Cuối tuần Chu Siêu và bạn cùng phòng đến Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng, bạn cùng phòng còn gác lại ván game để đến sớm hơn. Lần này khác trước, vì đã ăn đùi gà kho rồi nên vừa rời giường đã túm nhau đến trước tiệm thật sớm, hương vị đó thật sự quyến luyến dạ dày mà.
Phùng Thịnh đến tiệm liền thấy hai ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chăm chú: “Chưa mở cửa đâu, hai cậu đến sớm quá đấy.”
Bạn cùng phòng: “Bọn em có thể chờ.”
Dứt lời đã nhớ nhung đùi gà kho và ngó sen rồi.
Bạn cùng phòng: “Khi nào đùi gà kho mở bán online nữa vậy anh trai?”
Phùng Thịnh lộ ra nụ cười: “Bà chủ nhỏ nói một thời gian nữa sẽ tăng lượng bán, nếu hai cậu muốn mua thì chờ khi mở bán đặt hàng nhé!”
Lần trước món đùi gà kho bán online này thu về rất nhiều lợi nhuận, tính theo chiều hướng này thì rất nhanh tiệm có thể mở rộng quy mô lên nhà hàng, đây là mong muốn của Lục Trĩ, cũng là mong muốn của Phùng Thịnh.
Trước khi xuyên đến thế giới này Phùng Thịnh luôn một lòng với tiệm, chờ đến khi trở thành tửu lâu lớn vẫn luôn gắn bó. Bây giờ xuyên đến đây cũng giống trước kia vậy, sẽ luôn gắn bó với tiệm, học tay nghề từ Lục Trĩ, ăn đồ Lục Trĩ làm, cảm giác thời gian nhè nhẹ trội.
Bạn cùng phòng đứng xếp hàng chờ vẫn không quên nhắn tin thông báo cho bạn game.
[A a a a a, mày lỡ hẹn!]
[Xin lỗi huhu, lần sau làm ván nhá, giờ tao đang phải xếp hàng ở Mỹ thực trong trí nhớ đây.]
[Mày xếp hàng?]
[Ờ hớ, tao đang xếp hàng.]
[Vỡi, lần trước không phải mày nói yêu đương cũng không quan trọng bằng game à?]
[Quên rồi:))]
[………]
Thời tiết chuyển mùa bằng cơn mưa phùn, Phùng Thịnh chạy nhanh ra ngoài nói với những khách đang xếp hàng: “Mọi người đừng đợi nữa, bà chủ nhỏ nói hôm nay trong tiệm kín bàn nên không nhận thêm khách nữa, cũng không bán tương nấm hương thịt bò.”
Trời mưa ngày càng lớn nên không thể để khách đứng xếp hàng được, Lục Trĩ đã xem qua dự báo thời tiết trời sẽ mưa rất to.
Lục Trĩ cầm ô từ trong nhà ra, vừa đến dưới tầng thì Chu Thành An đi tới, anh nhìn trời mưa ngày càng lớn, nói: “Tôi đưa cô ra tiệm nhé!”
Lục Trĩ: “Tôi tranh thủ đi siêu thị trước, hôm nay mưa cũng hơi lạnh, tôi dự tính làm canh xương sườn củ sen.”
Chu Thành An: “Cần gì để tôi đi mua, cô qua tiệm trước đi.”
“Nhưng mà…..”
“Giờ tôi đang rảnh, cô không qua tiệm thì khách sẽ chờ lâu.”
Chu Thành An đưa Lục Trĩ ra tiệm xong quay đầu đến siêu thị giúp cô mua nguyên liệu nấu ăn, Lục Trĩ cho Lý Lượng nghỉ hôm nay nên trong tiệm chỉ có Phùng Thịnh và Tôn Y. Trong tiệm không có ô che mưa nên cô mới định đi siêu thị trước rồi qua.
Chu Thành An mua xong nguyên liệu đem vào tiệm cho Lục Trĩ, anh mang vào bếp để rồi nhanh chóng ra về.
Lục Trĩ: “Từ từ, anh ăn bát canh rồi hẵng về.”
Chu Thành An: “Bên ngoài đông khách lắm.”
Lục Trĩ: “Nếu không ngại thì anh ăn trong bếp được không?”
Chu Thành An: “Không ngại.”
Sau khi Mỹ thực trong trí nhớ khai trương lần hai thì bát đũa cũng tăng thêm nhiều hơn, Lục Trĩ tìm niêu Phùng Thịnh đã rửa sạch để đựng canh.
Rửa sạch xương sườn, cắt thành khối, thêm hành và gừng vào nước sôi để nấu, nhiều công đoạn và xương sườn cũng thế, ngó sen được cắt mỏng thích hợp cho vào canh. Chờ khi canh xương sườn nấu xong thì bỏ toàn bộ xương sườn qua một bên rồi cho gia vị vào nồi canh quấy đều tay mới đổ xương sườn vào lại, mùi thơm tràn ngập căn bếp.
Trong khi nấu canh Lục Trĩ không nhàn rỗi mà đợi, ngược lại cô vừa nấu canh vừa tranh thủ rửa sạch táo và cắt, đợi xương sườn mềm đi liền bỏ táo cùng gia vị khác vào, lập tức mùi vị đậm hơn trông thấy, có củ sen được cắt nhỏ thêm vào đúng nghĩa canh xương sườn củ sen.
Lục Trĩ đưa một phần cho Chu Thành An, nghĩ đến trong bếp không có bàn ghế ngồi, cô cười nói: “Tôi giúp anh đóng gói mang về nhé, mang về ăn cũng rất ngon.”
Chu Thành An: “Cũng được.”
Chu Siêu có hơi kích động, không nghĩ lại có thể xếp hàng đúng ngày ra món mới của tiệm, món này ra đời là do thời tiết chuyển lạnh, quả thật làm ăn hết sức có tâm luôn. Chu Siêu còn khen ngút trời Mỹ thực trong trí nhớ trên weibo, bạn cùng phòng cũng bấm bấm điện thoại khen không dứt.
Nhiều người lướt đến bài khen đầy yêu thương của họ cũng dừng lại bình luận.
[Hu hu hu, tốt vỡi.]
[Tui thấy bà chủ nhỏ cực kỳ có tâm luôn nhá.]
[Canh xương sườn củ sen đó, thèm thèm thèm.]
[Mấy bồ nói xem canh xương sườn bà chủ nhỏ làm hương vị ra sao, tui nghĩ đã thèm rồi, đành uống nước sôi để nguội chống thèm hu hu~]
[Tui muốn đi ăn quá, món gì ở Mỹ thực trong trí nhớ cũng được!!]
……..
Tôn Y bưng canh xương sườn củ sen ra ngoài, Chu Siêu và bạn cùng phòng ngửi mùi đã thèm chảy nước miếng, mở nắp niều rồi nhanh chóng cầm thìa lên múc. Nào là ngó sen cắt mỏng, nước canh trong sánh, táo đỏ và xương sườn rất nhiều.
Canh không có dầu mỡ cảm giác rất sảng khoái, hương vị đậm đà, trượt xuống yết hầu ấm áp hẳn lên, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Ăn sen rồi đến xương sườn, thịt sườn mềm ơi là mềm ăn rất đưa miệng, Chu Siêu ăn liên tục mấy miếng sườn, sen cũng ăn sạch xong Chu Siêu lại thấy tiếc, nhưng dù sao cũng còn nước canh có thể uống, lúc này vội vàng uống sạch.
Bạn cùng phòng ngồi đối diện: “Quoãi đạn, canh ngon vỡi, mày ăn sen chưa, còn có táo đỏ này, ăn chung hai cái này hợp dã man, ấm ấm ngọt ngọt lại có vị tươi kiểu trái cây của táo á.”
Táo đỏ bên trong tuy được nêm ngọt cùng gia vị nhưng vẫn giữ được mùi riêng ban đầu, hài hoà rất phù hợp trong canh xương sườn.
Hai người ăn uống no say trời vẫn còn mưa nên muốn ngồi lại trong tiệm, chờ ngớt mưa xíu thì về, đúng lúc thấy Lục Trĩ từ trong bếp đi ra liền chạy ra chỗ cô.
“Bà chủ nhỏ! Bà chủ nhỏ! Khi nào chị mở bán rong biển trên app online thế ạ?”
“Canh xương sườn củ sen siêu ngon á bà chủ nhỏ ơi, xương sườn với táo đỏ rồi cả sen ăn ngon dã man chị ạ.”
Lục Trĩ: “Chị đã làm rong biển rồi, rất nhanh sẽ đăng bán trên app, các em đợi nha.”
Trời bên ngoài dần ngớt mưa, khách hàng xếp bên ngoài đã sớm đi về khi trời mưa to, chỉ có khách trong tiệm ăn canh xong ở lại chờ trời tạnh, ngồi trong tiệm ấm áp, không thấy lạnh gì.
Lục Trĩ nói: “Buổi trưa chúng ta ăn canh xương sườn củ sen với cá hương nhồi thịt được không?” Cô nghĩ ngợi lát: “Phùng Thịnh làm cá hương nhồi thịt nhé, canh xương sườn có sẵn rồi, cơm cũng thế.”
Phùng Thịnh: “Em làm cá hương nhồi thịt hả chị?”
Lục Trĩ: “Ừ, luyện tập dần dần, sau món này để em phụ trách, chị cũng sẽ ghi chú rõ trong thực đơn, sau còn lên nhiều món mới chị không bận hết được, mấy hôm nay phải sửa lại thực đơn nữa.”
Phùng Thịnh kích động: “Em rất muốn làm, chỉ là em vẫn muốn ăn cá hương nhồi thịt chị làm thôi~”
Lục Trĩ: “…….”
Lý Lượng vốn dĩ đang xin nghỉ lại vôi vàng đẩy cửa bước vào: “Mấy người đã ăn cơm chưa? Tôi nghe nói nay có canh xương sườn củ sen nên không nghỉ nữa, tôi mới nghe thấy ở cửa có phải còn ăn cá hương nhồi thịt không?”
Phùng Thịnh: “Ăn xong rồi, mới ăn xong, anh đi về đi.”
Lý Lượng: “Cậu nói ăn xong chắc chắn là chưa ăn.”
Lý Lượng mặt dày đứng bên cạnh Lục Trĩ: “Tôi muốn ăn canh xương sườn củ sen bà chủ nhỏ ơi, tôi ở nhà đang chuẩn bị đi ngủ nhưng nghe tin ra món mới là phải bay ngay đến đây đó, đâu còn thời gian nghỉ ngơi nữa, đã đến rồi nhất định phải được ăn chứ!!!” Nói xong tỏ vẻ rất chi là uất ức.
Lục Trĩ: “Được rồi, chưa ăn cơm đâu, Phùng Thịnh vào làm cá hương nhồi thịt đi em.”
Giờ cơm trong tiệm lâu nay luôn làm rất nhiều, cô không ăn mấy nhưng hai người Phùng Thịnh và Lý Lượng sức ăn lớn, còn có Tôn Y mới đến nên khẩu phần cũng nấu nhiều hơn trước kia.
Lý Lượng thích ăn canh, trực tiếp dùng thìa to ăn vèo vèo, ăn xong còn chưa no: “Canh ngon thật, xương sườn mềm mềm ngon ngon.”
Phùng Thịnh ăn từng thìa canh một: “Nếu không muốn ăn cá hương nhồi thịt tôi làm thì nói một câu.”
Lý Lượng: “Nói cứ như cậu ăn đồ mình làm á.”
Lục Trĩ: “……..”
Tôn Y tính hiền lành nói: “Cá hương nhồi thịt ăn rất ngon ạ, tuy không bằng bà chủ nhỏ làm nhưng không tệ chút nào.” Dứt lời liền gắp một đũa cá hương nhồi thịt lên.