Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra - Chương 103
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra


Chương 103


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Hi ôm Chiêu Tài mặt sưng ngồi trong lều, trái tim đập loạn liên hồi, vừa vuốt lông con trai vừa thều thào hỏi: “Chiêu Tài, con có nghe thấy không, sao ngoài kia còn hát hò vậy?”

Chiêu Tài kêu meo meo, dùng đuôi cọ cọ mặt Văn Hi an ủi, mèo ú đang chuẩn bị đứng dậy ôm lấy bố thì bỗng dưng nó nghe thấy tiếng ma sát khe khẽ truyền tới từ phía sau chiếc lều.

“Ngoaooo ——” Chiêu Tài khẽ gào, lông trên lưng dựng đứng, mắt trợn trừng sáng rực.

Cảnh sát trưởng mèo trắng đánh hơi thấy nguy hiểm gần kề, bèn lấy thân mình che cho Văn Hi, luôn miệng kêu gào meo meo nhắc nhở.

“Sao vậy?” Văn Hi căng thẳng, yêu văn trên mặt hiện ra, yêu khí và quỷ khí phân tán, ngoài lều vẫn lặng thinh, song chẳng mấy chốc liền có tiếng sói tru vang lên.

Nghe đối diện gào thì Bì Chiêu Tài cũng gào, không kêu meo meo meo ngọt xớt nũng nĩu như ngày thường nữa mà lần này xài hẳn tiếng hổ gầm chính tông.

Đấu khẩu chửi nhau thôi chứ gì? Từ nhỏ ở quán cơm nó đã mưa dầm thấm đất rồi nhá, lý nào lại sợ chắc?

Tiếng ma sát ở phía đối diện càng lúc càng lớn, yêu lực bùng nổ khiến thính lực của Văn Hi trở nên nhạy bén hơn, y ôm lấy Bì Chiêu Tài, nhỏ giọng bảo: “Không chỉ là sói……. Chiêu Tài nghe lời, ra phía sau bố đi con.”

Chiêu Tài kêu meo, song không chạy ra sau Văn Hi mà chỉ tránh đi một chút. Văn Hi vén lều lên, sau khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, y không khỏi nín thở.

Vòng tròn vàng dưới đất bao lấy chiếc lều ở chính giữa, mà có hơn trăm con rắn lại đang vây quanh lấy vòng tròn, tiếng xì xì thậm chí còn vang dội hơn cả tiếng sói tru.

Chiêu Tài lại kêu ngoaooo, đang chuẩn bị nhào lên thì lại bị Văn Hi túm lại.

Văn Hi: “Con trai, con mà chạy ra ngoài, nhỡ bị rắn cắn thì cái mặt sưng càng to hơn bây giờ nữa đó.”

Chiêu Tài sững sờ, lập tức lùi về sau mấy bước, ngoan ngoãn ngồi im phía sau bố. Mớ collagen trên mặt nó đã đủ lắm rồi, không cần bôi thêm nọc rắn gì đó đâu, ngoao ngoao.

Lũ rắn trườn quanh vòng tròn nhưng chẳng cách nào tiến vào, ở đằng xa bầy sói vẫn ngửa đầu tru dài, dường như đang triệu tập nhiều rắn hơn tới đây. Dưới sự ma sát bò trườn của lũ rắn, Văn Hi nhìn thấy dường như vòng tròn đang trở nên nhạt đi, y bèn đứng dậy.

Chiêu Tài kêu meo meo kéo áo y lại, Văn Hi vội lên tiếng trấn an: “Chiêu Tài đừng sợ, có bố ở đây, chúng nó sẽ không cắn con đâu.”

Chiêu tài: ……Nhưng trông bố có vẻ cũng hơi sợ đó, bố à.

Văn Hi khịt khịt mũi, nín nhịn cơn tê rần nơi da đầu và mớ da gà nổi lên, cưỡng ép bản thân nhìn chằm chằm vào bầy rắn lít nhít dưới đất mà không lùi về sau, y cất giọng lẩm bẩm: “Rắn om gừng cay rắn ướp gia vị rắn rút xương da rắn xào cay…….”

Rắn: ……

Văn Hi lẩm bẩm đọc một trăm cách chế biến rắn, y nhìn lũ rắn trước mặt như đang nhìn một bàn thức ăn, dần dà, y không thấy sợ nữa, thậm chí còn bình tĩnh hẳn lên.

Đột nhiên, y lanh trí rút trong túi ra một cây sáo, ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu thổi. Có thể do khúc nhạc không đủ vị cà ri nên tuy bầy rắn có duỗi cổ song chẳng hề đung đưa theo giai điệu.

Chúng nó nhìn Văn Hi như thể đang nhìn đứa ngốc.

Năm 2019 rồi mà còn có đứa lậm phim Ấn Độ, tưởng rắn nghe được âm thanh hở?

Bầy rắn cảm thấy mình bị sỉ nhục, tiếng xì xì càng lớn hơn, tốc độ bò trườn cũng càng lúc càng nhanh, màu sắc vòng tròn dần dần nhạt đi, giờ chết của tên ngốc này đã gần kề, bầy rắn đương trong cơn kích động thì Văn Hi lại chủ động giẫm vào trong vòng tròn rắn.

Sợ hãi bởi động tác của y, lũ rắn lùi về sau, ngay cả tiếng sói tru ở đằng sau cũng khàn đi.

Á đù, tên này dũng cảm đến thế sao?

“Tí thì quên mất anh rể từng nói hiện tại mình ngũ độc bất xâm.” Văn Hi nhìn quanh một lượt, phát hiện không có loại rắn quấn chết được người, bấy giờ y thả lỏng hơn, móc một vò rượu trong túi giới tử ra.

Mùi hương của cái chết tỏa ra từ vò rượu nọ, bầy rắn vừa sợ hãi vừa giận dữ, trông thấy Văn Hi mở nắp vò ra  ——

Hùng hoàng cô đặc trăm phần trăm, trữ hầm mười năm, được làm bởi cả tấm lòng.

Lũ rắn thấy cái tên ngốc kia bỗng dưng ngồi xổm xuống, dùng tay không nắm một đồng bạn của chúng nhét vào trong vò rượu. Đồng bạn giãy giụa mấy cái rồi mất đi tri giác, mềm oặt rũ đuôi như một sợi dây chun rão.

Văn Hi còn lắc lắc rồi cảm thán: “Còn tưởng uống khỏe như nào cơ, thì ra cũng chỉ đến thế.”

Rượu ngon thêm cà phê thì mọi người có khi còn muốn một cốc, chứ Hoàng Tửu thêm hùng hoàng thì đến một hớp cũng chẳng dám, nhớ tới Bạch Tố Trinh trong phim uống rượu vào cũng chỉ hiện nguyên hình, Văn Hi không khỏi lắc đầu.

Bọn rắn lần này không xịn xò lắm nhỉ.

Văn Hi giơ vò rượu lên, còn chưa dội xuống thì lũ rắn đã quay đầu chạy trốn, bầy sói đứng phía sau gầm lên không cho chúng chuồn đi, song lũ rắn vẫn mặc kệ làm ngơ, thậm chí còn nhao nhao quay đầu chửi lại.

Rắn: “Đjt mẹ có giỏi thì tự lên đi, tiên sư cái bọn trời đánh thánh đâm!”

Rắn: “Cố ý gọi bọn tao đi ra lúc rắn béo nhất, sốt ruột muốn dâng đồ ăn cho kẻ khác phỏng!”

Rắn: “Nhanh nhanh cái đít lên, kẻo ra ngoài hoạt động tập thể cuối cùng cả đám lại bị làm thành rắn ướp gia vị bây giờ!”

Văn Hi nhíu mày, bước từng bước về phía bầy sói đang gầm gừ, lũ sói thấy tình thế không ổn liền chuẩn bị chạy trốn, nhưng Bì Chiêu Tài đã bay tới như siêu nhân, dùng thân hình đồ sộ của mình làm Thái Sơn áp đỉnh, chặn kín đường lui của lũ sói.

Văn Hi vội gọi Chiêu Tài đang chuẩn bị hạ miệng: “Ấy đừng cắn, để bọn chúng sống đi, cũng đừng làm rớt lông, đúng lúc ta đang muốn làm bút lông sói cho anh con mà chưa tìm được lông.”

Chiêu Tài kêu meo meo, tuy đã ngậm miệng lại song vẫn đè bẹp dí lũ sói, cái mặt mèo sưng húp ghé lại ngửi ngửi bọn sói, khiến đám sói hốt hoảng nhắm chặt mắt không dám nhìn thẳng vào gương mặt ma chê quỷ hờn ấy.

Sói: Bớ cha mạ ơi, nuôi kiểu gì ra được con mèo dữ như con hổ thế này?

Bầy sói ở chiến trường phụ đã bó tay chịu trói, thế nhưng bầy sói ở chiến trường chính lại như lò xo, mi mà yếu thì nó liền mạnh.

Sau khi Dương Tiễn thể hiện ra năng lực đánh sói vô cùng xuất sắc, đã có con sói sinh lòng khiếp sợ bên cạnh lại có thêm Hầu Nhị hô hào đánh chúa sói chia da sói, tất cả bọn sói đều đang nhủ bụng chửi thầm con sói đầu đàn kéo bọn nó vào chỗ chết.

Thế nhưng chiến trường giống như là bàn nhậu Trung Quốc, kẻ thứ nhất đặt chén rượu xuống thì chính là đã say, kẻ thứ nhất lùi bước về sau thì chính là thua cuộc, sói sống ở đời có thể xấu xí, nhưng tuyệt đối không thể hèn nhát.

Sống trên đời phải có cốt khí, hơn 100 con sói lo sợ kêu gào la ó gần nửa tiếng đồng hồ, thái độ nhìn nhìn quân địch cũng càng lúc càng hung hăng, rốt cuộc bọn chúng quyết định tung ra một đòn cuối cùng.

Chọn lấy con sói có hình thể to lớn và rắn rỏi nhất, sau khi chạy 50m lấy đà, nó ra sức nhảy một phát với tư thế phi cước kinh điển của Lý Tiểu Long, chân tung cú đá nhắm thẳng vào đầu Bì Tu.

-

(Cho bà con dễ hình dung cái tư thế.)

Bì Tu đã sớm có phòng bị, nhưng hắn chưa kịp ra tay thì một quả cầu lông màu xám đột nhiên bay tới, kéo theo một tiếng thét chói tai, va chạm với con sói trên không trung rồi bay ra xa 50m, sau đó rơi mạnh xuống đất.

Double Kill!

Văn Hi thở hổn hển chạy tới bên cạnh Bì Tu, kéo tay hắn kiểm tra cẩn thận, phát hiện không bị làm sao, y thở phào nhẹ nhõm, khẽ đánh hắn trách móc: “Làm em sợ muốn chết, sao anh không né đi hả?”

Bì Tu nhìn hai con sói ngã sõng soài trên mặt đất, rồi lại nhìn tay chân mảnh khảnh của Văn Hi, hỏi: “Vừa nãy là em ném con sói kia à?”

“Ừ, tại em thấy anh cứ đứng yên chẳng nhúc nhích.” Văn Hi nói xong còn vặn vặn bả vai: “Con sói kia có hơi nặng.”

Bì Tu: “……Đúng là rất nặng.”

Đòn sát chiêu cuối cùng bị phá hỏng, con sói đầu đàn mất đi ý chí chiến đấu, ngửa đầu gọi đồng bạn tức tốc chạy mau, không chạy là chỉ có nước thành đồ ăn trong miệng kẻ khác đấy.

Lũ sói bỏ chạy tan tác, chỉ còn dư lại hai con xui xẻo đang nằm bất tỉnh dưới đất, Hầu Nhị ngồi xổm xuống trói hai con sói nọ lại, cất tiếng gọi Bì Tu: “Anh Bì, vừa khéo mang hai con chó săn về giữ nhà luôn hầy.”

Chiêu Tài kêu một tiếng meo vô cùng khinh thường, đi tới bên cạnh Văn Hi và Bì Tu kêu meo meo ý bảo mình buồn ngủ rồi.

Bì Tu bế thằng con mập ú lên áng chừng: “Tối nay làm tốt lắm, bao giờ về con muốn ăn gì, bố đều làm cho con ăn.”

Đào Đề ngồi xếp bằng dưới đất, chậm rãi xoay người hỏi: “Thôi đi ngủ một lát đi, ngủ dậy xong rồi lại xuất phát.”

“Sẽ không có thêm kẻ đến gây sự nữa chứ?” Na Tra vừa ngáp vừa nói: “Nếu mà còn quấy rầy mộng đẹp của bản thái tử nữa thì tôi thật sư sẽ dỡ xương Nhai Tí ra đấy.”

“Chắc không có nữa đâu, những bé cưng chạy trốn tối nay sẽ về báo cho bạn của chúng biết chúng ta đáng sợ đến mức nào.” Đào Đề nở nụ cười: “Giờ chỉ cần chờ dư luận xôn xao thôi.”

Những người trở về lều nghỉ ngơi không hay biết buổi tối núi Bất Chu đã trải qua chuyện gì, lũ rắn điên cuồng chạy trốn vào trong núi, khiến mùi hùng hoàng nức mũi lan ra khắp nơi.

Cái tên phụ nam trông có vẻ dễ bắt nạt kia thực chất lại là kẻ gan nhất, tay không bắt rắn nhét vào vò rượu, còn gọi một con hổ mập là con trai, trên người có quỷ khí lẫn yêu khí, mặt còn có yêu văn, không biết là yêu quái tạp giao cao cấp từ đâu tới, chạy được bao xa thì ráng mà chạy đi!

Đám rắn khóc lóc kể lể đến là thảm thương, ấy thế nhưng nhiều sơn tinh dã quái vẫn không tin tưởng lắm, tuy nhiên đến khi bầy sói cong đít chạy về, bọn chúng mới biết lần này thật sự có biến to rồi.

Đám sơn tinh dã quái sống trong rừng sâu núi thẳm không biết lên mạng là gì, vẫn chưa từng nếm trải sự tàn nhẫn của xã hội hiện thực, lần này nhóm Bì Tu đã dùng sức mạnh thể lực của mình để dạy cho bọn chúng một bài học.

Mỗi ngày mi chạy bộ gập bụng tập thể dục, mỗi bước mà mi vận động, có thể chính là đang chuẩn bị để sau này mi trở thành thức ăn trên bàn của kẻ khác đấy.

Nhất thời cả đám yêu quái bắt đầu sợ bóng sợ gió, chỉ lo tiếp theo sẽ đến lượt mình, suốt đêm kêu cha kêu bà đi tìm nhện tinh để nhờ dệt vải trắng làm cờ đầu hàng, bọn chúng còn trẻ, còn muốn ngắm nhìn thế giới rộng lớn, không muốn thành đặc sản núi rừng cho người ta đâu.

May mà một buổi tối qua đi, đám đại yêu thất đức kia vẫn ngủ ở chỗ cũ, không có ý định càn quét cướp bóc tiếp, đám yêu quái cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vài tiếng trôi qua, mặt trời đã treo trên đỉnh nhưng cả lũ người kia vẫn đang say giấc nồng, chính vào lúc đám yêu quái hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy mình đã được an toàn, thì bỗng nhiên đất rung núi chuyển, kẻ khác còn chưa ra tay, nhà cửa của chúng đã sụp đổ trước!

Bì Tu bị động đất đánh thức, bèn ôm vợ con đi ra khỏi lều, chỉ thấy ở nơi cách đó không xa có một tia sáng chói lóa, long khí phả vào mặt khiến vảy trên người hắn lập tức hiện ra.

Hầu Nhị vén bịt mắt lên, nhìn về phía ánh sáng đang dần dần mờ đi, mắt chữ A mồm chữ O.

Một bộ xương rồng khổng lồ làm từ thép đang che khuất cả khoảng trời, giá đỡ kim loại được nối với xương cốt chân long, tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, phối hợp với cảnh tượng mây đen giăng kín âm u ——

Lão chân long phiên bản cyberpunk, Youkai 00 Shogouki, lên sân khấu!(Lấy tên từ cái con người máy Shogoki trong Evangelion.)

-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN