Ngày trở về tuyết đầu mùa đã tan, trời xanh mây trắng.
Kính Vương u sầu dẫn Vương phi và hai bé con tiễn đến tận cổng thành.
“Vương gia và phu nhân đừng tiễn nữa.” Đường Ngọc nói thay chủ nhân mình, “Hôm nay có nắng nhưng vẫn còn lạnh lắm, hai vị tiểu điện hạ không chịu nổi đâu ạ.”
“Về đi về đi.” Vĩnh Vương cũng phất tay áo, “Đừng có đưa tiễn mười tám dặm nữa, có phải đang đóng kịch đâu.”
“Hôm nay ngươi đi nên bản vương vui vẻ không so đo với ngươi.” Kính Vương nói kháy, “Lần sau gặp lại ngươi đừng cô đơn một mình nữa, tuổi lớn thế này mà vẫn chưa sinh con, ta thấy sau này Vương phi của ngươi cũng lẻ loi bơ vơ thôi……Ui.”
Kính Vương bị Vương phi trừng mắt liếc thì vội vã ngậm miệng để Vương phi phát huy.
“Vương gia đi thong thả, hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt có thể uống rượu mừng của Vương gia!”
Vĩnh Vương tuy xấu tính nhưng vẫn hết sức khách khí với tẩu tử, cũng không phản ứng lại ca hắn nói nhảm mà chắp tay nói.
“Cáo từ.”
Đường Ngọc thở dài.
“Vương gia, Vương phi, các tiểu điện hạ, tiểu nhân cũng cáo từ đây ạ.”
Đội ngũ của Vĩnh Vương đã đi xa mà cả nhà Kính Vương vẫn còn đứng trên lầu cổng thành dõi theo.
“Vương gia không nỡ xa đệ đệ chứ gì.”
Kính Vương phi mỉm cười bịt mắt con trai lớn rồi kiễng chân hôn chụt một cái lên môi Vương gia nhà mình.
Kính Vương được hôn vẫn sĩ diện hừ lạnh một tiếng.
“Ai không nỡ xa hắn chứ, đã già như vậy mà vợ cũng không có.”
“Đúng vậy, Vương gia nhà ta lợi hại nhất.” Kính Vương phi nhìn theo đội ngũ đi xa tít tắp rồi cảm khái, “Ít ra ngài còn biết mình thích ta.”
Ai như Vĩnh Vương, tim đã thuộc về người ta mà còn cười ngốc.
Ha ha.