Người bị cảm ngủ không yên, cộng thêm xe ngựa hay xóc nảy nên Đường Ngọc cứ thế nằm mê man trên nệm êm mơ về chuyện xưa.
Y mơ thấy mình lúc còn bé.
“Quỳnh Ngọc…… Con nhất định phải chăm sóc đệ đệ thật tốt nhé….”
“Nương! Ngài đừng ngủ mà! Nương!”
Năm đó bệnh dịch bùng phát làm người nhà y chết hết. Lúc đầu y mang họ Thôi, trong nhà buôn bán vải vóc, tuy không có gia tài bạc triệu nhưng cũng chẳng cần lo cơm áo.
Bất hạnh là cha mẹ y nối tiếp nhau qua đời, mình lại nhỏ tuổi không thể làm gì nên chỉ biết trơ mắt nhìn đám thúc phụ từng thân thiết lộ ra bộ mặt thật hung ác, đuổi y và ấu đệ còn đang bập bẹ tập nói ra khỏi nhà.
Lúc đó y vẫn chưa đầy mười tuổi nên không kiếm được việc, lang bạt kỳ hồ mấy tháng đã rơi vào đường cùng, Thôi Quỳnh Ngọc hết cách đành phải lang thang ăn xin.
Chẳng còn cách nào cả, dù y có thể nhịn đói thì đệ đệ mới hơn ba tuổi cũng không chịu được.
Đệ đệ y chưa khôn lớn nên y luôn đem theo đệ đệ bên mình, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai ngờ cẩn thận đến thế mà vẫn gặp phải tai vạ.
“Tiểu mỹ nhân này bao nhiêu tiền? Đại gia ta mua!”
Đệ đệ y là tiểu ca nhi có nốt ruồi son ở đuôi lông mày, dáng dấp thanh tú xinh đẹp, trắng trẻo đáng yêu. Thôi Quỳnh Ngọc chăm sóc nó rất cẩn thận, y thường xuyên nhịn đói nhưng luôn cho đệ đệ ăn uống no đủ, mình gầy đến nỗi đai lưng phải quấn mấy vòng mới có thể buộc chặt, còn đệ đệ vẫn tinh tươm sạch sẽ, lần này bị gã công tử ăn chơi trên đường nhìn trúng nên muốn mua về nhà.
Thôi Quỳnh Ngọc chỉ mới mười tuổi nhưng quãng thời gian lang bạt kỳ hồ đã giúp y hiểu được rất nhiều thứ, y tuyệt đối sẽ không để thân nhân duy nhất của mình rơi vào tay bọn ăn thịt người kia.
“Quý nhân ngài hiểu lầm rồi……” Thôi Quỳnh Ngọc đẩy đệ đệ khờ khạo ra sau lưng che chở, “Ta đâu có bán.”
“Ngươi còn không kiếm nổi cơm ăn, tiểu mỹ nhân này đi theo ngươi chẳng phải sẽ chết đói sao? Đến phủ đại gia ăn ngon uống sướng an nhàn hưởng phúc mới tốt……”
Gã công tử này bị Thôi Quỳnh Ngọc liên tiếp cự tuyệt thì cảm thấy mất mặt nên nổi trận lôi đình.
“Ta thấy ngươi đúng là rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt!” Gã vung tay lên ra lệnh cho bọn người hầu, “Có ai không, bắt tiểu mỹ nhân này về cho ta!”
Thôi Quỳnh Ngọc gầy còm chỉ còn da bọc xương nào phải đối thủ của những gia đinh cường tráng này, ngoại trừ ôm chặt đệ đệ vào lòng thì chỉ biết gồng mình chịu đấm đá.
Y đau mà không khóc nổi, trong lòng chỉ có tuyệt vọng, y biết nếu mình bị đánh chết thì đệ đệ cũng khó thoát tai kiếp.
Nhưng y đâu còn cách nào khác, giờ mạng y như cỏ rác, tìm không thấy một khúc gỗ nổi có thể bấu víu.
“Khá khen cho thái tử gia Huyện lệnh dám hành hung ngoài đường!”
Thôi Quỳnh Ngọc chợt nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị vang lên, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy gã công tử vừa hùng hổ đòi đánh gϊếŧ y hét thảm một tiếng rồi đầm đìa máu tươi ngất xỉu tại chỗ.
Bọn gia đinh tan tác như ong vỡ tổ, Thôi Quỳnh Ngọc nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc áo giáp vừa đá gã công tử kia vừa lớn tiếng mắng.
“Thứ không có tiền đồ! Mới chém đứt chim ngươi mà đã ngất rồi, người đâu tống vị đại thiếu gia này vào đại lao với lão cha tham quan sắp về chầu trời của hắn đi!”
Người này nói năng thô bỉ hành động dã man, Thôi Quỳnh Ngọc vừa thấy hắn thì không biết lấy đâu ra dũng khí ôm đệ đệ lết tới trước mặt đối phương cuống quýt dập đầu, đường đá xanh bị máu y nhuộm đỏ.
“Xin gia thu nhận tiểu nhân! Xin gia thu nhận tiểu nhân! Tiểu nhân nguyện làm nô làm tỳ, chỉ xin cho tiểu nhân và đệ đệ một miếng cơm ăn thôi ạ!”
“Ngươi tên gì?”
“Tiểu nhân tên Thôi Quỳnh Ngọc, hiểu biết chữ nghĩa, giặt đồ nấu cơm, quét dọn lau nhà…… Một mình có thể làm việc cho cả hai người! Chỉ xin gia cho huynh đệ ta một chỗ ở một bữa cơm, không còn mong gì khác……”
Dứt lời y định dập đầu tiếp nhưng đã bị người kia cầm vỏ kiếm nâng cằm lên.
“Coi chừng chưa làm việc mà đã tự đập đầu chết rồi.” Ân nhân cứu mạng của y rất xấu tính, “Bản vương không chịu trách nhiệm nhặt xác đâu đấy.”
——————
“Đường Ngọc? Đường Khoai Môn ngươi tỉnh cho lão tử mau!”
“Ừm?” Đường Ngọc mê man tỉnh lại từ giấc mộng rời rạc, trông thấy Vĩnh Vương cau mày nhìn y chằm chằm, “Gia khụ khụ khụ khụ……”
“Lão tử sợ ngươi tự thiêu chết mình thôi.”
Đường Ngọc muốn trả lời nhưng không có sức nên chỉ biết mơ màng nhìn miệng Vĩnh Vương mấp máy.
“Tìm khách điếm gần nhất nghỉ chân rồi mời lang trung giỏi nhất tới đây.” Vĩnh Vương dặn dò người hầu rồi lấy áo da quấn chặt Đường Ngọc, “Đường Khoai Môn? Mẹ, lại bất tỉnh rồi à.”
Đường Ngọc an tâm nhắm mắt lại.
Y chẳng sợ gì cả vì gia đang ở cạnh y mà.