Đường Ngọc quả thực không ngờ sẽ nghe được đề nghị tài tình như thế từ miệng ma ma.
“Làm vậy sao được ạ?” Khoai môn biến sắc, “Đâu phải ma ma không biết con……”
Ma ma cười tủm tỉm ngắt lời y.
“Chúng ta làm nô tài, chẳng phải quan trọng nhất là phân ưu với các chủ tử sao, chỉ cần có thể bỏ công sức vì chủ tử thì dù có đầu rơi máu chảy cũng không tiếc…… Chắc Ngọc quản gia cũng nghĩ vậy đúng không.”
Khoai môn há miệng mắc quai, thật sự nói không nên lời.
Vĩnh Vương thì vẫn bày ra vẻ mặt sao cũng được.
Chỉ cần ma ma đừng mãi càu nhàu làm hắn nhức đầu là được, còn chuyện để khoai môn diễn tập với hắn chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Thế là hắn dứt khoát vỗ tay.
“Vậy cứ làm theo ý ma ma đi.”
Khoai môn nhìn Vương gia tỉnh bơ rồi lại nhìn ma ma cười híp cả mắt, bó tay toàn tập.
Quả thực chỉ muốn ngất cho xong.
Lo muốn chết.
——————
“Ma ma, chuyện này sao được ạ.”
Vĩnh Vương đã chạy thoát thân, chỉ còn Đường Ngọc đang vùng vẫy giãy chết.
“Ngài cũng biết thật ra con là……”
Đường Ngọc muốn nói lại thôi, trong phủ chỉ có hai ba người biết y là ca nhi, ngoại trừ lão quản gia đã cáo lão hồi hương thì chỉ còn thái y và ma ma biết.
Lúc trước y dẫn đệ đệ chạy nạn, hai ca nhi trên đường gặp rất nhiều trắc trở, cũng may nốt ruồi son của y nằm ở chỗ khó thấy, vóc dáng lại chưa nảy nở nên dứt khoát giả làm nam tử bình thường.
Sau khi vào vương phủ lại sợ bị Vương gia xem như gánh nặng chẳng làm được gì nên y nài nỉ ma ma giúp mình giấu kín, vốn chỉ muốn cống hiến sức lực cho ân nhân.
Chỉ là ngày qua ngày, năm qua năm, thái độ của Vương gia đối với y càng thân thiết thì y càng khó mở miệng.
“Tiểu Ngọc.” Ma ma nắm tay y vỗ nhẹ đầy trìu mến, “Ngươi làm nam tử đỉnh thiên lập địa mười năm rồi, thời gian quý giá nhất của một ca nhi đã sắp bị ngươi lãng phí hết. Có ca nhi nào không thích đẹp đâu, suốt ngày ngươi đi theo Vương gia lỗ mãng của chúng ta ăn mặc xuề xòa, chẳng lẽ không muốn chiều theo ý mình một lần, trở lại làm chính mình sao?”
Nha hoàn trong phủ Vĩnh Vương đều được thoải mái cài trâm hoa trên búi tóc, còn Đường Ngọc thì sao.
Bao năm qua ngay cả bộ đồ sáng màu cũng chưa từng mặc.
“Làm huynh trưởng, tiểu đệ đã vào tư thục. Làm quản gia, Vương gia được ngươi chăm chút từng li từng tí……” Ma ma cười hỏi y, “Vậy làm Tiểu Ngọc thì sao?”
Ngươi đã bao giờ sống cho chính mình chưa.
Đường Ngọc trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng ôm lấy trưởng bối đã nhìn mình lớn lên này.
“Tạ ơn ma ma, Tiểu Ngọc hiểu rồi ạ.”