Đường Ngọc bị Vĩnh Vương vỗ vai thì giật nảy mình, nỗi ngượng ngùng trong lòng y cũng vỡ vụn.
Đường Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Gia, ngài làm theo sổ tay của ma ma đi ạ.”
“À à à.” Vĩnh Vương xoa tay nghiêm trang nói, “Nào nào, đầu tiên phải làm gì nhỉ.”
Bước đầu tiên đương nhiên là vấn an rồi.
Đường Ngọc hắng giọng rồi lui lại mấy bước khuỵu chân nói.
“Vương gia kim an.”
Vĩnh Vương thoáng sững sờ rồi cầm sổ tay của ma ma lên xem, sau đó ném xuống bàn ngập ngừng nói.
“Đừng đa lễ, mau ngồi đi?”
Hai người cứ thế ngồi im hồi lâu, Đường Ngọc đành phải chịu thua trước.
“Sau đó ngài phải rót trà cho đối phương.”
“Bản vương tự mình rót trà?” Vĩnh Vương trố mắt, “Lão tử chỉ mới rót trà cho tiên hoàng và mẫu hậu thôi, ngay cả đương kim Thánh thượng còn chưa được uống đâu. Người này là ai mà ta phải rót trà chứ?”
Đường Ngọc do dự chỉ vào sổ tay trên bàn ấp úng nói.
“Nhưng…… ma ma viết vậy mà.”
“Thôi chúng ta xem bước tiếp theo đi.”
Vĩnh Vương chê sổ quá nhỏ, mỗi người lại ngồi một bên nên không ai thấy rõ, thế là hắn dứt khoát sang ngồi sau lưng Đường Ngọc.
Thân hình hắn cao lớn gần như ôm trọn Đường Ngọc, Vĩnh Vương chẳng hề hay biết tư thế này mờ ám cỡ nào mà còn đưa tay kéo cuốn sổ kia tới gần.
“Bước kế tiếp là tâm sự với đối phương để rút ngắn quan hệ.” Vĩnh Vương gãi đầu, “Nói chuyện gì đây?”
Khoai môn bị thân nhiệt nóng hổi sau lưng làm ngại ngùng đến nỗi lưỡi xoắn lại.
“Tiểu nhân…… Tiểu nhân cũng không biết nữa.” Đường Ngọc véo cánh tay ép mình tỉnh táo lại rồi đề nghị, “Nhưng ta thấy các ca nhi tiểu thư rất có hứng thú với cầm kỳ thư họa và thi từ ca phú.”
“Thi từ ca phú?” Vĩnh Vương tỏ vẻ khinh thường, mỉa mai nói, “Đúng là rảnh đến nhức cả trứng, thà đi ăn cơm còn có lý hơn.”
“Gia……”
Vĩnh Vương bị ánh mắt tội nghiệp của khoai môn làm bại trận nên đành phải thỏa hiệp.
“Được rồi được rồi, ngươi nói đi, thi từ ca phú gì.”
Đường Ngọc nghiêng người rồi ngẩng đầu lên, bộ dạng như nhóc đáng thương bị ôm chặt, hơn nửa ngày mới nghĩ ra cách.
“Chúng ta đối câu đối đi, xem như có qua có lại.”
Vĩnh Vương chống đầu gật gù nhìn y.
“Ừ, ngươi nói đi.”
Đường Ngọc nghĩ ngợi, hai tay để trước người xoắn vào nhau, chậm chạp nói ra câu đơn giản nhất.
“Trời đối đất, mưa đối gió, đất rộng đối trời cao.”
Vĩnh Vương chồm tới trước kéo tay khoai môn rồi nhàn nhã nắm tay y chơi đùa.
Vóc người Đường Ngọc thấp bé hơn hắn, bàn tay càng nhỏ hơn, ngón tay cũng ngắn hơn hắn, trắng trẻo mềm mại nhìn hết sức đáng yêu.
Vĩnh Vương trầm ngâm mở miệng.
“Lớn đối nhỏ, đen đối trắng, lão tử đối khoai môn.”
“Gia, nói cẩn thận chứ!”
Khoai môn xấu hổ gần chết rồi!
Đáng ghét.