Đường Ngọc vừa vào phủ thì quả nhiên trông thấy Vĩnh Vương đang luyện võ trong sân, thấy y đi ngang qua Vĩnh Vương chẳng những không ngừng tay mà càng múa kiếm khí thế hơn, tiếng gió vù vù cuốn theo bụi đất làm mắt y sắp mù đến nơi.
“Gia, thế tử phủ Bình Dương cầu kiến ạ.”
Sắc mặt Vĩnh Vương lập tức đen thui, cau mày nói: “Không gặp không gặp.”
Đường Ngọc nài nỉ: “Gia, thế tử đã đứng trước cổng một canh giờ, còn đứng nữa sẽ mang tiếng xấu cho vương phủ chúng ta đấy ạ.”
Dỗ nửa ngày Vĩnh Vương mới miễn cưỡng đồng ý: “Được được, dẫn người vào đây.”
Vĩnh Vương và khoai môn đến tiền sảnh, vừa xuất hiện Triệu Bất Tuyên đã làm đại lễ với Vĩnh Vương làm khoai môn giật nảy mình.
“Thế tử phủ Bình Dương Triệu Bất Tuyên tham kiến……”
“Thôi thôi thôi, có rắm mau đánh đi.” Đáng tiếc Vĩnh Vương hoàn toàn không nể mặt mà nóng nảy xua tay, “Bản vương không rảnh ở đây nghe ngươi lằng nhà lằng nhằng đâu.”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Bất Tuyên cứng đờ, Đường Ngọc thấy công tử ôn hòa nho nhã này bị Vương gia nhà mình dọa ngốc thì trong lòng đột nhiên vui vẻ, suýt nữa đã cười ra tiếng, may mà kìm lại được nên chỉ hơi nhếch khóe miệng.
Vương gia nhìn mắt cười cong cong của khoai môn ngốc rồi lại nhìn sang tiểu bạch kiểm kia, càng thêm phiền não.
“Không nói à? Vương gia vẫy tay gọi người, “Vậy thì về mau đi, người đâu, đưa……”
“Vương gia đợi đã!” Triệu Bất Tuyên không dám làm bộ làm tịch mà vội vàng nói, “Lần này tại hạ đến đây vì hai chuyện. Một là muốn tạ lỗi thay ngu đệ dại dột mạo phạm Vương gia nên chuẩn bị lễ mọn để tỏ lòng áy náy.”
Vĩnh Vương nhíu mày làm thế tử giật thót, vội vàng nói tiếp, “Thứ hai! Thứ hai là tỷ tỷ của tại hạ tháng trước đã hoàn tục, xin Vương gia gặp một lần ạ.”
Nụ cười trên mặt Đường Ngọc cứng lại, sau đó nghe thấy Vĩnh Vương mở miệng.
“Tỷ tỷ ngươi hoàn tục?” Vĩnh Vương kỳ quái nhún vai, “Tỷ ngươi là ai?”
Hoàn toàn quên mất mình còn có một vị hôn thê đã xuất gia.
Đúng là si tình mà.