“Vương gia, hôm nay ngài đi gặp Triệu cô nương, hai vị thế nào rồi?”
Vĩnh Vương vừa về phủ chưa kịp đi tìm khoai môn thì đã bị ma ma kè theo hỏi.
“Còn thế nào nữa, chỉ ở đó uống một bụng rượu gạo ngọt thôi, giờ bụng còn lặc lè đây này.”
Triệu Phiên Phiên ăn ít hơn cả chim sẻ, một miếng bánh ngọt ăn mãi không hết làm Vĩnh Vương cũng không tiện gọi món đầu heo kho, chỉ có thể nhịn đói hoa mắt chóng mặt.
Ma ma vẫn lo lắng không thôi, liên tục truy hỏi.
“Năm đó Triệu tiểu thư đã là mỹ nhân, mấy năm qua đi chắc đã trổ mã duyên dáng yêu kiều hơn rồi nhỉ?”
Vĩnh Vương nhíu mày: “Ma ma nói gì thế, con người chỉ có càng lớn càng già chứ ở đâu ra càng lớn càng đẹp, có phải thần tiên đâu.”
“Vậy rốt cuộc Triệu tiểu thư đẹp hay không đẹp?”
Vĩnh Vương gật gù: “Đẹp, hai mắt một miệng, không dư không thiếu.”
“Gia!” Ma ma tức giận vặn khăn tay, “Ngài đang đùa với lão nô đấy à.”
“Đâu dám đâu dám.” Vĩnh Vương nói xong đứng dậy muốn đi, “Bản vương nói câu nào cũng thật mà…… Khoai môn đâu? Sao về phủ chẳng thấy y đâu cả.”
Ma ma giải thích: “Tiểu Ngọc vừa về phủ đã đi gặp đệ đệ rồi, hai huynh đệ hiếm khi được ở chung tất nhiên phải tranh thủ tâm sự rồi.”
“Lúc nãy ở ngoài y chưa ăn gì, không thấy đói à? Còn Đông một búa Tây một gậy nữa chứ……”
Đường Cảnh Võ vừa nói vừa đi ra ngoài, chưa đi mấy bước đã bị ma ma kéo lại.
“Vương gia, ngài định đi đâu?!”
Mặt mũi Vĩnh Vương tràn đầy khó hiểu: “Tìm khoai môn chứ đi đâu.”
Ma ma không chịu buông tay: “Vương gia, ngài nói thật với lão nô đi……”
“Hả?”
Ma ma nghiêm mặt hỏi: “Có phải ngài thích Tiểu Ngọc của chúng ta, muốn nạp y vào phòng không?”
Mặt Vĩnh Vương lập tức ửng đỏ, may mà da hắn không trắng lắm, nếu không đã chẳng khác gì Quan Công.
“Ma ma, ta chỉ tìm y ăn một bữa cơm mà ngài nói đi đâu thế!”
“Vậy Vương gia không thích Đường Ngọc à?”
“Bản vương……”
Vĩnh Vương ấp úng nửa ngày nói không nên lời, vẫn là ma ma mở miệng thay hắn.
“Vì thân phận Đường Ngọc thấp kém hay dáng dấp không đẹp? Hay là chê y không phải ca nhi không sinh được con?”
Vĩnh Vương tỏ vẻ không vui, lông mày nhăn lại như núi nhỏ.
“Ngài nói gì thế, tiểu gia hỏa kia so với tiểu thư ca nhi Hầu phủ Tướng phủ gì đó đẹp hơn nhiều……”
“Vậy ngài thích Tiểu Ngọc của chúng ta đúng không?” Ma ma tươi cười vỗ tay một cái, “Thế thì tốt quá! Lão nô sẽ đi nói với Tiểu Ngọc rồi lập tức chuẩn bị tiệc cưới ngay!”
“Khoan đã!” Vĩnh Vương tốt xấu gì cũng là người tập võ, nếu không đã chẳng túm được ma ma đang kích động, “Bản vương biết Đường Ngọc rất nghe lời, dù bây giờ bản vương có bắt y đập đầu chết thì y cũng sẽ lập tức tìm miếng đậu hũ non để đập đầu……”
Vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày của Vĩnh Vương cuối cùng đã trở nên nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn lộ ra vẻ ôn nhu.
“Nhưng duy chỉ có việc này bản vương mong y đừng nghe lời bất kỳ ai cả.”
“Vương gia……”
Vĩnh Vương vung tay xua đi nhu tình trong chớp mắt: “Dù sao y cũng là nam nhân nên quá nửa là muốn cưới vợ. Nếu sau này y nhìn trúng tiểu mỹ nhân nào thì ta……”
Hắn không xưng bản vương, cũng chẳng xưng lão tử mà chỉ nói.
“Ta đích thân chỉ hôn cho y là được rồi.”