Đường Ngọc đã bao giờ nghe những lời đáng ngượng như vậy đâu, lập tức thẹn đỏ từ mặt tới chân.
“Gia! Ngài nói gì thế……” Đường Ngọc xấu hổ muốn tan ra như kẹo đường, ngồi cũng không xong, nếu không có Vĩnh Vương ôm hờ chắc đã tuột xuống giường, “Đâu có, đâu có ai nhìn ngó nô……”
“Không được xưng nô tài nữa, bản vương không thích nghe.” Vĩnh Vương bá đạo bóp môi khoai môn, xúc cảm cực kỳ mềm mại, “Ngươi chưa từng tiếp xúc với những chuyện bẩn thỉu kia nên đương nhiên không hiểu rồi. Dù sao ánh mắt bọn hắn cũng chẳng có gì tốt lành, cứ như muốn nuốt sống người bên cạnh vậy, ngàn vạn lần ta đã định……”
Vĩnh Vương đột nhiên im bặt, khoai môn hỏi thế nào cũng không chịu nói.
“Định làm gì ạ?”
“Thôi ngươi đừng biết vẫn tốt hơn.” Vĩnh Vương hít sâu mấy lần, trong mũi toàn mùi thơm của khoai môn, kể cũng lạ, rõ ràng đều dùng xà phòng mà khoai môn nhỏ này còn thơm mềm hơn cả tiểu ca nhi nữa, cứ như búp bê Đông Doanh vậy, Vĩnh Vương càng nghĩ càng giận, lại nổi quạu lên, “Ngươi nói với bộ dạng cô vợ nhỏ này của ngươi sau này làm sao bản vương tìm được vợ cho ngươi hả? Cưới nhau về chẳng biết ai chăm ai nữa!”
“Tiểu nhân……” Khoai môn bị hơi nóng trên người Vĩnh Vương hun choáng đầu, “Tiểu nhân không muốn tìm vợ, tiểu nhân chỉ muốn……”
Vĩnh Vương đưa tay nhấc khoai môn lên trồng vào chăn.
“Chỉ muốn gì?”
Chỉ muốn đỡ đần san sẻ với gia, chỉ muốn hầu hạ gia, chỉ muốn chăm sóc gia, chỉ muốn ở cạnh phụng dưỡng gia, chỉ muốn cả ngày lẫn đêm được thấy gia……
Đường Ngọc suy nghĩ một ngàn tám trăm lý do, cuối cùng lại đờ đẫn thốt ra mấy chữ.
“Chỉ muốn yêu gia thôi.”
Trời ơi! Bồ Tát ơi!
Khoai môn đưa cả hai tay lên bịt miệng, suýt nữa đã tức giận xé nát miệng mình.
Tiêu rồi tiêu rồi, y nóng đầu nói ra lời ma quỷ đại nghịch bất đạo gì thế này!
Quả nhiên Vĩnh Vương siết chặt bả vai y, trong mắt lộ vẻ điên cuồng như sắp nuốt chửng y.
“Gia! Ta sai rồi……”
Khoai môn chưa kịp xin lỗi thì đã bị Vĩnh Vương hung hăng trách phạt!
Phạt y không nói được lời nào, phạt y nước mắt đầm đìa.
Ngay cả đầu lưỡi cũng bị mút đau buốt.
Thảm lắm.