Quan Hệ Không Đứng Đắn - Chương 30: Đáng yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Quan Hệ Không Đứng Đắn


Chương 30: Đáng yêu


Editor: Lạc Tâm Vũ

Có lẽ hôm này chơi quá mệt mỏi, Nghiêm Hải An không đánh thức cậu ngay lập tức, mà là đang chờ bên cạnh, lại không thể hút thuốc, đành phải lấy điện thoại di động ra lau.

Phần dưới vòng kết nối bạn bè đã có nhắc nhở, Nghiêm Hải An nhấn vào trong vừa nhìn, quả nhiên có câu trả lời của Tôn Ngôn.

Tôn Ngôn: Không phải không thích nhìn thấy anh sao? Bao lâu anh trở về rất quan trọng?

Nghiêm Hải An xúc động, thật sự không ngoài dự liệu. Loại ngôn luận ngây thơ của người nào đó nói ra chẳng nhẽ cũng không có chút ngượng ngùng nào?

Cậu cũng miễn bình luận, trực tiếp đến khung chat hỏi: À, thấy em rất phiền, cho nên ra xoay người ra nước ngoài sao? Em có phiền như vậy không?

Nhìn thoáng qua thời gian, Nghiêm Hải An dự đoán không sai biệt lắm: “Dịch Sinh, Dịch Sinh, tỉnh tỉnh, đi về nhà ngủ.”

Mạc Dịch Sinh lẩm bẩm chuyển sang bên kia, Nghiêm Hải An giữ bả vai của cậu lắc lắc: “Nhanh lên một chút, quay về ngủ trên giường mình thoải mái hơn.”

Mạc Dịch Sinh quẹo trái quẹo phải, bị Nghiêm Hải An làm phiền không có biện pháp mới nôn nôn nóng nóng đứng dậy Die nd da nl e q uu ydo nxuống xe. Nghiêm Hải An theo ở phía sau giúp cậu cầm đồ linh tinh vụn vặt rơi ở trên xe, quay đầu lại người chạy đến cửa thang máy rồi: “Cậu nha, sau này ở một mình làm sao bây giờ.”

“Tại sao mình muốn ở một mình?” Tóc Mạc Dịch Sinh ngủ nên có phần rối loạn, trên mặt có chút mù mờ khi mới tỉnh ngủ, “Không phải cậu ở chung với mình sao?”

Nghiêm Hải An nhìn cậu đứng ở đây hồi lâu, thậm chí ngay cả cửa thang máy cũng chưa ấn, thở dài nói: “Cũng không thể luôn ở cùng một chỗ với mình. Sau này dù sao cậu vẫn kết hôn chứ?”

Dường như Mạc Dịch Sinh hoàn toàn không có suy nghĩ qua loại vấn đề này: “Đó không phải là còn sớm sao? Đến lúc đó rồi nói sau, hơn nữa đến lúc đó mình cũng không ở một mình mà?”

“Cũng thế.” Nghiêm Hải An cười cười, “Nhưng không lâu nữa mình sẽ dọn ra ngoài.”

Mạc Dịch Sinh nhìn chằm chằm con số trên thang máy: “À.”

Màn hình nhắc nhở lóe lóe, thang máy đến rồi.

“Cái gì?!” Mạc Dịch Sinh kinh ngạc kêu lên, “Cậu dọn ra ngoài ở? Tại sao hả? Tại sao muốn dọn ra ngoài ở? Mình làm chuyện gì khiến cậu tức giận sao?”

Cái phản ứng này Nghiêm Hải An cũng dự đoán được, cậu dùng tay cản trở cửa thang máy, ý bảo đi vào trước: “Không có, chỉ là mình cần dọn ra ngoài ở.”

Mạc Dịch Sinh hoảng hốt bước vào thang máy: “Cần cái gì?”

Nghiêm Hải An nhìn thẳng vào mắt cậu ở giữa cửa thang máy bóng loáng, đột nhiên chớp mắt nhìn: “Bí mật.”

Mạc Dịch Sinh: “….”

Cậu rất ít thấy dáng vẻ Nghiêm Hải An hoạt bát như vậy, trong trí nhớ Nghiêm Hải An lúc nào cũng rất đoan chính, giống như lớn hơn mình mười bảy mười tám tuổi. Mà xa hơn trong trí nhớ, Nghiêm Hải An cũng là một người không quá thích cười, độc lai độc vãng*, rất không dễ dàng đến gần.

*Độc lai độc vãng: Một mình đến, một mình đi.

Mạc Dịch Sinh hồi tưởng lại, gần đây cả người Nghiêm Hải An nhìn qua tựa hồ cũng nhẹ nhàng, cậu không hiểu tại sao trở nên như vậy, nhưng từ đáy lòng cảm thấy đây là một chuyện tốt. Cậu kìm lòng không được cười cười, kịp phản ứng: “Nói! Có phải cậu có đối tượng hay không?”

Nghiêm Hải An cười một tiếng: “Nhưng mà mình sẽ thường xuyên quay về thăm cậu, nếu không được thì mời cho cậu một bảo mẫu.”

Cửa thang máy mở, Mạc Dịch Sinh đuổi theo phía sau cậu: “Mời bảo mẫu cái gì? Mình người lớn như thế, cậu không lo dieendaanleequuydonn lắng đến mức như vậy chứ? Cậu thật sự có đối tượng? Tại sao như vậy hả, nếu như mà mình có người thích nhất định sẽ nói cho cậu biết đầu tiên.”

Nghiêm Hải An đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Mình còn chưa hỏi cậu, nhiều năm như vậy cũng không thấy cậu nói yêu đương, thích kiểu cô gái nào hả?”

“Ơ?” Mặt Mạc Dịch Sinh ngớ ra, “Nói thế nào đến trên người mình?”

Nghiêm Hải An nhìn cậu hồi lâu, rầu rĩ mà quay đầu trở lại.

Cải trắng nhà mình lâu ngày có heo nào muốn vây quanh chứ? Nhưng làm sao có thể tới một heo để cho mình yên tâm đây?

Mạc Dịch Sinh không giải thích được, đáng thương mà đuổi theo cậu trở về nhà: “Chừng nào thì cậu chuyển nhà hả?”

Nghiêm Hải An cảm thấy thế nào đi nữa cũng phải chờ Tôn Ngôn quay về rồi nói sau, nhưng trong mấy ngày không nói chuyện cũng chấp nhận bảo đảm quan hệ: “Qua một thời gian ngắn nữa, cuối tuần mình còn muốn đi công tác.”

Vừa nói đến công việc Mạc Dịch Sinh không có hứng thú, cậu vẫn còn đang buồn ngủ, sẽ phải đi sang phòng ngủ, bị Nghiêm Hải An bắt được xách đi rửa mặt.

Ở chỗ này trong mấy năm, đồ đạc vẫn là không ít, có một ít vẫn phải bỏ đi. Thật ra Nghiêm Hải An ở nơi nào cũng được, tìm một chỗ nghỉ chân, nào có nhiều yêu cầu như vậy, ở bên Mạc Dịch Sinh là bởi vì dễ dàng chăm sóc, hiện tại dọn đến chỗ Tôn Ngôn cũng là vì để Tôn ngôn vui vẻ chút.

Chỉ là cậu không thể trở về, trở về cho chính cậu, cho nhà, sẽ mang đến quá nhiều áp lực.

Thoáng sửa sang lại hành lí một lần, Nghiêm Hải An tính toán trong lòng cần dùng đến nhân lực, nằm lại trên giường thì nhớ tới lời dặn dò của Tôn Ngôn, hơi có chút mong đợi mà nhấn mở điện thoại di động.

Tôn Ngôn: “Phiền! Sao không phiền?

Tôn Ngôn: Nhìn thấy em phiền, không thấy được em càng phiền.

Tôn Ngôn: Lão để anh không nhịn được nhớ em, em nói em có phiền hay không?!

Tôn Ngôn: Không nói, lệch thời gian.

Nghiêm Hải An ôm điện thoại di động ngã xuống giường, xem đi xem lại lại nhiều lần, quả thật là có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy mặt thối của Tôn Ngôn lộ ra lúc đánh chữ.

Cảm thấy có chút đáng yêu.

Kỳ lạ, làm sao cảm thấy cái người cao lớn thô kệch này đáng yêu chứ?

Cậu nên quay về như thế nào đây? Nghiêm Hải An dùng tâm lý suy tính nghiêm cẩn một vòng, cho đến tận lúc ngủ, cũng không nghĩ ra một câu trả lời hoàn mỹ.

Cậu lặng lẽ lặp lại câu hỏi trong bình luận: Bao lâu anh quay về?

*

Lúc Nghiêm Hải An lên máy bay mới phát hiện mình khoang phổ thông được thăng làm khoang hạng nhất, sau khi xuống đất ở thành phố S, người của khách sạn trực tiếp tới sân bay nhận điện thoại, thật sự là nhờ phúc Tôn tổng, đãi ngộ này không chỉ thăng cấp một hai điểm.

Vốn là chỉ tính đợi hai ngày, nhưng vừa lúc gặp được một triển lãm nghệ thuật quốc tế tổ chức ở thành phố S, mà trước đó die,n; da.nlze.qu;ydo/nn còn có một triển lãm tốt nghiệp Học viện mỹ thuật, Nghiêm Hải An liền lùi vé máy bay, tính toán ở lâu thêm hai ngày thưởng thức một chút.

Mỗi ngày Tô Ấn đều gọi điện thoại hỏi thăm hành trình của Nghiêm Hải An, cũng cố gắng biểu hiện nguyện vọng mình muốn giúp một tay, thậm chí còn nghĩ trực tiếp qua thành phố S đến làm một trợ lý tạm thời của Nghiêm Hải An.

Đáng tiếc là Nghiêm Hải An không có công việc bề bộn như vậy và yêu cầu lập dị cần một người khác đến phục vụ: “Không cần, cám ơn. Bao lâu Tôn tổng các anh quay về?”

“Sự sắp xếp cụ thể trên công việc của Tôn tổng tôi không rõ lắm, lần này ngài ấy và giám đốc Tôn cùng đi nước A thu mua ngân hàng, không nói chắc chắn thời gian.” Tô Ấn xin lỗi nói: “Tôi giúp ngài hỏi một chút, sau đó sẽ gọi điện thoại nói cho ngài?”

Nghiêm Hải An ngăn lại nói: “Không cần làm phiền, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”

Tô Ấn rất biết điều, lập tức không nói thêm gì nữa: “Vậy ngài xem ngài chuẩn bị bao lâu quay về? Tôi sắp xếp tốt vé may bay và nhận điện thoại.”

“Việc này tôi chưa xác định, nhìn lại một chút.” Mạc Dịch Sinh không có việc gì, khéo léo mà ở nhà vẽ tranh, Lý Khanh bên kia cũng lạnh nhạt với bọn họ, Nghiêm Hải An rảnh rỗi hơn lúc trước không ít.

Không biết có phải Tôn Ngôn quá bận rộn hay không, lần trước hỏi anh, anh cũng không trả lời mình. Lúc này mới qua ba ngày, đoán chừng không bao lâu nữa mới có thể trở về chứ?”

Nghiêm Hải An liền tính toán ở thành phố S đợi thêm mấy ngày, phát triển con đường bên này. Coi như là người phụ trách bên này coi trọng cậu, mỗi ngày đều có tiệc rượu dẫn cậu tham gia, mặc dù đều là tôm bé cá nhỏ, nếu như Mạc Dịch Sinh nhất định sẽ xem thường một cái. Từ trong đáy lòng Nghiêm Hải An không thích những người này, nhưng cậu phải đối phó.

“Này?” Nghiêm Hải An mới trở về khách sạn, thì nhận được điện thoại hỏi thăm của Tô Ấn, “Tôi đã đến khách sạn, ừ, tất cả đều yên ổn.”

Cậu đợi ở thành phố S mấy ngày, Tô Ấn gọi hơn mười cuộc điện thoại, một sáng một tối, không thiếu một cuộc nào, Nghiêm Hải An nhận được trực tiếp dở khóc dở cười, nghĩ thầm trợ lý này cũng không được dễ dàng.

Gác điện thoại, Nghiêm Hải An kéo nơ ra, ngồi ở trên ghế sofa không muốn di chuyển, buổi tối cậu uống không ít, lúc này thì có chút say.

Tô Ấn đặt chọ cậu gian phòng có phương hướng rất tốt, cửa sổ tầng 17 sát sàn có thể nhìn thấy xe cộ đông nghịt sầm uất trên đường phố. Cậu vùi ở trên ghế sofa, bộ dạng lười biếng khó thấy được.

Phát ngốc một lát, cậu lấy điện thoại ra, tin nhắn với Tôn Ngôn vẫn dừng lại ở câu bao lâu trở lại kia, vẫn không có một câu trả lời.

“Ôi…”

Nghiêm Hải An cũng không biết vì sao muốn thở dài, ngón tay trượt đi trượt lại trên màn hình, không biết có nên gọi vào lúc này hay không.

Cậu rất khó nhận định tình cảm của mình với Tôn Ngôn có bao nhiêu sâu sắc, cũng không thể kết luận tình cảm của Tôn Ngôn với mình có thể tới mức độ nào, cậu luôn không nhịn được đi Dieenndkdan/leeequhydonnntính những thứ không thể tính toán được này, cũng coi đây là bằng chứng quy định hành vi của mình.

Có lẽ là bởi vì đối với cậu mà nói, đời này cũng không có cái loại xúc động liều lĩnh kia. Nhưng trong ngày thường vội vàng đến vội vàng đi, trong đầu nhiều chuyện, mà đêm khuya yên tĩnh như vậy, thì suy nghĩ chóng mặt, nhưng hết lần này tới lần khác chứa đầy bóng dáng của người kia.

____leng keng.

Nghiêm Hải An day day huyệt thái dương, nghe được tiếng chuông cửa vội vã vang lên. Cậu suy tư mấy giây, không nghĩ ra người nào tới gõ cửa cậu giữa đêm khuya.

Vậy mà chuông cửa muốn vang ra tư thế giao hưởng của số phận, cảm giác nếu không mở cửa cũng sẽ bị đạp, Nghiêm Hải An đau đầu mà đi tới cạnh cửa, hé ra một khe nhỏ: “Vị này…”

Tôn Ngôn quay đầu, nhìn đối diện với cậu ở trong khe cửa nhỏ: “Này?”

Nghiêm Hải An: “…”

Cậu bỏ móc khóa cửa xuống, mở cửa: “Tại sao anh lại ở chỗ này?!”

Mặt người vừa tới phong trần mệt mỏi, tàn khốc đứng ở cửa, quét cậu một lần từ đầu đến chân, cười một tiếng: “Tới ngủ với em.”

Tôn Ngôn tiến lên một bước, dồn Nghiêm Hải An vào trong cửa, cánh tay khỏe mạnh ngăn ở ngang thắt lưng Nghiêm Hải An, nghiêng người đẩy ở trên tường, không nói lời gì mà mạnh mẽ hôn lên.

“Anh, ưm!” nghiêm Hải An bị anh hôn không nói ra lời, miệng giống như gặp một cơn bão tố, chỉ có thể thụ động theo ý đối phương. Cậu còn lý trí lấy tay giữa khe nhỏ đóng cửa lại, lúc này mới yên tâm, chú tâm đi vào nhiệt tình của Tôn Ngôn.

*

Nghiêm Hải An giật giật, cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, trí nhớ theo sau mà quay về.

Cậu khẽ động, phía sau liền chảy ra một mớ thứ đó. Cậu cau mày nhìn tối hôm qua người nào đó bắn xong thì ngủ chết rồi, nhấc chân xuống giường, chất lỏng ấm áp chảy xuống theo bắp đùi, có loại không khống chế được giống y hệt cảm giác bị sỉ nhục.

Vốn định đi tắm, Nghiêm Hải An liếc nhìn dấu vết của mình lưu lại trên cửa sổ, mặt mo cũng không nhịn được đỏ một cái.

Ngày hôm qua lúc bị Tôn Ngôn đè trên kính thủy tinh, thiếu chút nữa cậu nóng nảy đánh người, tiếc là sức lực cách xa, phản kháng không thành. Quá xấu hổ, sao da mặt người đàn ông này lại dày như vậy chứ?

Nghiêm Hải An mặt lạnh rút khăn giấy, ngồi xổm trên mặt đất, lau đến khi dấu vết không rõ ràng như trước nữa, mới di chuyển vào phòng tắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN