Quan Hệ Không Đứng Đắn - Chương 5: Sự khác biệt nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Quan Hệ Không Đứng Đắn


Chương 5: Sự khác biệt nhỏ


Cuộc gặp mặt đã được Lý Khanh đặt một vị trí tốt, ngay tại lầu dưới hàng lang triển lãm tranh của chị ấy, có một vườn hoa sân thượng, bên trong trồng đủ loại cây xanh, vừa vui tai vui mắt, vừa giữ được tính riêng tư bí mật, lúc thời tiết tốt ngồi ở chỗ này đặc biệt làm người ta sung sướng.

Kinh doanh hàng lang triển lãm tranh không có khác xa bên ngoài thoạt nhìn vinh quang xinh đẹp, so với nghề nghiệp khác thuế doanh nghiệp cao hơn không ít gần như là Die nd da nl e q uu ydo n một gánh nặng to lớn, có đôi khi làm càng lớn trái lại càng thua lỗ. Mà không giống với nước ngoài đã trở thành hệ thống nghề nghiệp, trình độ thị trường nghệ thuật trong nước không cao, còn có bán đấu giá, nhà nghệ thuật đến sôi nổi tranh giành hàng lang triển lãm tranh để buôn bán, vì vậy hàng lang triển lãm tranh khai trương rất nhiều, đóng cửa cũng nhiều. Giống Lý Khanh làm trên mười năm như thế này thật sự là số ít, điểm này Nghiêm Hải An rất bái phục chị ấy.

“Mấy năm trước vẫn làm tốt, hàng lang triển lãm tranh nào lớn một năm không kiếm được mấy trăm hơn một ngàn?” Lý Khanh mặc một bộ váy dài màu đen, cuốn lọn tóc dài rớt trên bả vai, gương mặt trang điểm không gì làm không giỏi, “Bây giờ mọi người sáng suốt rồi, muốn hợp ý người mua càng ngày càng ít, nhà ẩn tàng* có lẽ hầu như không còn, ít nhiều cũng chính là chủ tịch Vương, chị đây dựa vào làm ăn nhỏ mới duy trì được.”

*Ẩn tàng: nhà ẩn giấu tiềm lực, trong thế giới ngầm.

Vương Dư Hử ngồi trên vị trí chủ trì, dáng người béo, khuôn mặt nho nhã, đầu tóc người trung niên đi phía sau có chút ít, được chải chuốt ngay ngắn chỉnh tề, chắc là được nhộm qua, đen đến phát sáng.

Người này là chủ tịch hội liên hiệp tranh sơn dầu ở thành phố A đã gặp qua, chỉ là không có nói chuyện qua, di@en*dyan lee^qu.donnn ấn tượng không thể nói là tốt xấu. Hội liên hiệp này toàn bộ là tổ chức nhân gian, điểm lợi hại là còn có thể câu kết với chính quyền nhà nước, chẳng qua nói trắng ra là đều là người trong vòng tự hải*. Mạc Dịch Sinh vẫn luôn luôn chán ghét những hội nghị như vậy, cũng chính là lo lắng cho cậu ấy, Nghiêm Hải An mới không có tiếp xúc quá nhiều với những loại người như vậy.

*自嗨 Tự hải: tự mình chơi một mình.

Vương Dư Hử rất khiêm tốn mà khoác tay áo, đứng lên khách sáo với Lý Khanh: “Các cô có hàng lang triển lãm tranh như thế này, người trẻ tuổi bây giờ mới có nhiều cơ hội. Hai năm triển lãm tranh lần sau ở thành phố B, đặc biệt người tài năng chuyên môn triển lãm tranh.”

Lý Khanh lập tức khen ngợi vài câu. Ngoài Nghiêm Hải An và Mạc Dịch Sinh ra còn có sáu bảy người họa sĩ, phần lớn đều là tài năng tuổi trẻ mới giống Mạc Dịch Sinh. Hôm nay Lý Khanh mời Vương Dư Hử đến, cũng chính là muốn lôi kéo dinendian.lơqid]on một đường ở bên trong, làm cho chính mình ở trong triễn lãm hàng lang tranh bán tranh để đám người kia (ý chỉ Mạc Dịch Sinh và Nghiêm Hải An) có thể có cơ hội tốt.

Mạc Dịch Sinh lộ vẻ không cảm nhận được dụng tâm lương khổ của chị ấy, vô cùng buồn chán, khuôn mặt như khúc gỗ, căn bản không có ham muốn nói chuyện.

Người ngồi bên cạnh cậu cũng không có tham dự cuộc trò chuyện: “Chào cậu, tôi đã gặp qua cậu, Mạc Dịch Sinh đúng không?”

“Tôi là Hà Linh.” Hà Linh trên dưới ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi dài tay màu xanh đậm, trên tay đeo một chuỗi xà cừ và chuỗi Phật châu ngọc Lưu Ly, bộ dạng chỉ có thể coi là bình thường, nhưng có một chút ý vị của phần tử trí thức đọc sách, lộ ra nét thân cận.

Cậu ta chăm chú nhìn mọi người đang hứng thú nói chuyện, đột nhiên dựa sát vào người Mạc Dịch Sinh nhỏ giọng nói: “Cậu cũng rất phiền chỗ này hả?”

Bộ dạng của cậu ta giống như đang lên lớp giảng bài cho học sinh, nói xong lại thẳng thắt lưng, bộ dạng trang nghiêm.

Mạc Dịch Sinh ngoài ý muốn cười lên, sau đó sau lưng mọi người, cau mặt.

Hà Linh khóe miệng khẽ nhíu, rất nhanh đè xuống, cùng cảnh ngộ mà nói: “Chẳng qua bây giờ chính là như vậy, có lẽ nên tập thành thói quen.”

Chính như Lý Khanh nói, người mua tranh trong nước nhiều, từng tốp khách hàng cố định bồi dưỡng tài năng mới không ngớt, có tiếng tăm rất là quan trọng, mà tiếng tăm di@en*dyan lee^qu.donnn chính là tham dự triển lãm tác phẩm cá nhân ở đây, nơi nào có khen thưởng, sẽ được nhập vào hội có danh tiếng vang dội, hơn cả danh hiệu, tác phẩm ở trên thị trường tự nhiên sẽ bán được giá.

Mạc Dịch Sinh không trả lời, thể hiện rõ không có hứng thú.

Hà Linh nói: “Lần trước thấy cậu đứng trước bức tranh của cậu đã định đi qua, chẳng qua nhìn thấy cậu đang bận. Sau đó lại đi mất, không tìm được cơ hội.”

Mạc Dịch Sinh suy nghĩ một chút, biết là cậu ta nói lần Lý Khanh chuyển phòng triển lãm hàng lang tranh kia. Bọn cậu liền hàn huyên một chút, cũng kéo dài tới tác phẩm của Mạc Dịch Sinh.

Ngoài ra, Nghiêm Hải An vốn dĩ tham gia cuộc hội họp này điều có mục đích, tự nhiên nghe được rất chi tiết, thỉnh thoảng còn có thể thêm hai câu, biểu hiện vừa biết điều vừa nhiệt tình.

Vương Dư Hử chú ý đến bọn họ: “Vị này có chút lạ mặt, là……?”

Thực ra bọn họ đã được Lý Khanh giới thiệu qua một lần, chỉ là không được Vương Dư Hử nhớ kỹ mà thôi.

“Cậu ta và Mạc Dịch Sinh cùng một chỗ.” Lý Khanh cười nói, “Lần trước tôi với ngài đã đề cập qua, ngài còn khen ngợi bức tranh Quả Nho và Thiếu Nữ.”

“À…..” Vương Dư Hử cuối cùng hồi tưởng lại một chút, bức tranh của Mạc Dịch Sinh mang đến một loại cổ điển mang chút ý tứ hàm xúc lãng mạn, vận dụng trên đường cong và ánh sáng quả thực rất có thiên phú, tầm mắt ông ta chuyển lên người của Nghiêm Hải An.

Nghiêm Hải An dùng khuỷu tay chọt chọt Hà Linh đang trò chuyện rất vui vẻ với Mạc Dịch Sinh, dfienddn lieqiudoon ngoài miệng liên tục: “Thực ra trước kia vẫn luôn muốn hướng về phía chủ tịch Vương xin chỉ dạy, lúc trước tôi đã xem qua bức tranh của chủ tịch, thật sự có nhiều chỗ đáng giá nên học hỏi.”

Vương Dư Hử cười với Nghiêm Hải An: “Rất khiêm tốn.”

Lý Khanh cũng nhìn thấy động tác của Nghiêm Hải An, nhưng Mạc Dịch Sinh vẫn ngậm miệng lại, nhìn bọn họ chằm chằm xong rồi, cũng không có động tác khác.

Mạc Dịch Sinh đức hạnh gì cô biết rất rõ ràng, chặn lại nói: “Người trẻ tuổi mà, khiêm tốn chút là được. Thực ra hôm nay là có chuyện này, tôi muốn làm một phòng triển lãm tranh, ngài xem lấy chủ đề như thế nào thì tốt?”

Vương Dư Hử cũng chưa biết rõ ràng, không cho ra sáng kiến, chỉ là một mực nói: “Có ý tưởng tốt, có danh sách mời chưa?”

Lý Khanh cũng chỉ là hỏi một câu như vậy, cô nếu đã muốn làm, tất nhiên những cái khác đều đã nghĩ ra tốt rồi: “Tôi muốn làm một cái chuyên đề sáng tác, lấy bản sắc quê hương của chúng ta làm nội dung sáng tác, đây là làm chút buôn bán, sau khi làm triển lãm tranh sẽ trực tiếp bán đấu giá.”

Vương Dư Hử gật đầu, tỏ ý cô cứ tiếp tục.

Lý Khanh quay đầu hướng với những người khác: “Phía Tây thành phố B, khoảng hơn một trăm kilomet có một thôn cổ, còn chưa có khai phá, cho nên không quá nổi tiếng, nhưng tôi đã đi xem qua, rất có điểm đặc sắc. Hơn nữa nó lập tức sẽ bị khai phá rồi, có xí nghiệp xem trọng nguồn tài nguyên du lịch của nó, đã muốn khởi công thi công. Nếu mà lấy ‘Văn hóa dần dần biến mất’ làm một loại chủ đề để sáng tác, hiệu quả hẳn là rất tốt, đến lúc đó cũng rất dễ dàng gợi ra đề tài của xã hội.”

Cái này cũng có nghĩa là người tham gia triển lãm tranh cần tới nơi đó sưu tầm dân ca, Lý Khanh thở rất mạnh mà tỏ vẻ cô ấy sẽ bao phí ăn ở đi lại, dù sao bức tranh này Dieenndkdan/leeequhydonnn đều phải bán ra tại hàng lang triển lãm tranh của cô, là hàng hóa của cô, cần phải đầu tư như vậy cô chưa bao giờ keo kiệt, yêu cầu duy nhất chính là thời gian không được quá dài, có một số người có một bức tranh có thể vẽ đến một năm rưỡi, cô đợi không nổi.

Người ở chỗ này lập tức tỏ vẻ muốn đi, Mạc Dịch Sinh đối với hội liên hiệp không có chút hứng thú, nhưng đối với vẽ tranh bản thân rất có hứng thú, liền đồng ý.

Buổi tối Lý Khanh đặt món ăn Trung Quốc, cách thức rất cao, nhưng là bất kể Nghiêm Hải An khuyên nhủ như thế nào cũng không chịu ở lại.

Mạc Dịch Sinh oán trách không ngừng: “Hôm nay mình không nên đến tham dự cuộc tụ họp này, mình chỉ biết, trò chuyện là cái gì chứ.”

“Mình cũng không để cậu làm gì, lại không chậm trễ việc.” Nghiêm Hải An tận tình khuyên nhủ, “Mình liên lạc cũng không dùng cậu nói, như vậy còn không được?”

Mạc Dịch Sinh xoắn xuýt đôi lông mày, mang theo chút trách cứ mà nhìn Nghiêm Hải An: “Đám người kia tụ tập lại một chỗ chính là đám nịnh hót, cậu xem vị chủ tịch kia, nói đi nói lại cả rắm cũng không hiểu. Cậu thật xem qua bức tranh của ông ta? Cậu thích cái loại đồ vật đó?”

Nghiêm Hải An thật đúng là xem qua, bằng không lúc đứng lên trò chuyện nói cái gì? “Dịch Sinh, cậu quá trớn rồi, đây chỉ là công việc mà thôi.” 

“Nhưng vẽ tranh không phải là công việc.” Mạc Dịch Sinh bướng bỉnh mà nhìn Nghiêm Hải An, sự thất vọng hiện rõ trong đáy mắt, “Cậu rốt cuộc…… Hải An, trước đây hai chúng ta cùng học vẽ cậu không phải như thế này, mình đã sớm bảo cậu không nên cùng với những người như thế lăn lộn. Lúc cậu ở cùng với bọn họ, cười rất giả tạo.”

Lời này rất làm tổn thương người, may là hiện giờ Nghiêm Hải An dần bồi dưỡng công phu, vẫn là bị đâm một nhát đau xót. Lồng ngực của cậu phập phồng mấy lần, nếu như vẽ tranh không phải là công việc, thì dựa vào cái gì ăn cơm? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Dựa vào cái gì mua dụng cụ vẽ tranh cho cậu? Trong mắt một số người, vẽ tranh là nghệ thuật, là linh hồn của sáng tác, nhưng mà ở trong mắt nhiều người, tranh là hàng hóa, nhưng có thể lợi dụng buôn bán, bất luận nghề nghiệp nào không ai có thể tồn tại trong sự cô lập không ai giúp đỡ, nhất định phải tuân thủ quy tắc. 

Nghiêm Hải An cố gắng tự kiềm chế chính mình, không nói một lời mà đối mặt với Mạc Dịch Sinh. Ánh mắt của Mạc Dịch Sinh vẫn là không nhiễm hạt bụi nào như vậy, sạch sẽ như vậy.

Sạch sẽ làm lòng người rung động, cũng làm cho lòng người đau đớn.

“……………..Cậu đi về trước đi, nhớ ăn cái gì đó.” Nghiêm Hải An chịu thua mà dời tầm mắt sang một bên, mệt mỏi mà dặn dò, “Mình ăn cơm xong sẽ trở về.”

Quả nhiên thấy cậu không cùng mình trở về, Mạc Dịch Sinh tức giận quay người một mình rời đi.

Lúc này Lý Khanh đã sắp xếp xong chỗ ngồi, chờ những người khác đi từng tốp quay quanh Vương Dư Hử, xuống dưới tìm hai người bọn cậu, thấy chỉ có một mình Nghiêm Hải An, hiểu rõ hỏi: “Vẫn là đi rồi?”

Nghiêm Hải An một hơi thở dài chôn vùi trong lồng ngực, trên mặt không có một chút biểu hiện, bình thường mà nói với Lý Khanh: “Chị có biết cậu ấy chỉ thích vẽ, ghét nhất là xã giao.”

“Được rồi, em ấy trước sau như một không quen em làm những việc này.” Lý Khanh châm chọc cho rằng, “Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, sự từng trải thật ít.”

Hôm nay nhiệt độ tăng lên trở lại một chút, Nghiêm Hải An vẫn mặc chính trang*, cậu sửa lại cổ áo một chút, Die nd da nl e q uu ydo n,  vẫn là bộ dáng không chê vào đâu được: “Bản tính của cậu ấy như vậy, sự từng trải ít cũng không có vấn đề, với lại quan điểm nghệ thuật trong tranh của cậu ấy không phải là bởi vì chút điểm này sao?”

*Chính trang: trang phục chín chắn, ví dụ như vest.

“Tranh không trải sự đời có sự thuần khiết không trải sự đời, bức tranh ngàn cánh buồm trải qua gió táp mưa sa có sự vững chắc của ngàn buồm.” Nghiêm Hải An nói xong, tao nhã kéo tay cậu mà nói, “Đi, đi lên thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN