Quan Hệ Nguy Hiểm
Chương 38
Sơ Vũ lặng thinh, mặc cho Lục Tử Mặc siết chặt người cô không thể động đậy. Anh vừa thốt ra câu cô muốn nghe nhất, nhưng tại sao đến bây giờ anh mới chịu thổ lộ?
Lục Tử Mặc vẫn ôm cứng Sơ Vũ. Sức mạnh ở hai cánh tay anh khiến Sơ Vũ cảm thấy tim cô như bị co rút. Trái tim Sơ Vũ đau một phần, lý trí của cô tuyệt vọng thêm mấy phần. Anh làm vậy chẳng phải thừa nhận những điều cô nghi ngờ? Do anh không thể phản bác nên chỉ còn cách cầu xin cô ở bên cạnh anh.
“Lục…”
Sơ Vũ gọi khẽ. Lục Tử Mặc ngẩng đầu, bối rối tìm kiếm đôi môi cô. Anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi Sơ Vũ, như muốn xác định điều gì đó thông qua cách thể hiện tình cảm này.
Sơ Vũ vẫn không động đậy, cảm nhận môi Lục Tử Mặc dịch chuyển trên môi cô. Lòng cô vô cùng lạnh lẽo. Sơ Vũ tự nhiên thấy oán giận người đàn ông trước mặt. Nếu anh có thể bỏ mặc sự sống chết của cô, thì tại sao anh lại có biểu hiện sợ hãi như sắp mất đi tất cả.
Sơ Vũ hé miệng cắn mạnh môi Lục Tử Mặc. Anh đau nhưng vẫn không chịu rời cô. Khi cảm thấy mùi tanh của máu bắt đầu lan ra trong miệng mình, Sơ Vũ vừa mâu thuẫn vừa đau lòng. Cô giơ tay nắm lấy vai Lục Tử Mặc, định đẩy anh ra, nhưng Lục Tử Mặc càng ôm cô chặt hơn.
“Anh biết em có nhiều điều muốn hỏi anh. Em cứ hỏi đi, anh sẽ cho em biết tất cả”.
Lục Tử Mặc rời khỏi miệng Sơ Vũ, cất giọng nói trầm khàn trên trán cô. Sơ Vũ hơi tuyệt vọng, kể cả những lúc trái tim lạnh lẽo như lúc này, cô cũng không thể nào không động lòng với anh.
Sơ Vũ có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, muốn anh giải thích tại sao. Nhưng khi nghe Lục Tử Mặc nói ra câu đó, cô lại không biết phải mở miệng như thế nào. Sơ Vũ tự hỏi bản thân, cô muốn hỏi anh điều gì, muốn nghe câu trả lời như thế nào từ anh.
Dù có hỏi Lục Tử Mặc hay không, vết rạn nứt trên vỏ bọc êm ả giữa hai người sẽ không bao giờ lành lại. Nếu là vậy, chi bằng cô cứ lừa dối bản thân tiếp tục cuộc sống.
Có lẽ Sơ Vũ không dũng cảm kiên cường như cô tưởng. Khi bị tổn thương, cô chọn cách trốn tránh, trốn vào một góc sâu trong lòng. Muốn giả bộ coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng lại khó đối diện với anh, muốn từ bỏ nhưng không thể từ bỏ. Tâm trạng mâu thuẫn này bóp nghẹt trái tim cô, khiến cô đau đớn khó chịu.
Sơ Vũ không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Lục Tử Mặc. Ở một cự ly rất gần, cô có thể nhìn sâu vào đáy mắt anh. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Vậy thì linh hồn anh bắt đầu nói dối em từ bao giờ? Hạng người như anh, sao có thể nhìn em bằng ánh mắt như vậy?
Dường như không thể chịu nổi ánh mắt của Sơ Vũ, Lục Tử Mặc lại cúi đầu hôn cô. Không, cô không muốn chơi trò này. Mỗi khi hai người xuất hiện vấn đề và khoảng cách, anh đều dùng nụ hôn hoặc tình dục để cho qua chuyện. Cô lại không thể khống chế bản thân dưới sự kích thích của anh, nên mới bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Khi hai người vẫn đang dính chặt vào nhau, ngoài cửa gỗ bỗng có tiếng gõ nhẹ, Ba Dữ lên tiếng: “Anh Lục, có chuyện rồi”.
Lục Tử Mặc buông Sơ Vũ, giơ tay khóa vòi nước, rút chiếc khăn tắm cuốc chặt người cô rồi bế cô đi ra ngoài: “Chuyện gì?”
Ba Dữ không nói câu thứ hai, đưa ống nhòm cho Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc nhẹ nhàng đặt Sơ Vũ xuống đất, giương ống nhòm nhìn về phía xa xa. Sau đó, anh vỗ vai Ba Dữ: “Thu dọn đồ đạc, lên đường ngay”.
Lục Tử Mặc không cho Sơ Vũ cơ hội chuẩn bị. Anh lôi cô vào phòng, nhanh chóng rút bộ quần áo mặc vào người cô, nhặt túi hành lý và vũ khí rồi bế Sơ Vũ ra xe. Ba Dữ nhấn ga phóng xe với tốc độ cao nhất. Lục Tử Mặc cài dây an toàn cho Sơ Vũ rồi cúi đầu lắp ráp vũ khí. Động tác của anh rất nhanh, chỉ vài chục giây sau đã lắp xong khẩu súng đưa cho Ba Dữ. Sau đó anh lắp súng của mình.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng khác thường. Sơ Vũ ngồi im lặng ở ghế sau. Cô nhìn Lục Tử Mặc, anh tiến hành các động tác thành thạo với vẻ mặt vô cảm, như thể súng ống là một bộ phận trên cơ thể anh. Sau khi lắp đạn vào súng, Lục Tử Mặc đột nhiên quay người về phía Sơ Vũ, ghé sát vào người cô bất chấp Ba Dữ đang ở phía trước. Anh nhắc lại bên tai Sơ Vũ: “Đừng rời xa anh”.
Tim Sơ Vũ co thắt một nhịp. Lục Tử Mặc nắm chặt bàn tay cô, sau đó cầm khẩu súng ngắm về phía sau. Đằng sau có tiếng xe đuổi tới. Chỉ một loáng, mấy chiếc xe đã đuổi gần đến nơi, khí thế như vũ bão.
Lục Tử Mặc nhìn thấy người lái xe phía sau thông qua kính ngắm trên khẩu súng. Một điều kỳ lạ là anh không nổ súng dù họ đang ở cự ly gần, gương mặt anh có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Mấy chiếc xe đằng sau nhanh chóng phóng phóng sát xe họ, ép họ vào lề đường.
Chiếc xe đi gần nhất mở cửa kính, một người đàn ông thò nửa người từ phía trong ra ngoài hét lớn: “Tam ca, là chúng tôi”.
Lục Tử Mặc thu vũ khí, vỗ vai Ba Dữ: “Là người của sơn trại”.
Ba Dữ giảm tốc độ rồi dừng xe bên vách núi.
Năm chiếc xe đuổi theo cũng dừng lại. Một đám người từ trên xe nhảy xuống, trên tay không có vũ khí. Bọn họ đi về phía xe Lục Tử Mặc, đập đập vào cửa xe: “Tam ca, tam ca”.
Lục Tử Mặc bỏ lại súng trên ghế ngồi nhảy xuống xe, ôm người đàn ông đứng gần: “Sao các chú lại đến đây?”
“Nhị ca nhận được tin Tam ca bị mai phục ở đây. Vì vậy, Kim Gia cho chúng tôi xuống núi”.
“Naka ư?”
Ánh mắt Lục Tử Mặc hơi thẫm lại. Vừa hỏi xong, chiếc xe đằng sau cửa bị đạp tung. Naka khoanh tay ngồi ở ghế phụ đằng trước, chân gác lên bàn lái. Hắn cười nhe răng với Lục Tử Mặc: “Lục, người anh em. Tôi thay mặt Kim Gia đi đón chú, chú đã lấy được hàng về chưa?”
Lục Tử Mặc vỗ vai người đàn ông đứng bên cạnh. Đám đàn em biết ý đứng dạt sang một bên. Lục Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Naka, nói chậm rãi: “Tôi bị trúng kế của Văn Lai, vẫn chưa lấy được hàng”.
“Chưa lấy được?”
Naka nhảy xuống xe, bước đến bên Lục Tử Mặc. Hai người đối diện nhau, Naka đưa mắt về chiếc xe của Lục Tử Mặc: “Không có hàng thì Kim Gia lấy gì đi giao dịch? Hàng vẫn chưa lấy được mà chú còn có thời gian chơi bời vui vẻ sao?”
Sơ Vũ ngồi trong xe không động đậy. Đám người ở bên ngoài cũng lặng thinh, chỉ có tiếng nói chuyện của Naka và Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc im lặng một lát: “Tôi sẽ đích thân đi nói rõ với Kim Gia”.
“Được, được”.
Naka vỗ tay: “Thế thì chú hãy tự đi mà giải thích với Kim Gia”.
Cốp sau xe Lục Tử Mặc có tiếng động nhẹ, Naka hơi giật mình. Cảm thấy Lục Tử Mặc đang nhìn mình chăm chú, hắn lập tức tỏ ra thản nhiên: “Thứ gì vậy?”
“Thứ để giải thích với Kim Gia”.
Lục Tử Mặc nói ngắn gọn rồi quay người nhảy lên xe của anh. Naka đứng nhìn Lục Tử Mặc, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì, chậm rãi quay về xe hắn.
Không ngờ người của sơn trại lại tụ họp ở đây. Trước khi xe lăn bánh, Lục Tử Mặc mở cửa xe, hét ra bên ngoài: “Jaren! Chú lại đây, ngồi xe của tôi”.
Người đàn ông đứng ở phía trước “dạ” một tiếng rồi nhảy lên ghế phụ phía trên. Ba Dữ đợi đoàn xe xuất phát, mới nổ máy đi theo. Jaren không hề tỏ ra hiếu kỳ về sự tồn tại của Sơ Vũ. Khi lên xe, hắn chỉ liếc cô rồi ngồi vào vị trí của mình. Lục Tử Mặc không lên tiếng, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng.
“Tình hình ở sơn trại sao rồi?”
Lục Tử Mặc ngồi tựa lưng vào ghế sau, tay anh thò xuống dưới nắm chặt tay Sơ Vũ. Sơ Vũ muốn rút tay ra nhưng không rút được, cô có cảm giác anh quyết tâm giữ cô ở bên mình. Sơ Vũ đành mặc kệ Lục Tử Mặc muốn làm gì thì làm, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa.
Jaren cung kính trả lời: “Gần đây chúng ta làm ăn với một số hộ lẻ tẻ, bán hàng ở khu vực Chiang Rai. Trong sơn trại cũng không có gì đặc biệt. Lúc trước, Nhị ca vì chuyện của Tam ca có đi Miến Điện một chuyến. Không gặp được Tam ca, Nhị ca đành quay về. Lúc đó, anh em chúng tôi còn tưởng Tam ca xảy ra chuyện. Kim Gia không nói gì nên chúng tôi cũng không dám hỏi. Tam ca bình an vô sự là tốt rồi”.
“Sao mọi người lại tìm thấy tôi?”
Jaren liếc Lục Tử Mặc qua gương chiếu hậu: “Nhiều nguồn tin cho biết, Tam ca xuất hiện ở khu vực này. Chúng tôi đi từ Ubon Ratchathani, qua thị trấn Langming. Sau đó, chúng tôi chia làm ba hướng. May mà cuối cùng cũng tìm thấy Tam ca”.
Lục Tử Mặc cất giọng trầm trầm: “Mọi người vất vả rồi”.
Đoàn xe đi về phía Bắc, tiến đến cố đô Ayutthaya. Trong hoàn cảnh này, Sơ Vũ không có thời gian và cơ hội thảo luận bất cứ điều gì với Lục Tử Mặc. Cô đành phải theo anh đến nơi đó.
Ayutthaya là một trong những thành phố cổ nổi tiếng ở Thái Lan, có nhiều dấu tích lịch sử huy hoàng. Tuy nhiên theo thời gian, nhiều di tích chỉ có thể gọi là phế tích. Ayutthaya tọa lạc bên bờ sông Menam. Naka dẫn đoàn người tới một khách sạn nằm bên bờ sông Menam.
Cũng giống như nhiều nơi khác ở Thái Lan, kiến trúc nhà cửa ở đây đều cách đường sông không xa. Thậm chí nhiều ngôi nhà còn chìa ra mặt sông. Các ngôi nhà đều có tường trắng, mái đỏ, hành lang gỗ để mọi người đứng hóng gió từ sông thổi tới.
Sơ Vũ xuống xe, bị Lục Tử Mặc kéo lên cầu thang. Do khách sạn được xây bên bờ sông nên phía dưới để trống, một dãy cầu thang gỗ đi lên tầng trên. Nơi này là địa bàn của Kim Gia. Vừa nhìn thấy Naka và Lục Tử Mặc cùng xuất hiện một lúc, người phụ trách khách sạn lập tức đứng dậy chào hỏi và sắp xếp phòng ốc cho bọn họ.
Lục Tử Mặc nhận chìa khóa liền đưa Sơ Vũ về phòng. Ba Dữ ở phòng bên cạnh. Lục Tử Mặc chọn căn phòng ở cuối hành lang, hai bên có cửa sổ, một cửa nhìn ra mặt sông, một cửa nhìn ra rừng cây bên bờ sông. Phòng của Naka ở đầu bên kia hành lang.
Sau khi đóng cửa, Lục Tử Mặc lặng lẽ cởi quần áo, quay người bế Sơ Vũ đặt lên giường rồi nằm đè cô xuống dưới.
“Không…”
Sơ Vũ giãy giụa nhưng bị anh giữ chặt. Anh cất giọng trầm khàn đầy mê hoặc bên tai Sơ Vũ: “Để anh ôm em. Lâu lắm rồi anh không được ôm em như thế này”.
Từng cử động, giọng nói, sức mạnh của anh và lòng quyết tâm chinh phục cô đã phá tan sự kháng cự của Sơ Vũ. Cô chỉ có thể cùng người đàn ông này trầm luân. Sơ Vũ trong lúc mơ hồ bám chặt lấy bờ vai Lục Tử Mặc, cảm nhận từng đợt sóng chiếm hữu của anh.
Cô đã bị anh ép đến mức vượt qua giới hạn cuối cùng của bản thân. Nguyên tắc, đạo đức của cô đã bị anh phá nát. Bây giờ đến bản thân cô cũng bị anh làm cho vỡ vụn.
Họ trải qua một đêm không bị ai làm phiền. Lúc Sơ Vũ tỉnh dậy đã là trưa hôm sau. Lục Tử Mặc thức giấc từ lâu, nhưng anh vẫn nằm bên cạnh Sơ Vũ. Khi Sơ Vũ mở mắt, anh quay đầu hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng”.
Sơ Vũ tránh ánh mắt của Lục Tử Mặc, cô quay lưng về phía anh nói nhỏ “Chào”. Sơ Vũ cảm thấy sau lưng ấm nóng. Lục Tử Mặc dịch người tới ôm cô. Làn da nóng bỏng của anh dính sát vào người cô, ngón tay dài của anh bắt đầu thám hiểm dọc theo đường cong trên thân thể Sơ Vũ.
Sơ Vũ né tránh sự đụng chạm của Lục Tử Mặc, cô nhướng mắt nhìn về phía cửa sổ. Mặc dù cửa sổ đang đóng nhưng Sơ Vũ cũng có thể nhìn ra, bên ngoài mặt trời chiếu nắng chói chang. Sơ Vũ quay đầu nhìn Lục Tử Mặc: “Mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ trưa”.
Lục Tử Mặc không tiếp tục ép Sơ Vũ. Anh ngồi dậy kéo cô ngồi dậy cùng. Sau một đêm nghỉ ngơi, thần sắc cô khá hơn trước nhiều.
Lục Tử Mặc ôm Sơ Vũ, hôn lên bờ vai cô: “Hôm nay em muốn làm gì? Anh sẽ đi cùng em”.
Cuộc đời cô kể từ lúc gặp người đàn ông này, đây là lần đầu tiên cô được quyền quyết định.
Thái độ của Lục Tử Mặc vừa dịu dàng vừa cứng rắn. Anh luôn theo sát cô, luôn có những động tác thân mật với cô. Biết rõ thái độ ngầm phản kháng của Sơ Vũ nhưng anh không hề bận tâm.
Cũng không có việc gì để làm, Sơ Vũ quyết định đi dạo quanh Ayutthaya. Nhưng không chỉ Lục Tử Mặc và cô, mà còn có cả Jaren và ba bốn người đàn ông đi theo. Ba Dữ ngược lại không đi cùng họ.
Hai người đi bộ về phía phố xá sầm uất. Sau đó Lục Tử Mặc thuê mấy con voi, ngồi trên lưng voi có thể dễ dàng ngắm phong cảnh hơn. Đoàn người từ từ tiến về khu di tích ở Ayutthaya.
Lục Tử Mặc ngồi sau ôm Sơ Vũ, trên lưng voi có cảm giác lắc đi lắc lại. Sống ở Thái Lan mười năm, Sơ Vũ đã từng cưỡi voi không dưới một lần nhưng lần này tâm trạng cô phức tạp nhất.
Sau khi dạo một vòng khu di tích, đoàn người tản ra hoạt động tự do. Lục Tử Mặc đỡ Sơ Vũ xuống đất, dẫn cô đi bộ về phía trước. Lúc này, mặt trời đã ngả về đằng Tây, chiếu ánh hồng lên người họ.
Lục Tử Mặc và Sơ Vũ đi đến một nơi vắng lặng lúc nào không hay. Có lẽ do trời sắp tối nên nơi này ít người qua lại. Cả một khu di tích lịch sử rộng lớn dường như chỉ còn lại mỗi họ. Không khí xung quanh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Lục Tử Mặc đột ngột giữ chặt cổ tay Sơ Vũ, ép cô nhìn anh. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác. Bên tai cô dường có tiếng thở dài rất nhẹ của anh. Lục Tử Mặc kéo cô sát vào người mình: “Em hận anh lắm phải không?”
Sơ Vũ không trả lời. Lục Tử Mặc nắm bàn tay Sơ Vũ đặt lên tim mình, cất giọng trầm trầm: “Anh biết tình yêu của anh đối với em là rất tàn nhẫn, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết. Đặng Sơ Vũ, anh yêu em”.
“Anh từng cho em cơ hội ra đi. Vì vậy…”.
Ánh mắt Lục Tử Mặc đầy vẻ nguy hiểm: “Dù em có hận anh, muốn rời xa anh. Nhưng bây giờ anh sẽ dùng mọi cách giữ em ở bên cạnh anh”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!