——————————————————–
Ngày hôm sau, Hạ Dương đưa Thẩm Tu Trúc đến căn hộ ở bên bờ biển Giang Nam.
Căn nhà tuy hơi trống nhưng được bảo dưỡng rất tốt, trên kệ sách trồng đầy chậu hoa, trên sân thượng cũng trồng rất nhiều hoa, thậm chí còn có một căn phòng được cải tạo thành vườn hoa.
Thẩm Tu Trúc đến bên ngoài vườn phòng, nhìn vào bên trong qua tấm kính thốt lên: “Thế mà ở đây còn có một vườn hoa, đẹp quá!”
Hạ Dương nhìn vườn phòng tùy ý nói: “Là do một tay Hứa Thừa Yến thiết kế.”
“Một mình cậu ấy làm?” Thẩm Tu Trúc thoáng có chút ngạc nhiên nở nụ cười: “Cũng khá tốt!”
Thẩm Tu Trúc đẩy cửa ra đi vào. Hương hoa nồng thắm ập vào trước mặt, Thẩm Tu Trúc ngửi thấy mùi hương kia đột nhiên cúi đầu, ho dữ dội, một tay vịn ở cửa, một tay gắt gao ôm chặt ngực.
Biểu tình trên mặt Thẩm Tu Trúc thống khổ như là không thở nổi. Hạ Dương nhanh chóng phản ứng lại vội vàng đỡ Thẩm Tu Trúc đến ghế sô pha bên cạnh, động tác thuần thục lấy ra một hộp thuốc trong túi áo khoác của Thẩm Tu Trúc.
Sau khi uống thuốc, sắc mặt Thẩm Tu Trúc mới đỡ hơn, có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, em có chút khó chịu …”
“Có khả năng là bị dị ứng …” Thẩm Tu Trúc thoạt nhìn còn có chút suy yếu.
Hạ Dương nhìn thoáng qua vườn phòng, nhíu mày hỏi: “Dị ứng phấn hoa?”
“Không biết.” Thẩm Tu Trúc lắc đầu: “Ngày thường có bắt gặp chậu cây hay hoa gì đấy thì vẫn khỏe, có thể là do hoa trong vườn phòng tương đối nhiều nên có chút chịu không nổi.”
Hạ Dương: “Tôi sẽ dọn dẹp lại vườn phòng.”
“Cảm ơn.” Thẩm Tu Trúc nheo mắt lại cười, đứng dậy: “Vậy em đi phòng khác xem thử.”
Hạ Dương ngăn cản động tác Thẩm Tu Trúc, chậm rãi nói: “Mấy phòng khác cũng có bồn hoa. Chờ sau khi dọn xong hết tất cả chúng thì tôi lại đưa cậu tới.”
“Được.” Hạ Dương lại đưa Thẩm Tu Trúc trở về đến khách sạn rồi mới trở lại chung cư.
Khi vừa bước chân vào nhà, nhìn xung quanh căn phòng rất yên tĩnh, như thể không có ai sống ở đây. Bước chân Hạ Dương vội di chuyển đến phòng ngủ, liền nhìn thấy một bóng người đang ngồi ngoài ban công.
Bên ngoài nắng chói chang, Hứa Thừa Yến ngồi một mình ở bên ngoài ban công nhìn cảnh sông nước chung quanh có chút xuất thần. Bờ biển Giang Nam nằm ở phía đối diện của con sông, từ góc độ này thì vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ tiểu khu tập hợp những người giàu có.
Hạ Dương nhìn thoáng qua thân ảnh đang ngồi đó, nhẹ giọng nói: “Trước tuần sau em đi thu thập lại mấy bồn hoa bên bờ biển Giang Nam một chút, Thẩm Tu Trúc hơi dị ứng với phấn hoa.”
Hứa Thừa Yến nhìn con sông trước mặt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói. Qua một hồi lâu, cậu mới gian nan phát ra một từ: “Được.”
Trước kia có một đoạn thời gian, cậu rất thích trồng hoa, bắt đầu lăn lộn thiết kế cũng như xây dựng các loại bồn hoa. Ở chung cư lăn lộn với mấy bồn hoa còn chưa đủ, liền bắt đầu hướng đến mấy căn hộ khác của Hạ Dương, mà Hạ Dương cũng tùy ý đem chìa khóa mấy căn hộ đó cho cậu, tùy cậu muốn làm gì cũng được.
Mà căn hộ cậu thích nhất, chính là căn hộ bên bờ biển Giang Nam với cách bố trí cực đẹp. Cậu cũng đã chuẩn bị rất lâu, còn đặc biệt xây một vườn phòng ở đó, cho tới bây giờ tuần nào cậu cũng tới thăm để tự tay chăm sóc hoa.
Nhưng hiện tại, Hạ Dương lại bảo dọn dẹp hết tất cả bồn hoa đi.
Hứa Thừa Yến vốn dĩ nghĩ đơn giản là nếu không thì bảo Hạ Dương đổi một căn hộ khác cho Thẩm Tu Trúc, cậu muốn giữ lại cách bố trí ở căn hộ bên Giang Nam đó. Nhưng lại nghĩ đến, căn hộ kia vốn dĩ là của Hạ Dương, Hạ Dương muốn làm gì thì làm cái đó.
Hứa Thừa Yến suy nghĩ rất nhiều, nhưng cái gì cũng chưa nói ra.
Hạ Dương cởi cà vạt bảo: “Cuối tuần tụ họp ở biệt thự ở núi Tiêu Vân, em sắp xếp đi.”
Hứa Thừa Yến vẫn như cũ nhìn bên ngoài, không ngoái đầu lại chỉ lên tiếng hỏi: “Có ai vậy?”
“Cũng giống như lần trước. Giang Lâm và Thẩm Tu Trúc cũng sẽ đến.”
“Em biết rồi.” Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống: “Vậy em dựa theo như lần trước chuẩn bị có được không?”
“Ừm.” Hạ Dương đáp lại.
Cuối tuần, Hứa Thừa Yến cùng Hạ Dương đến biệt thự trên núi. Căn biệt thự này đã lâu không có người ở, Hạ Dương cũng chỉ thỉnh thoảng đến đây khi muốn đãi tiệc.
Trong sân biệt thự có một bể bơi lớn ngoài trời, bên cạnh đang tổ chức tiệc nướng BBQ, một nhóm người đang tụ tập ở đó. Bất quá bởi vì thời tiết lạnh giá nên không ai xuống nước.
Trì Dật cùng hai vị công tử khác đang nướng thịt, trong khi Thẩm Tu Trúc ngồi một mình ở một khoảng cách rất xa lò nướng để tránh cho anh ta khỏi bị sặc bởi mùi thịt nướng. Hạ Dương cầm ly rượu ngồi ở một bên cùng Thẩm Tu Trúc, thấp giọng nói cái gì đó.
Tất cả mọi người vô cùng náo nhiệt, chỉ duy nhất Hứa Thừa Yến một người ngồi ở trong một góc, loáng thoáng bị xa lánh.
Hứa Thừa Yến không có tâm tư ăn thịt nướng BBQ nên đi đến bàn ăn lấy một ly đồ uống. Ngoài đồ uống, trên bàn còn có mấy đĩa thức ăn, Hứa Thừa Yến không có hứng thú ăn cái gì, vừa định rời đi liền nhìn thấy một bóng người đi tới bên cạnh.
Thẩm Tu Trúc cười đi tới: “Có cái gì đề cử không?”
Hứa Thừa Yến nhìn vị tiểu thiếu gia bên cạnh, trầm mặc không nói, chỉ cầm một đĩa trái cây thập cẩm đưa qua.
Thẩm Tu Trúc tiếp nhận đĩa trái cây thập cẩm nếm một ngụm: “Hương vị cũng bình thường, còn có đề cử gì khác không?”
Hứa Thừa Yến không biết vị tiểu thiếu gia này muốn làm cái gì, vì thế lại cầm một đĩa đồ ăn nhẹ khác đưa qua. Thẩm Tu Trúc nhìn đĩa đồ ăn nhẹ trước mặt, đột nhiên nở nụ cười, sau đó ăn một miếng.
Nhìn thấy Thẩm Tu Trúc đã ăn, Hứa Thừa Yến liền chuẩn bị rời đi. Nhưng Thẩm Tu Trúc lại đột nhiên gọi cậu lại: “Hứa Thừa Yến, tán gẫu một chút đi?”
Hứa Thừa Yến đành phải quay lại bàn, thấp giọng hỏi: “Muốn nói cái gì?”
“Cũng không có gì!” Thẩm Tu Trúc trên mặt như cũ mang theo nụ cười ôn nhu: “Chính là vừa nhìn thấy cậu cảm giác như rất thân thiết.”
Hứa Thừa Yến mạnh mẽ bị Thẩm Tu Trúc giữ lại bên bàn ăn, cố tình anh ta lại cứ ôn nhu hòa nhã trò chuyện nên cậu không thể từ chối. Hứa Thừa Yến đành phải lập tức uống một ngụm rượu vang đỏ để giảm bớt tâm tình bực bội, một bên nghe Thẩm Tu Trúc nói chuyện.
Đúng lúc này, Hứa Thừa Yến đột nhiên nghe được bên cạnh có tiếng đĩa đồ ăn rơi xuống đất. Hứa Thừa Yến giật mình nhìn sang, liền nhìn thấy Thẩm Tu Trúc té ngã trên mặt đất, biểu tình thống khổ che lại ngực. Hứa Thừa Yến vội vàng cúi người, hoảng hốt không biết phải làm sao.
Động tĩnh bên Thẩm Tu Trúc có chút ầm ĩ, đám người nướng thịt bên kia cũng chú ý tới.
“Tu Trúc làm sao vậy!”
Ngay khi Hứa Thừa Yến định đỡ Thẩm Tu Trúc dậy trước thì đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra. Hứa Thừa Yến theo bản năng duỗi tay chống ở trên mặt đất, kết quả vừa vặn chống xuống mảnh vỡ của đĩa đồ ăn, lòng bàn tay tức khắc một trận đau nhói.
Nhưng Hứa Thừa Yến không có thời gian để ý tới chỗ đau trong lòng bàn tay, bởi vì cậu đã nhìn thấy Hạ Dương đi tới. Vẻ mặt của nam nhân tràn đầy lo lắng, nửa ôm lấy Thẩm Tu Trúc vào trong ngực, từ trong túi áo lấy thuốc ra.
Bên cạnh cũng có người vội vàng đưa nước lại đây, nhưng Thẩm Tu Trúc uống thuốc vẫn không thấy giảm bớt. Đã có người gọi xe cấp cứu còn Hạ Dương thì cúi đầu nhẹ giọng an ủi.
Cũng là lúc này, có người hậu tri hậu giác chú ý tới đĩa đồ ăn có vấn đề.
“Hải sản ở đâu ra! Ai để Tu Trúc đụng vào hải sản!”
—————————————————
Các bác đã thấy “trà xanh” này lộ đuôi hồ ly chưa, tâm tư xấu xa ẩn trong vẻ bề ngoài nhu nhược, yếu đuối. Muốn bay vào tát cho mấy cái quá 🙂
Bánh cá nhỏ: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tui nhiều, thấy mọi người bình luận làm tui có thêm nhiều động lực để edit hơn. Yêu mọi người(>‿♥)