Quan Hệ Thế Thân - Chương 189: [Gương vỡ lại lành 76] Hôn lễ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Quan Hệ Thế Thân


Chương 189: [Gương vỡ lại lành 76] Hôn lễ


———————————————–

Đến tháng 9, Hứa Thừa Yến cuối cùng cũng hoàn thành hết công việc của mình rồi quay trở lại Nam Thành.

Trong tay người đại diện còn có không ít lời mời hợp tác nhưng cũng biết Hứa Thừa Yến sắp tổ chức hôn lễ nên hỏi: “Sau hôn lễ cậu có muốn nhận công việc gì không? Bên chỗ tôi có mấy chương trình tạp kỹ đây, cậu tham gia làm khách quý hay giám khảo gì đó cũng tương đối nhẹ nhàng.”

Nhưng Hứa Thừa Yến vẫn giữ ý định: “Em không có thời gian, năm nay em không muốn nhận nữa.”

Người đại diện cảm thấy có hơi tiếc, muốn khuyên nhủ cậu thêm vài câu. Nhưng lại nghĩ Hứa Thừa Yến đã kết hôn với Hạ Dương rồi thì cũng không thiếu tiền, cho dù có nhận việc hay không nhận thì cũng không sao cả nên không nói gì thêm nữa.

Người đại diện gật đầu: “Vậy nếu cậu muốn nhận việc gì thì cứ nói với tôi một tiếng.”

“Vâng.” Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế chợp mắt một lúc.

Mãi đến khi xe bảo mẫu dừng lại, Hứa Thừa Yến mới tỉnh dậy. Hứa Thừa Yến xuống xe, đi theo người đại diện vào công ty giải quyết một số việc.

Có điều trong đại sảnh, bọn họ vừa vặn gặp được Giang Lâm. Vì thế Hứa Thừa Yến nói với người đại diện: “Phàm ca, anh lên trước đi, em đi nói vài câu với bạn em đã.”

Người đại diện gật đầu đồng ý, đi lên lầu trước. Cách đó không xa, Giang Lâm cũng thấy được Hứa Thừa Yến liền vội vàng chạy tới.

“Anh Chu!” Giang Lâm giống như một mặt trời nhỏ, cả người tràn ngập ánh nắng và sức sống.

Hứa Thừa Yến cũng đã lâu không gặp Giang Lâm, lên tiếng hỏi: “Tới tìm Viên tổng à?”

Giang Lâm gật đầu, hỏi lại: “Anh Chu thì sao ạ?”

Hứa Thừa Yến: “Anh tới lấy đồ.”

“Vậy em sẽ đi với anh!”

Giang Lâm cùng Hứa Thừa Yến lên phòng làm việc trên lầu lấy đồ.

Hứa Thừa Yến cất hợp đồng xong rồi hỏi: “Viên tổng ở trong văn phòng đấy, em không đi gặp chồng em à?”

“Không.” Giang Lâm lắc lắc đầu rồi lại nhìn sang Hứa Thừa Yến, tầm mắt dừng trên chiếc nhẫn ở ngón áp út của cậu thì nhịn không được mà hỏi: “Anh Chu, anh sắp kết hôn rồi, có lo lắng gì không?”

“Vẫn ổn.” Hứa Thừa Yến cười cười: “Cũng đã lĩnh chứng xong rồi, bây giờ chỉ làm thêm một buổi hôn lễ thôi, có gì đâu mà khẩn trương.”

“Hồi hộp hay lo lắng gì đó trước khi kết hôn là chuyện rất bình thường…” Giang Lâm lải nhải: “Anh Chu, nếu anh căng thẳng thì cứ nói với em, em có kinh nghiệm lắm.”

Nhưng thật ra Giang Lâm so với nhân vật chính là Hứa Thừa Yến còn khẩn trương hơn nữa, nói suốt cả một buổi.

Hứa Thừa Yến yên lặng lắng nghe, chờ đến khi Giang Lâm nói xong rồi mới cười hỏi: “Có phải em nên đổi cách xưng hô rồi không?”

Giang Lâm sửng sốt, nhìn về phía Hứa Thừa Yến. Trong mắt thiếu niên ẩn chứa đầy ý cười, vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cậu, như thể chưa từng thay đổi.

Giang Lâm hơi hé miệng, cổ họng có chút khô khốc nhưng vẫn lên tiếng: “Anh dâu.”

Hứa Thừa Yến cười đáp lại, tiến lên ôm lấy Giang Lâm. Giang Lâm lập tức ôm lại Hứa Thừa Yến dựa đầu vào vai cậu, hốc mắt bất giác đỏ lên.

Sau năm năm xa cách, cuối cùng cũng gọi được danh xưng đầy thân thuộc này một lần nữa.

“Anh dâu…” Giang Lâm nhịn không được lại gọi thêm một tiếng.
Hứa Thừa Yến đáp lại, kiên nhẫn vỗ vỗ bờ lưng Giang Lâm, sau đó mới buông tay ra.

Giang Lâm kiềm chế cảm xúc điều chỉnh tốt trạng thái, còn nói thêm: “Nếu Hạ Dương đối xử với anh không tốt, anh nhất định phải nói cho em, không cần nhường nhịn anh ấy.”

Hứa Thừa Yến duỗi tay ra vén tóc cho Giang Lâm, trả lời: “Hạ Dương rất tốt.”

Hạ Dương luôn rất tốt. Là cả thế giới của cậu, là người cậu thích nhất.

Vài ngày trước đám cưới, Hứa Thừa Yến cùng với Hạ Dương đem theo Tiểu Ôn và Kỳ Kỳ đến nước Pháp.

Trong lâu đài đã bố trí lễ đường hôn lễ xong xuôi, người phụ trách cũng đến thẩm tra đối chiếu lại quy trình một lần nữa. Hôn lễ do một đội ngũ chuyên gia phụ trách, lão quản gia cũng đã kiểm tra qua. 

Nhưng Hạ Dương vẫn không yên tâm lắm, tự mình kiểm tra.
Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường nhìn thân ảnh cách đó không xa, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Anh đã xem năm lần rồi, không có vấn đề gì đâu.”

Hạ Dương còn đang xem bản kế hoạch hôn lễ: “Để anh xem lại lần nữa.”

Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác, đứng dậy đi qua đó kéo Hạ Dương lên khỏi ghế: “Đừng xem nữa, mau ngủ thôi.”

Hạ Dương đành phải quay lại giường, nhưng khi nằm ở trên giường rồi hắn vẫn nghĩ đến chuyện hôn lễ. Hứa Thừa Yến tắt đèn rồi nép vào bên người Hạ Dương, nghe được hơi thở quen thuộc trên người đối phương thì hô hấp dần dần trở nên ổn định.

Hạ Dương mở to mắt, không hề buồn ngủ chút nào. Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương nhẹ giọng gọi một tiếng: “Yến Yến?”

“Hửm?” Hứa Thừa Yến đang mơ màng ngủ, theo bản năng rúc vào ngực Hạ Dương cọ cọ.
Hạ Dương thuận thế kéo cậu vào trong ngực, thủ thỉ: “Anh có chút căng thẳng.”

Hứa Thừa Yến còn chưa tỉnh táo lắm, vô thức hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Dương duỗi tay ôm lấy mặt cậu, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên bờ môi ấy: “Lần đầu tiên kết hôn.”

Hứa Thừa Yến lập tức mở mắt ra: “Anh còn muốn kết hôn lần thứ hai à?”

Hạ Dương trầm mặc một lúc mới trả lời: “Nếu em muốn tổ chức hôn lễ lần thứ hai, anh sẽ đi thu xếp ngay.”

“Hôn lễ làm một lần là đủ rồi.” Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu Hạ Dương: “Ngủ thôi.”

Hạ Dương không nói gì, chỉ ôm chặt người trong lòng ngực hơn nhưng vẫn ngủ không được. Hạ Dương nhúc nhích cổ tay tìm đến tay cậu trong ổ chăn, sau khi sờ tới chiếc nhẫn trên ngón áp út mới thoáng an tâm phần nào.

Hứa Thừa Yến cũng nhận ra động tác nhỏ của Hạ Dương, than nhẹ một tiếng: “Dù sao cũng đã kết hôn rồi mà, giờ chỉ là làm một buổi hôn lễ thôi.”
“Hôn lễ không thể có sai sót nào được.” Hạ Dương rất để ý.

Hứa Thừa Yến tựa vào ngực Hạ Dương, trả lời: “Cho dù có sai sót cũng không sao.”

“Không được.” Hạ Dương thoáng nhấn mạnh.

“Được rồi được rồi, không có sai sót.” Hứa Thừa Yến đành phải theo ý Hạ Dương trấn an: “Mau ngủ thôi.”

Hạ Dương bình tĩnh lại, nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Ngày hôm sau, Hạ Dương thức dậy lúc sáng sớm rồi đi kiểm tra hội trường hôn lễ một lần nữa.

Hứa Thừa Yến thức dậy muộn hơn một chút, thấy thời tiết hôm nay cũng đẹp nên đẩy xe lăn đưa ba Hạ tản bộ trong sân. Ba Hạ mấy năm gần đây đều ở trong viện dưỡng lão nước ngoài để tĩnh dưỡng, thân thể đã tốt lên không ít nên đặc biệt đến đây tham dự hôn lễ.

Hứa Thừa Yến cùng ba Hạ dạo quanh một vòng, sau đó đem Tiểu Ôn và Kỳ Kỳ đến chơi cùng ba Hạ. Ba Hạ cũng rất thích thú cưng, vừa ôm Tiểu Ôn ở trong ngực vừa trêu đùa Kỳ Kỳ ở bên cạnh.
Hứa Thừa Yến thấy đã có Tiểu Ôn và Kỳ Kỳ chơi với ba Hạ rồi thì cũng yên tâm phần nào, xoay người trở lại lâu đài tìm Hạ Dương. Có điều cậu tìm khắp một vòng, cuối cùng đến bên khu hôn lễ mới thấy được Hạ Dương còn đang kiểm tra.

Hứa Thừa Yến đi tới, nói: “Anh đã kiểm tra nhiều lần lắm rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.”

“Để anh xem lại lần nữa.” Hạ Dương vẫn không chịu dừng lại.

Mà bởi vì ngày mai hôn lễ sẽ diễn ra nên Hạ Dương càng thêm kiểm tra cẩn thận hơn. Hứa Thừa Yến vốn dĩ cảm thấy ngày mai cứ thuận theo tự nhiên sẽ ổn, nhưng nhìn thấy thái độ Hạ Dương nghiêm túc như vậy thì trong lòng cậu cũng tự nhiên trở nên có chút khẩn trương.

Thế là đến tối, lúc cả hai nằm trên giường đều bị mất ngủ. 

Hứa Thừa Yến cứ xoay qua xoay lại mãi, càng ngủ không được lại càng lo âu hơn, nhíu mày nói: “Ngày mai em dậy không nổi mất.”
Hạ Dương: “Nếu em dậy không nổi thì mình hoãn hôn lễ lại.”

Hứa Thừa Yến quay sang Hạ Dương, nhịn không được hỏi: “Không phải anh nói hôn lễ không thể có sai sót à?”

Dù sao hôn lễ cũng có thời gian cố định, nếu như chú rể sáng sớm mà dậy muộn thì mọi sắp xếp sau đó sẽ bị gián đoạn, cũng dễ xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.

“Trừ trường hợp đặc biệt.” Hạ Dương vòng tay qua eo cậu, nhẹ giọng nói: “Em ngủ đi, mai dậy muộn cũng không sao.”

Hứa Thừa Yến lại càng thêm lo âu, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ được. Nhưng 6 giờ sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến đã tự động tỉnh dậy, không hề ngủ quên.

Hạ Dương cũng đã tỉnh lại, rời giường thay quần áo. Hai người thu dọn xong xuôi thì đi trang điểm làm tạo hình trước.

Ekip trang điểm đã đợi từ sớm, nhanh chóng trang điểm cho hai người. Trước khi hôn lễ mở màn, Hứa Thừa Yến đã trang điểm xong rồi ngồi chờ trên ghế sô pha.
Giang Lâm ở bên cạnh giúp Hứa Thừa Yến sửa sang lại cổ áo, còn trấn an: “Anh đừng khẩn trương, không có gì đâu, cứ thả lỏng ra.”

Hứa Thừa Yến cười cười với Giang Lâm. Lúc trước khi Giang Lâm kết hôn cậu thấy Giang Lâm khẩn trương như vậy thì còn cảm thấy có hơi khoa trương. Nhưng bây giờ đến lượt mình, cậu mới biết được trước hôn lễ thật sự rất hồi hộp và lo lắng.

Rõ ràng cậu và Hạ Dương đã lĩnh chứng được hơn nửa năm rồi, cho tới bây giờ mới có loại cảm giác “kết hôn” chân thật. Càng gần đến giờ hôn lễ, cậu lại càng lo lắng hơn.

Hứa Thừa Yến hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng bản thân.

Giang Lâm cũng trở nên khẩn trương theo, trong đầu chơth nảy sinh một ý tưởng liền nói: “Nếu không chúng ta chơi game đi? Chơi game có thể thả lỏng đấy anh!”
Giang Lâm lấy điện thoại ra đăng nhập vào trò chơi, một bên hỏi: “Anh dâu từng chơi trò này chưa? Trò này vui lắm!”

Hứa Thừa Yến thò lại gần xem thử thì biết game này là trò chơi thi đấu đang rất nổi tiếng gần đây, nhưng cậu chưa chơi thử bao giờ, chỉ từng nghe qua tên thôi.

Giang Lâm thấy hơi tiếc bèn nói: “Chờ hôn lễ xong rồi em sẽ chỉ cho anh dâu chơi!”

Hứa Thừa Yến gật đầu đồng ý, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn Giang Lâm chơi game. Hai người làm ổ trên sô pha, một người chơi game còn một người khác thì xem chơi game.

Lúc Viên Liệt lại đây, lập tức nghe được âm thanh trò chơi liền nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Em lại chơi game à?”

Giang Lâm nghe được giọng anh thì không khỏi chột dạ, nhỏ giọng nói: “Em chỉ chơi một chút thôi…”

Hứa Thừa Yến thấy Viên Liệt tới rồi, lại nhìn ra phía sau Viên Liệt thì không thấy Hạ Dương đâu cả bèn hỏi: “Hạ Dương đâu?”
“Ở phòng bên cạnh.” Viên Liệt chỉ tay sang bên cạnh: “Quá khẩn trương, để anh ta ở một mình cho bình tĩnh lại đã.”

Giang Lâm hơi kinh ngạc thốt lên: “Anh ấy mà cũng khẩn trương à?”

“Dù sao cũng là kết hôn mà.” Viên Liệt cảm thán.

“Cũng đúng…” Giang Lâm gật đầu, nhìn sang bên cạnh chú ý thấy biểu cảm trên mặt Hứa Thừa Yến liền vội vàng vỗ vỗ lưng cậu trấn an, lại hỏi: “Anh có muốn xem vài video hài không?”

“Không sao.” Hứa Thừa Yến cười cười tiếp tục ngồi chờ trên sô pha, từ từ bình tĩnh lại.

Giang Lâm ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng kể chuyện cười để điều chỉnh bầu không khí.

Thời gian bắt đầu hôn lễ càng ngày càng đến gần.

Giang Lâm nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh dâu, sắp đến giờ rồi.”

Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi ra bên ngoài. 

Ngoài phòng, ánh mặt trời sáng rực rơi vào trên người thật ấm áp và dễ chịu. Cách đó không xa, Hạ Dương đang mặc một bộ lễ phục trắng đứng chờ cậu đến.
Âm nhạc bắt đầu vang lên. Nhưng Hứa Thừa Yến đã không còn nghe được âm thanh gì khác nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực càng lúc càng nhanh.

Hứa Thừa Yến tiến lên, từng bước một đi về phía người kia, đến khi đi tới trước mặt Hạ Dương thì vươn tay ra với hắn: “Hạ tiên sinh.”

Hạ Dương nắm lấy bàn tay kia, hơi cúi người xuống nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay một nụ hôn. 

“Hạ phu nhân.”

—————————————————-

Cuối cùng cũng thấy được hai đứa nắm tay nhau bước vào lễ đường, hạnh phúc nhé hai đứa💕

Bánh cá: Hôm nay rảnh nên đăng chap cho mọi người nà, mấy chap sau sẽ là phần “sau khi kết hôn” hứa hẹn sẽ rất nhiều đường nhé🤭

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN