———————————————————–
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thừa Yến rời khách sạn đến thăm một thị trấn du lịch cổ tại địa phương.
Hiện tại đang không phải là mùa du lịch, nên người ra ngoài du lịch tương đối ít. Hứa Thừa Yến tìm một nhà trọ nhỏ tá túc.
Khi đang kiểm tra thông tin đăng ký, chủ trọ thấy Hứa Thừa Yến chỉ đặt một phòng đơn liền thuận miệng hỏi: “Cậu ở một mình à? Tốt nhất nên điền số liên lạc khẩn cấp của người thân để đề phòng.”
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút rồi quyết định điền vào dòng tên và số điện thoại của Hạ Dương. Cậu là cô nhi, không có người thân cũng không có bạn bè, cũng chỉ có Hạ Dương xem như là người thân duy nhất của cậu.
Sau khi đăng ký xong, Hứa Thừa Yến nhận chìa khóa lên lầu đi vào phòng cất hành lý trước. Vừa mở cửa sổ ra, bên ngoài là một con sông, bên kia sông là một con phố du ngoạn, phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.
Hứa Thừa Yến ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, rồi sau đó một mình xuống lầu, chậm rãi đi dạo quanh thị trấn. Đi bộ dọc theo bờ sông, ven đường có rất nhiều quán nhỏ. Có người bán bánh, bán đồ lưu niệm, có người còn xem bói …
Hứa Thừa Yến nhìn quầy xem bói, vừa định đi vòng qua thì bị chủ quầy đột nhiên gọi lại.
“Anh chàng đẹp trai!” Chủ quầy bói toán vội vàng bước tới, nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Tôi xem tướng mạo của cậu rất tốt a! Có muốn đến xem một quẻ không?”
Giọng chủ quầy nghe ra tuổi không lớn lắm, ăn mặc một thân đồ đạo sĩ, đeo kính râm tròn kiểu cổ điển, bộ dáng như thần côn.
(thần côn: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.)
“Tôi xem bói rất chính xác! Không chuẩn không lấy tiền!” Tiểu đạo sĩ chỉ vào quán xem bói của mình.
Hứa Thừa Yến nhìn sang, thấy trên quầy bói viết “Tính nhân duyên tính sự nghiệp”, trên bàn còn bày thật nhiều đạo cụ xem bói gì đó.
Hứa Thừa Yến có chút tò mò nói: “Vậy tính nhân duyên đi.”
“Tới tới tới!” Tiểu đạo sĩ thập phần nhiệt tình lôi kéo Hứa Thừa Yến vào quán nhỏ của mình, để cậu ngồi trên ghế.
Tiểu đạo sĩ ngồi ở đối diện, nghiêm túc đánh giá khuôn mặt Hứa Thừa Yến: “Tôi nhìn xem a… “
“Mắt đào hoa, nốt ruồi đào hoa… ” Tiểu đạo sĩ tỉ mỉ nhìn hồi lâu, tức khắc nói: “Tiểu soái ca có thể về sau sẽ gặp vận đào hoa a!”
Tiểu đạo sĩ lại không biết từ đâu lấy ra một cái ống thẻ: “Nào nào nào, rút một thẻ!”
Hứa Thừa Yến tùy tiện từ bên trong lấy một thẻ tre, nhìn thoáng qua dòng chữ trên mặt thẻ rồi đưa sang. Tiểu đạo sĩ vừa cầm lấy, hai mắt sáng lên ngay lập tức: “Thẻ đào hoa!”
“Tiểu soái ca, gần đây có phải có bạch phú mỹ theo đuổi cậu không?” Tiểu đạo sĩ hỏi.
“Ở đâu ra bạch phú mỹ.” Hứa Thừa Yến cười cười.
[Bạch Phú Mỹ: Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp).]
“Hiện tại không có nhưng không chắc về sau sẽ không có!” Tiểu đạo sĩ vỗ đùi: “Thẻ đào hoa của cậu thật tốt!”
Tiểu đạo sĩ nói một đống lớn về giải đoán thẻ, Hứa Thừa Yến nghe một hồi hơi choáng váng, liền nói: “Vậy tính sự nghiệp đi.”
“Được rồi!” Tiểu đạo sĩ lấy ra một cái ống trúc khác.
Hứa Thừa Yến rút ra một thẻ tre đưa qua, tiểu đạo sĩ vừa thấy đã kinh hỉ nói: “Lại là một thẻ cực cực tốt!”
“Tôi nói cho cậu nghe, sau này sự nghiệp của cậu có thể nói là thuận buồm xuôi gió, phát triển không ngừng!” Tiểu đạo sĩ lại khen không ngớt.
Hứa Thừa Yến an tĩnh nghe, cũng không nói gì.
Hiện tại cậu vừa mới từ chức, ngay cả công việc còn không có thì không biết về sau có thể tìm được công việc gì khác. Huống chi, mối quan hệ của cậu cũng không thuận lợi, mới cãi nhau với Hạ Dương xong.
Tiểu đạo sĩ này xem bói không chuẩn gì cả. Mặc dù nghĩ vậy nhưng khi rời đi, Hứa Thừa Yến vẫn là thập phần sảng khoái trả phí xem bói. Tuy rằng biết mấy cái này chỉ là giả, bất quá ít nhất thì mấy lời tiểu đạo sĩ nói cũng rất hay, nghe thực thoải mái.
Sau khi rời quầy bói toán, Hứa Thừa Yến đi đến bến tàu dọc theo con đường nhỏ ven sông.
Có nhiều khách du lịch hơn ở phía bến tàu, bên cạnh còn có một gian hàng nhỏ, nơi khách du lịch có thể nhận được bản đồ của thị trấn cổ miễn phí.
Hứa Thừa Yến cũng tới lấy một tấm, nhưng trên bản đồ đánh dấu quá nhiều danh lam thắng cảnh, cậu lại lười tra từ điển nên liền hỏi một nhân viên làm việc trong gian hàng: “Ở đây có hướng dẫn viên du lịch không?”
“Tìm hướng dẫn du lịch có thể đến bên kia hỏi.” Người nhân viên chỉ tay vào một chỗ cách đó không xa bên cạnh bến tàu.
Bên cạnh bến có rất nhiều thuyền tư nhân, Hứa Thừa Yến vừa đi tới, lập tức bị một đám người vây quanh.
“Ông chủ có muốn đi thuyền không?”
“Ông chủ đi đâu vậy? Tôi đưa cậu đi!”
Hứa Thừa Yến lịch sự hỏi: “Ở đây có hướng dẫn du lịch không? Tôi muốn tìm một hướng dẫn viên du lịch.”
“Tôi tôi tôi!” Cách đó không xa một thanh niên trẻ tuổi nháy mắt chạy vụt tới: “Tôi đối với chỗ này rất quen thuộc! Ông chủ có thể tìm tôi!”
Ngoại trừ thanh niên kia, còn có mấy người khác cũng tự tiến cử. Hứa Thừa Yến nhìn một vòng, thấy rằng cũng chỉ có thanh niên kia trạc tuổi cậu, còn những hướng dẫn viên du lịch khác đều là những người trung niên, tuổi lớn hơn một chút.
Vì thế Hứa Thừa Yến liền chọn thanh niên kia.
“Cảm ơn ông chủ!” Đối phương cười: “Tôi tên Tần Chu, ngài kêu tôi là Tiểu Chu cũng được.”
Tần Chu còn trẻ, so với Hứa Thừa Yến không chênh lệch lắm, màu da hơi ngăm đen, bộ dáng thoạt nhìn rất giản dị và lương thiện, rất có thiện cảm.
“Ông chủ muốn đi chơi chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng được.” Hứa Thừa Yến không quan tâm vấn đề này lắm, lại nhìn bản đồ rồi hỏi: “Đi chùa có được không?”
“Có thể!” Tần Chu gật đầu, lại nhìn thấy Hứa Thừa Yến hai tay trống trơn, ngay cả ba lô cũng chưa mang, liền nói: “Nhưng ông chủ tốt hơn hết nên mua một ít đồ ăn thức uống để chuẩn bị trước, trên núi không có gì ăn cả.”
Tần Chu chỉ vào dãy núi phía xa, từ bên bến tàu vẫn có thể nhìn thấy một ngôi chùa ở giữa sườn núi. Hứa Thừa Yến lại lấy bản đồ ra nhìn khoảng cách, cảm giác có hơi xa: “Vậy ngày mai chúng ta đi, cậu ngày mai có thời gian không?”
“Có có!” Tần Chu vội vàng đồng ý, cùng Hứa Thừa Yến trao đổi phương thức liên hệ.
Ngay lúc Tần Chu đang nhập số, Hứa Thừa Yến nhìn sang đối phương, phát hiện điện thoại di động của Tần Chu là loại cũ từ nhiều năm trước, trên điện thoại di động có rất nhiều vết xước, hình như đã sử dụng rất lâu.
Ngoài điện thoại di động, Hứa Thừa Yến còn để ý thấy quần áo của Tần Chu cũng không mới lắm, áo khoác giặt đến trắng bệch, trên cổ tay trái có đeo một chiếc đồng hồ, nhưng dây đồng hồ cũng đã sờn, ngay cả giày cũng có chút cũ.
Hứa Thừa Yến thu hồi tầm mắt, chờ Tần Chu nhập số xong rồi hỏi: “Ở đây có bán tem không?”
“Tem a… ” Tần Chu nghĩ nghĩ, hơi không xác định: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết có mấy cửa hàng bán đồ lưu niệm, không biết ở đó có bán hay không nữa.”
Tần Chu đưa Hứa Thừa Yến đến mấy cửa hàng bán quà lưu niệm gần đó xem thử. May mắn thay, hai người cũng tìm thấy chỗ bán tem ở cửa hàng cuối cùng. Tổng cộng có ba loại tem và Hứa Thừa Yến đã mua tất cả.
Buổi tối trở về phòng trọ, Hứa Thừa Yến đặt con tem lên bàn rồi chụp ảnh gửi cho Giang Lâm. Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Lâm gửi tới yêu cầu gọi điện, Hứa Thừa Yến liền bắt máy.
“Anh dâu!”
Âm thanh bên chỗ Giang Lâm có vẻ rất ồn ào, Hứa Thừa Yến hỏi: “Còn đang chơi ở bên ngoài sao?”
“Vâng! Hôm nay quán bar có mời một ban nhạc đến đây! Chơi rất vui!” Gi ọng Giang Lâm nghe có vẻ rất hưng phấn: “Anh dâu đi chơi thế nào rồi?”
——————————————————