Quan Hệ Thế Thân - Chương 29: Tai nạn xe cộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Quan Hệ Thế Thân


Chương 29: Tai nạn xe cộ


——————————————————-

Trên bàn đánh bài, Hạ Dương tùy tiện chơi mấy ván rồi không chơi nữa. 

Trì Dật híp mắt dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Hạ thiếu không chơi nữa sao?”

“Ừm.” Hạ Dương đứng dậy: “Tôi đi xem Tu Trúc.”

Khi Hạ Dương trở lại sô pha bên kia, liền nhìn thấy Thẩm Tu Trúc đang ngồi một mình trong góc, lặng lẽ ăn bánh kem. 

Trì Dật cùng những người khác vừa hút thuốc vừa đánh bài, Hạ Dương ngửi thấy mùi khói thuốc trong phòng, khẽ cau mày, bước tới nói với Thẩm Tu Trúc: “Có muốn đi phía sau nghỉ ngơi trước không?”

Thẩm Tu Trúc ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nói: “Không sao hết.”

“Đi nghỉ ngơi.” Hạ Dương thái độ thoáng cường ngạnh hơn một chút.

Thẩm Tu Trúc đành phải đứng dậy, bị Hạ Dương đưa đến phòng nghỉ phía sau. Hạ Dương an bài Thẩm Tu Trúc xong xuôi mới quay trở lại phòng riêng.

Điện thoại vẫn để trên sô pha, Hạ Dương nhìn thấy điện thoại liền cầm lên mở khóa màn hình. Trên màn hình hiện ra rất nhiều tin tức chưa đọc, Hạ Dương nhấp vào danh sách tin tức rồi tùy ý lật xem, tất cả chỉ là những chuyện vụn vặt nên hắn không đọc lại nữa.

An Thạch… 

Vẫn còn hai bóng người bị kẹt trong chiếc xe chở khách nhỏ, nhưng toàn bộ xe đã bị chèn ép và biến dạng nghiêm trọng, hai người bên trong không có biện pháp thoát ra ngoài.

Nam thanh niên ngồi trên ghế phụ đau đớn nhắm mắt lại, hơi thở ngày càng yếu, máu chảy ròng ròng trên trán, mặt số đồng hồ bên tay trái đã bị vỡ nát.

Mà trên con đường núi bên cạnh, một chiếc xe bồn chở nhiên liệu chậm rãi chạy qua.

Khúc cua vừa mới xảy ra một vụ tai nạn giao thông, nên ngay khi chiếc xe chở dầu đi qua đúng khúc cua đó, lốp xe bị trượt và rơi xuống dưới vách núi từ cùng một vị trí. 

Chiếc xe chở dầu không ngừng quay cuồng, từ vách núi lăn xuống. 

Nhưng phía dưới vách núi đã có một chiếc xe khách nhỏ bị biến dạng.

Cho đến khi xe bồn chở dầu rơi xuống cách chiếc xe chở khách nhỏ bị ngã xuống không xa, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên… 

Chiếc xe phát nổ. 

Mặt đất rung động một trận, ánh lửa nháy mắt bùng lên sáng rực cả ngọn núi.

Ngay cả chiếc xe chở khách nhỏ màu đen biến dạng bên cạnh cũng bị bốc cháy và ngay lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.

Lửa lớn thiêu đốt, xung quanh xe chở dầu đã là một biển lửa, khói dày đặc nhuộm đen bầu trời, ngay cả người qua đường bên ngoài ngọn núi cũng đều cảm nhận được trận nổ lớn này.

Có người dừng lại, lấy điện thoại ra quay về phía ngọn núi phía xa.

“Nổ mạnh nổ mạnh!”

“Mau mau mau! Tới xem nổ mạnh a!”

“Cháy lớn quá… “

Người qua đường đứng từ xa bên ngoài ngọn núi vây xem, giơ cao điện thoại di động quay vào hình ảnh khu rừng đang cháy. 

Nhưng những người đó chỉ lo cầm điện thoại quay chụp, không một ai quan tâm gọi cảnh sát báo nguy.

Du thuyền.

Trong phòng đang chơi vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói, la ó không ngớt. Một đám người chơi đến chiều mới dừng lại, ra ngoài ăn cơm. 

Phòng ăn đã chuẩn bị sẵn sàng ở bên ngoài boong tàu, Hạ Dương trước tiên đi tới phòng nghỉ bên trong, mang theo Thẩm Tu Trúc đi ra ngoài.

Thẩm Tu Trúc tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, Hạ Dương đưa cho anh ta một cốc nước nóng: “Lát nữa nhớ uống thuốc.”

“Được.” Thẩm Tu Trúc cười uống một ngụm nước nóng trong cốc.
Trên boong tàu có rất nhiều bàn nghỉ ngơi, nhưng những người khác đều tự giác đi ăn tiệc buffet bên kia, không tới quấy rầy hai người Hạ Dương và Thẩm Tu Trúc. 

Thẩm Tu Trúc thong thả ung dung dùng cơm, Hạ Dương không ăn mà ngồi ở một bên bồi Thẩm Tu Trúc. Một lúc sau, Giang Lâm gọi điện thoại đến.

Giang Lâm vội vàng hỏi: “Anh cả, anh có ở nhà không? Ba em có một phần tài liệu bảo em gửi cho anh.”

“Anh còn đang ở trên du thuyền.” Hạ Dương không nhanh không chậm nói: “Ngày mai đem tới công ty cho anh.”

“Ồ được.” Giang Lâm đáp ứng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Đúng rồi, anh.”

“Hôm nay điện thoại của anh dâu không liên lạc được.” Giang Lâm có chút lo lắng.

Hôm qua, anh dâu nói với hắn là hôm nay sẽ đi trại tử chơi, nhưng chỗ đó lại hơi xa nên hắn đã dặn dò anh dâu phải gọi điện cho hắn báo bình an khi đã đến nơi. Nhưng hôm nay hắn không nhận được cuộc gọi nào của anh dâu, sau đó bất an mà gọi cho anh dâu hai cuộc nữa nhưng đều không ai bắt máy.
Giang Lâm giải thích với Hạ Dương, lo lắng nói: “Anh dâu không nghe máy, có thể là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Hạ Dương nghe Giang Lâm nói, ngữ khí vẫn như cũ lãnh đạm trả lời: “Hứa Thừa Yến đã là người trưởng thành rồi, có thể xảy ra chuyện gì?”

“Nhưng mà anh dâu, anh ấy… “

Bất quá Giang Lâm còn chưa nói xong, Hạ Dương đột nhiên nghe thấy một tiếng ho dữ dội phát ra từ người bên cạnh.

“Anh bên này còn có chút việc, cúp máy trước.” Hạ Dương vội vàng cúp điện thoại, cúi người nhanh chóng đặt một tay lên lưng Thẩm Tu Trúc vỗ nhẹ, giúp anh ta thuận khí.

Qua một hồi lâu, Thẩm Tu Trúc mới hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu… “

Giọng nói Thẩm Tu Trúc còn có chút suy yếu, lại bởi vì vừa mới ho khan, hốc mắt đều hồng hồng, một bộ dáng ốm yếu nhu nhược. Boong tàu nổi gió, Thẩm Tu Trúc co người lại, cúi đầu ho khan vài tiếng, hình như hơi lạnh. 
Hạ Dương cởϊ áσ khoác rồi khoác lên người cho Thẩm Tu Trúc, nói: “Vào trong trước đi.”

Thẩm Tu Trúc gật đầu, mặc áo khoác trở về phòng nghỉ ngơi. Mà ở bên ngoài boong tàu, đám phú nhị đại vẫn còn đang chơi điên loạn, không bao lâu liền quay lại phòng chơi bài.

Mãi cho đến tận tối, tiếng ồn ào sôi động trong du thuyền vẫn không ngừng lại. Hạ Dương ở bàn đánh bài chơi thật lâu, số xu thắng được sắp để chật hết hai cái bàn. 

“Sao Hạ thiếu lại có vận may tốt như vậy! Tôi hôm nay khả năng đều phải thua hết a!”

“Lại đến lại đến chơi ván nữa! Tôi không tin Hạ thiếu vẫn luôn có thể thắng!”

Trên bàn, mấy người bọn họ tùy ý tán gẫu, bất tri bất giác đề tài lại thảo luận về Hứa Thừa Yến. 

“Hạ thiếu, đã gần đến 12 giờ, Yến Yến sẽ không trở về sao?”

“Không phải còn có nửa giờ nữa à? Hạ thiếu đã nói là năm ngày, hôm nay khẳng định Yến Yến sẽ trở về!”
Hạ Dương lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không để ý thanh âm ồn ào bốn phía, lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Có thể là bởi vì gần đây hắn xem dự báo thời tiết ở An Thạch nên điện thoại tự động đẩy lên một tin tức về An Thạch.

[ Buổi sáng hôm nay ở An Thạch liên tiếp xảy ra hai vụ tai nạn ô tô trên cùng một con đường, nghi là mặt đường… ]

Hạ Dương liếc mắt một cái, ngay cả tiêu đề cũng chưa xem xong liền lướt qua. Hạ Dương đem tiền xu thắng được để vào giữa bàn đánh bài, chậm rãi nói: “Tiếp tục chơi.”

Ngay khi đang chia bài, Hạ Dương đột nhiên nhận thấy âm thanh của điện thoại rung. Hạ Dương cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là Hứa Thừa Yến gọi đến. 

Bên cạnh có người tò mò thò qua, thấy trên màn hình hiển thị ba chữ “Hứa Thừa Yến” tức khắc kinh hỉ nói: “Là Yến Yến gọi điện tới! Mau mau!”
Cách đó không xa Trì Dật cũng nghe được, ồn ào cả lên: “Mau nhận mau nhận! Hạ thiếu dự liệu như thần! Hôm nay vừa vặn là ngày thứ năm!”

Hạ Dương có chút lười biếng nửa người dựa vào trên sô pha, chậm rãi ấn nút bắt máy. Chẳng qua bên kia điện thoại truyền đến, lại là một giọng nam xa lạ… 

“Xin chào, cho hỏi ngài là người nhà của Hứa Thừa Yến tiên sinh sao?”

——————————————————-

Yến Yến sống chết không rõ, còn anh thì đi thâm tình với người ta. Xứng đáng ở một mình trọn đời!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN