Sáng hôm sau, Ly Tâm vì bị tiếng động bên cạnh mà tỉnh lại.
Cô nửa mộng nửa tỉnh mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh thì thấy Hạ Dương đang ngồi ở mép giường nhẹ giọng nói gì đó với người ở đầu dây bên kia.
“Nhớ rõ phải uống thuốc.”
“Được, tôi sẽ đến đó ngay.”
“Buổi sáng muốn ăn cái gì? Tôi mang qua.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hạ Dương đứng dậy đi về phía phòng để quần áo.
Ly Tâm nằm trên giường một lúc rồi cũng đứng dậy đi qua.
Hạ Dương đã thay xong áo sơ mi, Ly Tâm bước tới từ trong ngăn kéo lấy ra một cái cà vạt đến bên cạnh hắn.
Ly Tâm một bên giúp hắn thắt cà vạt, một bên hỏi: “Anh muốn đi thăm Vân Thy sao?”
“Cô ấy bị cảm còn chưa khỏe, nên anh đến xem một chút.” Hạ Dương tùy ý nói.
Ly Tâm cụp mắt xuống, vuốt phẳng những nếp nhăn nhỏ trên áo sơ mi của hắn, chậm rãi nói: “Dương, thật ra em không hào phóng chút nào.”
“Em không muốn ngày nào cũng nhìn thấy anh ở cùng với người con gái khác.” Thanh âm Ly Tâm thực nhẹ.
“Tâm.” Hạ Dương cúi đầu, lòng bàn tay áp lên má Ly Tâm: “Ghen tị sao?”
Ly Tâm không trực tiếp trả lời, chỉ nói: ” Dương, mấy ngày nay em rất khó chịu.”
Hạ Dương thở dài giải thích: “Thân thể cô ấy vẫn còn chút khó chịu, nên cần phải có người chăm sóc cho cô ấy.”
“Nhưng mà, ngay cả khi cô ấy cần được chăm sóc thì cũng không nhất thiết là anh phải đích thân đến đó chứ.” Ly Tâm ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Hạ Dương: “Anh có thể thuê điều dưỡng, cũng có thể tìm bảo mẫu chăm sóc cho cô ấy mà.”
Hạ Dương nhìn cặp mắt đào hoa đầy tình yêu kia nhìn hắn, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, dỗ dành: “Tâm, đừng loạn nữa.”
“Ngoan một chút.” Hạ Dương cúi người đặt một nụ hôn trấn an lên trán Ly Tâm.
“Em biết rồi.” Ly Tâm cụp mắt xuống, gật đầu.
Hạ Dương thích cô ngoan một chút, thích cô hiểu chuyện một chút.
Ly Tâm đem áo khoác tây trang bên cạnh đưa qua, có chút mệt mỏi nói: “Dương, em có chút mệt.”
“Gần đây muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Ly Tâm nói.
Hạ Dương không quan tâm lắm, chỉ thản nhiên đáp lại ừm, mặc xong quần áo liền xoay người rời đi.
Ly Tâm trở lại phòng ngủ, một người ngồi ở trên giường suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đứng dậy đi rửa mặt vệ sinh cơ thể.
Sau khi thay đồ xong, Ly Tâm liền ra cửa đi đến cơ sở đào tạo mà cô dạy, tìm ông chủ đã cao tuổi ở đó rồi cùng ông ấy tán gẫu hồi lâu.
Cùng ông chủ hàn huyên xong, Ly Tâm quay trở lại phòng làm việc của giáo viên và bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.
Trong phòng làm việc còn có một nữ giáo viên trẻ tuổi, nhìn thấy Ly Tâm tới, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Cô Tâm hôm nay không phải không có lớp sao? Sao lại đến đây vậy?”
Ly Tâm vừa thu thập đồ đạc vừa trả lời: “Tôi tới từ chức.”
“Từ chức?!” Đối phương tức khắc kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Sao cô lại đột nhiên quyết định từ chức?”
“Cũng chỉ mới quyết định hai ngày trước.” Ly Tâm cười giải thích: “Gần đây cảm thấy hơi mệt mỏi nên tôi muốn ra ngoài giải khuây một chút.”
Ly Tâm thu dọn bàn làm việc, ghi vào sổ ghi chép quá trình học tập của học sinh rồi mới rời đi.
Từ cơ sở đào tạo đi ra, Ly Tâm lại đi mua rong biển cùng một ít trứng cá hồi, sau đó trở về chung cư.
Khi Ly Tâm vừa trở lại dưới chung cư thì vừa nhìn thấy Bảo Ngọc cũng đang trở về từ bên ngoài.
“Chị dâu!” Bảo Ngọc chào hỏi, lại nhìn thấy Ly Tâm đang cầm một túi vỏ hoành thánh liền hỏi: “Chị lại mua cơm cuộn cho anh của em nữa à?”
“Ừm.”
“Tuyệt quá! Anh của em đúng là có lộc ăn!” Bảo Ngọc hâm mộ.
“Đúng rồi, buổi tối em muốn sang đây ăn không?” Ly Tâm hỏi.
“Thật sao?” Bảo Ngọc tức khắc mừng ra mặt.
“Em muốn ăn cái gì? Chị đi mua luôn cho kịp.”
Bảo Ngọc: “Em muốn ăn thịt nướng! Đúng lúc bạn của em vừa mới tặng cho em một phần! Em lập tức trở về lấy!”
“Được.” Ly Tâm cười rồi trở về phòng trước.
Bảo Ngọc cũng vội vàng trở về đem thịt sang để nướng.
Sau khi bữa tối đã được chuẩn bị xong, Bảo Ngọc đi tới bàn ăn thì chỉ thấy trên bàn chỉ có hai bộ chén đũa liền hỏi: “Anh của em không về sao?”
Ly Tâm: “Không về.”
Buổi chiều Cô có gọi cho Hạ Dương một cuộc điện thoại, hắn nói buổi tối có việc nên sẽ không trở về.
“Là vậy à…!” Bảo Ngọc cái hiểu cái không gật gật đầu rồi bắt đầu ăn cơm.
Bảo Ngọc rất thích đồ ăn do Ly Tâm làm, sau khi ăn xong liền vội vàng khen: “Chị dâu, em thấy món chị nấu còn ngon hơn gấp mấy lần mấy món ở nhà hàng ấy!”
Bảo Ngọc khẩu vị tương đối kén chọn, oán giận: “Mấy ngày nay em đều ăn ở bên ngoài, ăn đến sắp ngán mất rồi! Dì giúp việc nấu đồ ăn cũng không ngon như chin, lúc nào hương vị này cũng là ngon nhất!”
Ly Tâm nghe xong liền bảo:” Nếu không thì chị lại làm thêm vài món để em mang về, ngày mai cũng có thể ăn.
“
“Ah~ chị dâu tốt quá! ” Hai mắt Bảo Ngọc đều sáng lên.
Ly Tâm đi vào bếp nấu lại một ít món ăn rồi cho vào hộp giữ nhiệt đưa cho Bảo Ngọc, nhịn không được khuyên nhủ: “Chị thấy mấy hôm nay đã nửa đêm rồi mà em còn đăng tin, về sau đừng thức đêm trễ như vậy.
“
“Không sao đâu! Em còn trẻ nên thân thể rất tốt! “Bảo Ngọc cười đùa.
“Vậy thì cũng phải chú ý giữ gìn cơ thể.” Ly Tâm dặn dò: “Sắp tới hình như trời sẽ trở lạnh, nên em nhớ rõ phải mặc nhiều quần áo đấy.
“
“Chị dâu! Sao chị lại làm ra vẻ như em sắp đi vậy!” Bảo Ngọc vội vàng nói: “Em còn chưa muốn đi đâu! Ít nhất còn muốn ở lại chơi một tháng nữa!”
“Không có gì, chị dặn để cho em chú ý một chút.”
Ly Tâm đưa Bảo Ngọc đến cửa thang máy, nhìn cô từ từ đi vào thang máy rồi khuất bóng.
Chờ sau khi Bảo Ngọc rời đi, Ly Tâm lại đi vào phòng bếp, lấy ra nguyên liệu ra chuẩn bị là cơm cuộn cho Hạ Dương.
Làm xong, Ly Tâm trở về phòng ngủ, bắt đầu thu dọn phòng.
Đồ đạc cần dọn không nhiều lắm, Ly Tâm lấy vali ra, chỉ bỏ vào một ít đồ cần để thay, gần như đã chuẩn bị xong.
Ngoại trừ đồ đạc trong phòng, Ly Tâm lại thu thập bồn hoa ngoài ban công một chút, đem bồn hoa đều dọn tới ban công phòng khách rồi tưới nước.
Sau khi tất cả đã xong, Ly Tâm một mình ngồi ở ngoài ban công, lặng yên ngắm cảnh phía xa, một lúc sau lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Dương một cuộc.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Ly Tâm chậm rãi mở miệng nói: “Dương, hôm nay em mua đồ làm cơm cuộn cho anh rồi, em để ở trong tủ lạnh.
“
“Ừm.” Giọng đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Ly Tâm tiếp tục nói: “Em đã chuyển hết mấy chậu hoa trên sân thượng ra ban công phòng khách rồi, sau này có lẽ sẽ phải phiền anh chăm sóc chúng.”
Ly Tâm mới vừa nói xong, lại đột nhiên nghe được bên kia điện thoại loáng thoáng thanh âm trong trẻo của một cô gái…!
“Hạ Dương, đơn kiểm tra lần trước của tôi hình như tìm không thấy…!” Thanh âm Vân Thy nghe có vẻ nôn nóng.
“Có phải hay không để chỗ nào đó?” Hạ Dương nói chậm lại: “Đừng vội, để tôi giúp Cô tìm.”
Dặn dò người bên cạnh xong, Hạ Dương nói với Ly Tâm: “Có chuyện gì thì chờ anh trở lại rồi nói.
“
Ngay sau đó, Hạ Dương vội vàng cúp điện thoại..