Nhưng vào lúc này lại một tia sét vang lên, nàng đang bịt chặt lỗ tai đúng lúc giương mắt nhìn thấy Phó Dung Chương ở cửa.
Trong giây phút tia chớp chiếu sáng, ánh sáng trắng chiếu lên gương mặt lạnh lùng âm trầm của hắn.
Giống như sau khi cửa địa ngục mở ra, sứ giả đoạt mệnh đến để dạo chơi.
Nàng giật mình.
Sợ hãi quá độ nên muốn kêu cũng không được.
Phó Dung Chương sải bước đi đến bàn trà, thắp đèn sáng lên.
Trong chớp mắt, trong phòng đã sáng rõ.
Đột nhiên trong phòng tối đen sáng rực lên, trong thoáng chốc nàng không thích ứng được, cuống quít nhắm hai mắt lại rụt vào góc giường, run rẩy như nai con bị nhốt.
“Được rồi, đừng sợ.”
Phó Dung Chương nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng, cảm thấy trong lòng mềm nhũn. Ngay cả giọng điệu của hắn cũng vô thức trở nên dịu dàng hôn mấy phần.
Kiếp trước nàng cũng như thế, nàng sợ nhất chính là tiếng sấm. Vào đêm dông tố, nàng có thể không ngủ cả đêm, lại còn thắp đèn đầu đầy phòng để nó chiếu sáng như ban ngày.
Lúc này đây, Vân Kiều bịt chặt lỗ tai mình, nhắm hai mắt lại, vốn không nghe thấy hắn nói gì.
Lúc này, Vệ Minh cầm đầu Huyền Long Vệ nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy đến.
Thấy Phó Dung Chương đã ở đó thì vội lui ra ngoài cửa.
Phó Dung Chương chậm rãi đi về phía nàng, muốn đưa tay ôm nàng. Song, khi hắn nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ phòng bị của nàng thì đầu ngón tay trong tay áo giật giật, cuối cùng vẫn thu tay lại.
Hắn khẽ nhìn lướt qua lư hương hoa sen bằng đồng trên bàn trà, lại nhìn về phía Vệ Minh.
Vệ Minh lập tức hiểu ý, vội vàng đưa hương an thần tới đặt vào trong lư hương.
“Thêm nữa.”
Dáng vẻ nàng như thế sợ là trong thời gian ngắn không bình tĩnh lại được. Hắn dứt khoát bảo Vệ Minh bỏ thêm thuốc để giúp nàng điều hòa lại cảm xúc.
Thêm hương phấn xong, Vệ Minh lui ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.
Bên ngoài, sấm mùa xuân ầm vang, nổ vang từng cơn, giống như có người cầm roi lớn điên cuồng quật trên bầu trời, trong phòng lại yên tĩnh lạ thường.
Vân Kiều vẫn không dám mở mắt ra, nàng dùng sức bịt chặt lỗ tai hơn một chút, im lặng chấp nhận sự sợ hãi này.
Khói lư hương có tác dụng an thần mờ mịt bay lên, tràn ngập rồi tan ra.
Không biết qua bao lâu, Vân Kiều nới lỏng tay đang bịt chặt tai.
Phó Dung Chương không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.
Không ai nhìn thấy máu huyết trong người hắn đang vội vã dâng lên, muốn kiềm cũng không được.
Những hình ảnh trong mộng vẫn thoáng hiện trước mắt hắn, một lúc là nàng đã lạnh lẽo cứng đờ, một lúc là thân thể căng cứng của nàng trước mắt hắn nhưng vẫn còn thở.
Hồi lâu sau, âm thanh dông tố dần nhỏ lại, cả người của nàng mềm nhũn, cuối cùng cũng ngủ mê man.
Hắn nhìn thấy bóng dáng nàng lung lay ngã xuống, hắn vội đỡ lấy nàng, thân thể mềm mại ngã xuống trong ngực hắn.
Đến khi ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp kia, hắn mới cảm giác được mình sống lại…
Trong đầu Phó Dung Chương đều là hình ảnh nàng treo cổ tự tử, hắn vẫn bị giày vò đến mức cả người bực bội bất an. Chỉ có giờ phút này, hắn ôm nàng mới thật sự cảm nhận được nàng còn sống,
Vẫn còn ấm áp, vẫn còn thở.
Nhắc đến cũng kì lạ, chỉ khi ôm nàng như thế thì những hình ảnh làm cho hắn hít thở không thông đã biến mất trong nháy mắt.
Cuối cùng cũng được yên ổn.
Thời gian dần trôi qua, hương an thần mà Vệ Minh cho vào có tác dụng, mắt của hắn cũng càng lúc càng nặng trĩu…
Đến khi Phó Dung Chương hoàn hồn lại đã cảm giác được sắc trời bên ngoài lộ ra tia sáng bạc.
Lại một lần nữa cả đêm hắn không mộng.
Ngủ được an ổn kì lạ.
Hắn xuất thần nhìn qua người trong ngực, nàng nghiêng người cuộn lại trong ngực hắn, nhỏ nhắn, mềm mại.
Có lẽ hương an thần có tác dụng, hơi thở của nàng đều đều bình thản, hơi thở như hoa lan.
Nàng thật sự rất ngoan, suốt cả đêm chỉ ngủ một tư thế như vậy, giống như trăng sáng mùa xuân, yên tĩnh không màng danh lợi.
Hắn đưa tay khẽ lướt qua lông mày của nàng, mắt nàng, môi nàng, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên ánh mắt e ngại và tự giễu của nàng. Hắn cười lạnh tự giễu một tiếng, thu tay lại, khẽ buông nàng ra, đi ra ngoài.
–
Lúc Vân Kiều thức dậy thì mặt trời đã lên cao, đẩy cửa sổ ra thấy trong sân ướt sũng. Lúc này nàng mới nhớ đêm qua bị tia sét giật mình, hình như có thấy Phó Dung Chương.
Trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng xoay người nhìn quanh gian phòng một vòng. Nàng cũng không thấy điều gì lạ thường, nàng hơi vỗ ngực thở ra một hơi.
May chỉ là giấc mộng.
Nàng thật sự sợ hắn.
Nghe thấy động tĩnh của nàng, Vệ Minh bưng đồ ăn sáng tới: “Cô nương, ăn cơm xong sẽ phải lên đường.”
Trong lòng Vân Kiều xiết chặt, muốn kháng cự nàng cũng không phản kháng được. Nàng nhận mệnh, cứng đờ gật đầu, rửa mặt một phen, sau đó ăn đồ ăn sáng như đang nhai sáp.
Đợi nàng lên xe ngựa mới phát hiện không thấy Phó Dung Chương, cũng không thấy thị vệ hung tàn kia.
Những người khác đều có mặt.
Trước đó vì muốn chạy trốn, nàng đều âm thầm ghi nhớ tất cả Huyền Long Vệ đi theo, cũng thăm dò kỹ càng. Vệ Minh và Vệ Đán là thị vệ thiếp thân của Phó Dung Chương, khác hẳn với những người khác.
Hai người đó đều không thấy, chắc chắn là đã đi đâu rồi.
Cho dù không có Phó Dung Chương ở đây thì nàng cũng không thể trốn thoát.
Nàng nhận mệnh nằm trên đệm dựa.
Khi trong lòng nàng đầy sự nghi ngờ, xe ngựa đã chạy vụt về phía kinh đô.
Trải qua hai ngày đi đường, cuối cùng cũng đến kinh đô, phủ Nhiếp chính vương.
Nàng chậm rãi xuống xe ngựa, vừa bước xuống đất đã thấy ba người đứng ngoài cổng chờ. Trong đó có một người quản gia tóc bạc, khi thấy nàng thì đi lên hành lễ, nghiêm túc nói: “Nô tài Viên Ly, là quản sự vương phủ, bái kiến Vân Kiều cô nương.”
Hai nha hoàn mi mục thanh tú cũng đồng thanh nói: “Thanh Nguyệt, Minh Nguyệt bái kiến cô nương.”
Dáng vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Vân Kiều thấy thế, bình tĩnh trả lễ: “Chào Viên quản sự, chào hai vị cô nương.”
Viên Ly thấy Vân Kiều không kiêu ngại lại không tự ti thì có hảo cảm, cô nương này tốt hơn những thị thiếp trong hậu viện lòng cao hơn trời, không nhìn rõ bản thân nhiều. Người chủ tử mình xem trọng quả nhiên không tầm thường.
Ông lại cười nói: “Cô nương, sau này Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt phụ trách hầu hạ cô nương, người có việc gì cứ phân phó.”
Vân Kiều cười cười cũng không nói gì, Viên Ly đang muốn nói gì đó, Vệ Minh ở phía sau cắt ngang lời ông: “Viên công công, cô nương đi đường mệt mỏi, mau chóng sắp xếp chỗ nghỉ cho cô nương, đừng chậm trễ.”
“Vâng vâng vâng, là nô tài suy nghĩ không chu đáo.” Viên Ly chợt xoay người, cung kính nói: “Mời cô nương.”
Vân Kiều ngẩng đầu nhìn tấm biển bằng gỗ trinh nam to lớn được sơn vàng, bước vào lồng giam hoa lệ này, đời này có lẽ cũng không đi ra được.
Làm thế nào thì nàng cũng không bước chân nổi.
Thấy nàng không đi, đám người lại cung kính mời nàng lần nữa.
Viên Ly nghĩ là nàng sợ người ta, tiếp tục ân cần nói: “Nô tài đã chuẩn bị tốt, cô nương sẽ ở tại Lệ Hoa Uyển. Nơi đó ở huống tốt, đủ sáng, lại sát bên chủ viện của chủ tử…”
Vừa nghe đến sát bên viện tử Phó Dung Chương, hơi thở của Vân Kiều trở nên gấp gáp. Nàng nhìn ánh mắt tha thiết của đám người nhưng không cho nàng cự tuyệt, cuối cùng nàng không nói gì, cất bước vào cửa phủ.
–
Cho dù Vân Kiều muốn hay không thì cũng không chấp nhận nàng cự tuyệt, cứ như thế vào Lệ Hoa Uyển ở.
Nàng lo lắng bất an nhìn qua buồng ngủ, đồ vật nữ nhi hay dùng đều có đủ. Tất cả đồ dùng trong phòng đều dùng gỗ hoàng hoa lê chế thành, xa hoa lại khiêm tốn.
Dáng vẻ hoa văn đều là nữ tử đương thời thích, trong phòng ngoài phòng được tô điểm lan hồ điệp tao nhã tươi mát, toàn bộ Lệ Hoa Uyển vừa thơm lại linh động. Không thể không nói thật sự Viên quản gia sắp xếp rất thích hợp, bài trí trong phòng này để cho đáy lòng bất an của nàng trở nên thả lỏng.
Thanh Nguyệt thấy nàng mím môi đã thả lỏng hơn thì đi đến, dò xét xin chỉ thị: “Cô nương, người cũng mệt mỏi rồi, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa thay quần áo, rồi nghỉ ngơi sớm nhé?”
Vân Kiều nghiêng đầu, dè dặt nhìn thoáng qua thị nữ xinh đẹp này. Lúc nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của Thanh Nguyệt giống như khích lệ, Vân Kiều mới khẽ gật đầu.
Tuy là xuân phân nhưng đi đường phong trần mệt mỏi, cả người đều không thoải mái, có thể tắm một chút cũng được.
Thanh Nguyệt, Minh Nguyệt thấy nàng cuối cùng cũng gật đầu thì vui vẻ, nhanh nhẹn làm việc.