Phó Dung Chương cười khổ một tiếng.
Xem như hắn đã đoán đúng, nếu trong lòng Vân Kiều vẫn có sự sợ hãi sâu sắc hoặc là xa cách với hắn thì những hình ảnh kiếp trước khiến hắn đau đến mức không muốn sống sẽ hiện lên trong đầu hắn.
Thực sự mơ hồ nhưng đúng là như thế, một lần lại một lần nữa xuất hiện, đã không thể dùng chữ trùng hợp để giải thích.
Hắn nghĩ là cho nàng vị trí chính phi vì nàng muốn. Nhưng mà từ đầu đến cuối nàng chỉ muốn thoát khỏi hắn.
Kiếp này, trên người Vân Kiều khiến hắn trải nghiệm rất nhiều cảm giác bất lực.
Đây là lần đầu tiên nàng giao chiến chính diện với hắn.
Rõ ràng nàng mảnh mai sợ hãi nhưng hết lần này tới lần khác lại có hạt đào cứng rắn.
Kiếp trước, hễ hắn đi sâu vào hiểu rõ một phần thì có lẽ cũng không có kết cục như thế.
Lúc nàng hỏi hắn câu này, Phó Dung Chương chỉ bình tĩnh nhìn nàng, trầm mặc không nói, khí tức âm trầm đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Vân Kiều lại tưởng rằng hắn lại sắp nổi giận.
Ai ngờ hồi lâu sau hắn mới âm trầm nói một câu: “Nàng biết ta sẽ không như thế.”
Chỉ trong giây phút này, không biết sao lòng Vân Kiều lại nhói lên một chút.
Nàng thấy được cảm giác thất bại trong mắt hắn mà từ trước giờ nàng chưa từng thấy qua.
Nói thật, từ khi đi vào phủ Nhiếp chính vương, tình cảnh của nàng không biết tốt hơn trước kia bao nhiêu lần.
Nàng không cần giống như trước đây ăn ngủ không yên, không cần vì có người nửa đêm đến gõ cửa sổ hoặc muốn lẻn vào gian phòng của nàng mà lo lắng hãi hùng.
Thật ra Phó Dung Chương đối với nàng xem như rất khá.
Ngoại trừ không cho nàng rời đi thì gần như không tìm thấy nửa điểm hắn đối với nàng không tốt.
Cung cấp thức ăn ngon, ngoài miệng nói muốn thân thể của nàng nhưng chung quy vẫn chưa đến bước kia.
Nếu hắn muốn nàng cũng không chống cự được, nhưng hắn không có.
Điều càng làm cho người ta không ngờ được chính là Phó Dung Chương lại hứa với nàng vị trí chính phi.
Chính phi đại biểu cho chính thê, là muốn nhập vào Ngọc điệp hoàng gia, há có thể là trò đùa?
Nếu như hắn xem nàng là đồ chơi thì không cần phải như thế.
Nhưng vì sao hắn lại làm thế? Nàng chỉ là một quả phụ thôn quê…
Phó Dung Chương thấy nàng không nói, dường như thở dài một cái, im lặng ôm nàng vào ngực lẩm bẩm nói.
“Đừng bỏ đi, được không?”
“Kiếp này chúng ta sống cùng nhau được không?”
Vân Kiều không lên tiếng, nàng không nói nên lời cự tuyệt, tay nhỏ vô thức níu chặt mãng bào của hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, suy nghĩ muốn chạy trốn của nàng đã không còn mãnh liệt như ban đầu.
Càng không nghĩ tới giờ phút này, đáy lòng nàng lại dâng lên cảm giác mềm yếu xa lạ, trong chớp mắt lại đau lòng nam nhân trước mắt này.
Đây cũng là điều Vân Kiều không kịp chuẩn bị.
Nhận thức được điều này khiến cho đáy lòng nàng trở nên bối rối, vội đẩy hắn ra: “Ngài, ngài thả nô gia ra trước. Nô gia chỉ muốn tìm người nhà của mình, không muốn…”
Nghe vậy, Phó Dung Chương nhíu mày: “Đừng tìm, nghe lời ta, việc này đối với nàng không có lợi đâu.”
“Vì sao không có lợi?” Vân Kiều không rõ.
Hầu kết Phó Dung Chương giật giật, thản nhiên nói: “Đừng hỏi.”
Thượng Quan Huyễn không phải phụ thân tốt, thân thích này không nhận được. Bây giờ tình hình của Thượng Quan Thao thế nào hắn còn không biết, rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, còn nhiều bí ẩn chưa có đáp án. Lúc này để Vân Kiều biết được sự tồn tại của bọn họ cũng không có lợi gì.
Nếu vẫn như kiếp trước bán nàng cầu vinh thì thân thích này còn không bằng không nhận, tránh cho càng đau buồn hơn.