Nói xong, người nọ nhét đồ vật vào trong tay Vân Kiều vội vã đi ra ngoài, sau khi quan sát xung quanh mới cúi người rời đi.
Đến khi không thấy bóng dáng kiều diễm kia nữa, Vân Kiều mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống, trên tay là thỏi vàng ròng vàng óng ánh!
Nang hơi trợn tròn mắt.
Thanh Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Vân Kiều cũng ngẩn người.
Cô nương này ra tay hào phóng vậy mà uống rượu không cho tiền trưởng?
Vân Kiều không thể nhịn được mà cười cười.
Đây cũng chỉ là một khúc dạo ngắn mà thôi, Vân Kiều cũng không để trong lòng, tiếp tục đi dạo mấy cửa hàng vải. Cuối cùng, nàng mới rẽ vào cửa hàng bán ngọc uy tín lâu năm lớn nhất kinh đô: Lang Duyệt Trai.
Chưởng quỹ của Lang Duyệt Trai đang gõ bàn tính, nghe thấy âm thanh trước cửa thì nhíu mày nhìn qua, giật mình một cái.
Chỉ thấy một cô nương che lụa mỏng thanh thoát đi vào. Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nhưng thấy đôi mắt hạnh giống như dòng nước trong, lăn tăn gợn sóng tinh khiết động lòng người.
Tao nhã xinh đẹp.
Giống như một cây hoa phú quý trong nhân gian.
Chưởng quỹ mắt tinh, thấy đoàn người ngoài cửa đã biết có khách quý tới. Ông ta vội bỏ dở công việc trên tay, đi lên nghênh đón: “Cô nương, muốn mua gì thế? Đúng lúc gần đây cửa hàng có nhập về ngọc trân châu quý, người có muốn xem thử không?”
Thanh Nguyệt đi lên nửa bước: “Có đồ trang sức tốt nhất không?”
Chưởng quỹ liên tục gật đầu: “Có có có, mời cô nương vào phòng, tiểu nhân sẽ cầm đến cho người chọn.”
Vân Kiều không nói gì, thuận theo chỉ dẫn của chưởng quỹ mà đi vào trong phòng, ngồi xuống chờ chưởng quỹ.
Lúc này, trong phòng bên cạnh vang lên giọng nói thì thầm, nghe thấy trong đó có một cô nương cất cao giọng nói.
“Cùng được mời tham gia tiệc ngày xuân, dựa vào cái gì Đoan Dương nàng ta cài trâm mẫu đơn điểm thúy kim và bản quận chúa lại không thể cài trâm cài mẫu đơn? Cũng vì nghe đồn nàng ta có hơn ước với Nhiếp chính vương? Vậy thì nàng ta nhất định sẽ là Nhiếp chính vương phi sao?”
“Quận chúa, nhỏ giọng chút! Cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
Có lẽ vì người nọ khuyên nhủ nên sát vách không vang lên tiếng động lớn nữa.
Vân Kiều lại hơi mông lung, ngước mắt nhìn về phía Thanh Nguyệt: “Đoan Dương là ai?”
Thanh Nguyệt chần chừ trong giây lát: “Quận chúa Đoan Dương, đích nữ của phủ Bái Quốc Công…”
Đang muốn giải thích tiếp thì chưởng quỹ lại đi vào.
Chính sự quan trọng, Vân Kiều hít vào một hơi thần sau, bình tĩnh lại, đè xuống cảm giác nặng nề mà ngay cả chính nàng cũng không nói rõ được.
Chưởng quỹ bưng các loại đồ trang sức, ngọc sức ra, cười mỉm: “Cô nương, không phải tiểu nhân khinh thường, toàn bộ kinh đô này chỉ có đồ trang sức ở chỗ tiểu nhân là tinh xảo, quý báu nhất.”
Vân Kiều nhìn thoáng qua đồ trang sức ngọc đẹp đắt đỏ đầy bàn, chỉ chỉ vào cây trâm bạch ngọc Ngọc Lan: “Bạch ngọc, còn có gì quý hôn không?”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào uyển chuyển như ngọc khiến chưởng quỹ thất thần. Ông ta lại nhìn theo ngón tay Vân Kiều chỉ vào trâm ngọc, không khỏi hít vào một hơi. Đây đã là trang sức ngọc đắt đỏ nhất trong tiệm của ông ta, nhưng người ta lại chê nó.
Chưởng quỹ thử thăm dò hỏi: “Người muốn chất bạch ngọc thế nào?”
Vân Kiều đang muốn móc thẻ ngọc trên cổ ra, sau đó suy nghĩ mà rụt tay về: “Chất ngọc ôn nhuận, óng ánh không tì vết, bên trong có cảm giác như bụi sương mù, có không?”
Thẻ ngọc của nàng có dạng như thế.
Nhưng mà nàng không biết mình miêu tả như thế có thể khiến chưởng quỹ hiểu rõ chất ngọc nàng nói không. Song, nàng cũng không dám tùy tiện lấy ra, không biết lộ ra thẻ ngọc là họa hay phúc, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
Lang Duyệt Trai là cửa hàng kinh doanh ngọc khí uy tín lâu năm đời thứ ba, từ nhỏ, chưởng quỹ đã tai nghe mắt thấy, nhìn thấy vô số trân bảo. Đối với chất ngọc Vân Kiều đó là ngọc dương chi cực hiếm còn tồn tại.
Chưởng quỹ tiếc nuối lắc đầu.
“Cô nương nói chắc là ngọc dương chi cực phẩm, ngọc của tiểu điếm tốt nhất kinh thành, không bằng cô nương để lại thiếp mời. Nếu như tiểu nhân có hàng mới nhất định sẽ phái người đến thông báo cho cô nương.”
Vân Kiều biết hỏi như thế cũng không ra đồ vật nàng muốn, nàng cũng không thể để lại danh thiếp được. Suy nghĩ một lát, nàng hỏi chưởng quỹ bút mực giấy nghiên vẽ đường vân điêu khắc và huy hiệu trên thẻ ngọc vào.
“Chưởng quỹ có thấy qua thẻ ngọc này chưa? Có biết xuất xứ từ đâu không?”
Sau khi chưởng quỹ Lang Duyệt Trai nhìn thấy bức tranh thì sắc mặt thay đổi, nhưng ông ta nhanh chóng kiềm lại, ung dung nói: “Tiểu nhân chưa thấy qua, nhưng mà tiểu nhân có thể giúp người để ý.”
Vân Kiều nói lời cảm tạ, sau đó rời khỏi cửa hàng bán ngọc.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng ngọc đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa bằng đồng mạ vàng đứng trước cửa, Vân Kiều giật mình.
Chỉ thấy người nọ nhấc lụa xanh thêu ngân ly, gương mặt tuấn tú như mực vẽ sơn thủy hiện ra, hờ hững chớp mắt: “Chơi chán rồi sao?”
“Bản vương đón nàng hồi phủ.”