Hôm nay, Vân Kiều không so đo với nữ nhân đến “Đoạt vị hôn phu” như nàng, còn đồng ý sau này sẽ cho nàng tự do vào phủ đã xóa tan nỗi lo sau này của nàng, nàng lại cảm kích Vân Kiều hơn mấy phần.
–
Phó Dung Chương và Cố Văn Hiên xác định ngày kết hôn, quyết định chi tiết hôn lễ. Khi xong việc thì màn đêm đã buông xuống.
Xong việc, hắn đi về Lệ Hoa Uyển, vừa vào viện đã hỏi: “Vương phi đâu.”
Minh Nguyệt đang canh giữ ở gian ngoài: “Vương phi đang ở trong tịnh thất tắm rửa, nô tỳ đi vào bẩm báo một tiếng.”
“Không cần, để nàng chơi đi.”
Kiếp trước nàng rất thích ngâm mình trong hoa nghịch nước, bình thường phải tắm hơn canh giờ. Phó Dung Chương không muốn làm phiền nàng vui vẻ nên ở gian ngoài chờ.
Đã nhiều ngày không gặp nàng, Phó Dung Chương chờ một hồi lâu cũng không có kiên nhẫn đợi thêm, đứng dậy đi vào nội thất.
“Nô tỳ bái kiến vương gia.”
Nghe thấy giọng nói của bọn thị nữ, Vân Kiều mới biết được Phó Dung Chương tới.
Ngay giây tiếp theo, Vân Kiều trơ mắt nhìn Thanh Nguyệt và một đám thị nữ lui ra ngoài, cũng không kịp lên tiếng.
Tiếp theo đó, nghe được tiếng bước chân hắn đến gần, nàng cảm thấy đầu ong lên một tiếng, gương mặt nhỏ bị nước nóng hung đến đỏ bừng càng trở nên nóng bỏng.
Lúc này nàng muốn đứng dậy mặc quần áo cũng khộng kịp.
Tịnh thất và nội thất nối liền với nhau, chỉ cách một chiếc bình phong. Từ khe hở của bình phong mơ hồ thấy được bóng dáng của Phó Dung Chương, cảm giác được tiếng bước chân hắn gần bên tai, chỉ cần nghiêng người có thể vòng qua bình phong đi đến.
Nàng sợ Phó Dung Chương cứ xông vào như vậy nên vội ẩn vào thùng tắm, hô lên: “Vương, vương gia, xin dừng bước.”
Phó Dung Chương dừng bước chân lại, ban đầu hắn không có ý định đi vào, khi nghe thấy giọng nói căng thẳng của nàng âm cuối hơi rung động thì trong lòng hắn hơi ngứa nên nổi tâm tư đừa giỡn.
“Sao thế? Phủ Nhiếp chính vương còn có chỗ nào bản vương không thể đi sao?”
Nghe hắn nói như thế, Vân Kiều sắp khóc: “Thiếp thân, thiếp thân rất nhanh sẽ xong… Ngài chớ vào.”
Khóe môi Phó Dung Chương không nhịn được khẽ cong lên: “Nàng sợ bản vương nhìn nàng?”
Thân thể nàng còn có nơi nào mà hắn chưa xem?
Nhớ tới hình ảnh hai người triền miên kiếp trước, hơi thở của Phó Dung Chương trở nên nặng nề. Hắn không muốn làm nàng sợ hãi nên vẫn dừng lại, ngồi xuống bàn cạnh bình phong.
“Bản vương ở đây chờ, nàng cứ từ từ tắm rửa.”
Sao từ từ tắm rửa được? Vân Kiều khóc không ra nước mắt.
Trong nội thất chỉ có hai người bọn họ, mặc dù cách bình phong nhưng cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh, làm cho người ta không thể nào xem nhẹ được.
Vân Kiều cắn môi không biết đáp lại như thế nào, cũng may hắn không có ý tiến vào nữa nên mới thoáng an tâm một chút.
Nàng muốn tắm rửa mau mau, nhưng nàng khẽ động thì tiếng nước đặc biệt rõ ràng trong phòng yên tĩnh, lộ ra cảm giác ái muội kì lạ không thể nói rõ được.
Hít vào một hơi thật sâu, nàng cẩn thận tắm, đương nhiên động tác cũng chậm rãi.
Nghe thấy tiếng động nhỏ như thế, sợ nàng cảm lạnh, giọng nói ung dung của Phó Dung Chương vang lên: “Chậm như thế là muốn bản vương đích thân tắm cho nàng sao?”
“Không, không phải, thiếp thân đi lên ngay.”
Người này thật khó hầu hạ, cũng là hắn bảo nàng từ từ tắm, bây giờ lại chê nàng tắm chậm.
Nói xong, Vân Kiều quyết định chắc chắn, cũng không để ý âm thanh mà tắm nhanh.
Lúc đứng dậy, Vân Kiều mới phát hiện y phục không đặt trong tịnh thất!
Trong phút chốc, nàng không biết nên làm gì mới tốt.
Nàng cũng không biết nhìn xuyên qua bình phong gỗ tử đàn khảm gỗ hoàng dương điêu khắc hoa sen có thể loáng thoáng thấy được da thịt trắng nõn của nàng, đường cong lung linh kiều diễm.
Mặc dù nhìn không thật lắm nhưng cảm giác mông lung này lại cào khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.
Đôi mắt Phó Dung Chương âm trầm.
Hết lần này tới lần khác lại vang lên giọng nói dịu dàng, nũng nịu lại mang theo vài phần e thẹn và thẹn thùng ngọt ngào: “Vương, vương gia, có thể đưa y phục để cạnh ngài cho thiếp thân được không?”
Phó Dung Chương nhìn lên bàn, đúng là có một chồng y phục và một hộp cao điêu khắc hình hoa sen đỏ quạnh, bất ngờ hắn nhìn thấy trên cùng là chiếc yếm màu hoa hải đường.
Hầu kết của Phó Dung Chương khẽ động, nói khẽ: “Không được.”
“Vương gia!” Vân Kiều cuống lên, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi.
Vân Kiều ở bên trong sắp khóc, bình thường nàng thích nghịch nữa, vì tránh làm ướt y phục nên sau khi nàng tắm rửa xong Thanh Nguyệt sẽ đưa y phục và cao hương mai để dưỡng thể trắng đẹp đưa cho nàng. Bây giờ Thanh Nguyệt đi ra, y phục đang ở bên cạnh Phó Dung Chương.
Phó Dung Chương có ý muốn trêu chọc nàng, không chịu cầm y phục cho nàng, nàng không thể cứ để thân thể trần truồng ra ngoài như thế.
Quả nhiên là đâm lao phải theo lao, tiến thối lưỡng nan.
Phó Dung Chương thấy nàng cuống lên cũng không đùa nàng nữa: “Đưa cho nàng cũng được, bản vương giúp nàng mặc.”
Vân Kiều: “…”
Như thế thà không cần hắn đưa!
Trong lúc tức giận xấu hổ, Vân Kiều quyết định ẩn vào nước, dây dưa với Phó Dung Chương.
Tuy bây giờ là ngày xuân nhưng đêm vẫn hơi lạnh, Phó Dung Chương sợ nàng không mặc quần áo sẽ lạnh nên đứng dậy đưa y phục từ một bên bình phong vào.
Vân Kiều thấy hắn đi tới đưa y phục thì hơi do dự: “Vương gia chắc chắn không nhìn?”
“Ừm.” Phó Dung Chương khàn giọng nói.
Nếu như hắn muốn nhìn thì đi thẳng vào, sao lại cần quần với nàng như thế?
Nàng vốn cũng không biết thân thể của nàng rốt cuộc có bao nhiêu mê người.
Giờ phút này hắn nhịn rất vất vả.
Kiếp trước, ban đầu là hắn mê luyến thân thể nàng, cuối cùng thể xác tinh thần mới rơi vào.
Cảm giác động tác của nàng vẫn hơi chậm, Phó Dung Chương cắn răng, uy hiếp nói: “Nàng lại lề mề rồi…”
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy trên tay trống không.
Sau đó lại nghe thấy tiếng Vân Kiều xột xoạt mặc quần áo.
Khóe môi của Phó Dung Chương không nhịn được cong lên.
Vân Kiều dùng tốc độ nhanh nhất mà mặc xong, lúc này mới do dự đi ra.
Phó Dung Chương chậm rãi ngước mắt, xiêm y của nàng chỉ đơn giản là áo ngù tơ tằm mỏng manh, đường cong trước người vô cùng sống động, như ẩn như hiện, giống như yêu kiều lại quyến rũ, vô cùng mê người.
Tóc ướt rũ xuống trước ngực của nàng, tóc còn chảy nước xuống. Dưới ánh nến óng ánh như sương sớm, ánh sáng lưu động có cảm giác đặc biệt phong tình.
Vân Kiều biết ánh mắt của hắn đang nhìn qua, cũng biết Thanh Nguyệt chuẩn bị áo ngủ cho nàng quá mỏng manh. Nàng ngượng ngùng không thôi, nhưng cũng tốt hơn là không mặc.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Phó Dung Chương, nàng kiên trì đi ra, cũng không dám nhìn hắn mà đi lướt qua cạnh Phó Dung Chương đến tủ quần áo. Nàng mở tủ, lấy khăn ra, bắt đầu lau tóc.
Một bàn tay hơi lạnh từ phía sau nàng đưa ra, khẽ cầm khăn của nàng. Thân thể Vân Kiều cứng đờ, không dám cử động chút nào.
Hắn cầm lấy khăn trong tay nàng, kéo nàng đến trước ngực hắn để lau tóc cho nàng.
Động tác từng chút từng chút, cực nhẹ cực chậm giống như lưu luyến, bịn rịn.
Khí tức mạnh mẽ của Phó Dung Chương bọc lấy hương hoa trên người nàng, đan xen, tràn vào hơi thở của nàng.
Nàng mặc áo ngủ rất mỏng, gần như có thể cảm nhận được thân thể nóng hổi cường trán của Phó Dung Chương truyền tới, sức lực đặc biệt của nam tử.
Còn có hơi thở càng lúc càng nặng nề của hắn.
Lúm đồng tiền của nàng ửng đỏ từ trên gương mặt tràn đến vành tai, tai đỏ như máu.
Nàng muốn tránh cũng không tránh được.
Nhưng điều đáng thất vọng là bắp chân của nàng lại như nhũn ra.
Tim còn đập thình thịch.
Giống như cảm thấy phản ứng của nàng, Phó Dung Chương cúi đầu khẽ hỏi bên tai nàng: “Sao thế?”
Nói xong, Phó Dung Chương quay người nàng lại, khẽ kéo một cái, cả người nàng dán lên người hắn.
Trong chớp mắt, nàng cảm nhận được cảm giác lạ lẫm lại hỗn loạn trên người hắn, nàng bị dọa đến mức không nhịn được mà lui về phía sau mấy bước.
Cánh tay Phó Dung Chương đang vòng qua nàng, nàng lùi mấy bước này cũng như không lùi, không có gì khác biệt.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác như đá dăm của Phó Dung Chương hỏi nàng: “Trốn gì thế?”
“Có lau tóc không hả?”
Vân Kiều nuốt một ngụm nước bọt: “…”
Đây là lau tóc sao? Đây là muốn ăn nàng, nuốt sống.
Phó Dung Chương bị động tác nuốt của nàng cuốn mất suy nghĩ, cuối cùng không kiềm chế được mà con người, hôn lên môi nhỏ anh đào kiều diễm.
Nụ hôn của hắn chợt nông chợt sâu, trằn trọc lại triền miên, từng chút từng chút một xâm chiếm thần trí của nàng.
Hơi thở cũng giống như bị hắn hút đi.
Lần này dường như nàng đã quên cả giãy dụa, chân như nhũn ra, giống như có ngàn cân đá buộc chân lại, kéo lấy nàng không ngừng trầm luân, không có chút sức lực.
Phó Dung Chương cảm nhận được phản ứng của nàng, hơi buông lỏng nàng ra: “Không còn sức lực rồi?”
Ánh mắt của Vân Kiều dần mê ly, đã không phản ứng kịp hắn nói gì.
Phó Dung Chương cười khẽ một tiếng, lôi kéo tay nàng vòng lên cổ mình: “Muốn vậy…”
Nói xong, hắn lại hơi cúi đầu hôn sâu hơn một chút.
Môi lưỡi quấn quýt, vô cùng triền miên.
Chân của Vân Kiều mềm nhũn, không có chút sức, giống như người chết chìm muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, vịn chặt vai cổ hắn.
Hồi lâu, Phó Dung Chương mới buông nàng ra.
Ôm chặt nàng vào lúc.
Rốt cuộc Vân Kiều cũng hoàn hồn lại, hình ảnh và chi tiết vừa rồi thi nhao tuôn ra trong đầu nàng.
Nghĩ đến khi nãy nàng cũng trúc trắc đáp lại hắn, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Cảm thấy quá khó xử.
Nàng vội vàng muốn đẩy hắn ra, ai ngờ bên tai lại vang lên tiếng nói âm u của hắn: “Đừng nhúc nhích.”
Hơi thở nóng rực phun lên gáy nàng cũng làm cho nàng cảm nhận được sức lực trên người Phó Dung Chương, thân thể nàng cứng đờ.
Nàng lờ mờ biết mình không thể châm lửa nữa, như bị điểm huyệt, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hồi lâu sau, Vân Kiều thăm dò mà hỏi: “Ổn không?”
Phó Dung Chương kéo tay nhỏ mềm mại của nàng, giọng nói khàn khàn mang theo mị hoặc vô tận.
“Kiều Nhi, giúp ta…”
Lúc Vân Kiều ý thức được hắn bảo nàng giúp thế nào thì mắt hạnh lập tức trừng to…
–
Đợi đến khi Phó Dung Chương hoàn toàn bình thường lại, mặt Vân Kiều đã đỏ như cua đun sôi.
Khi Phó Dung Chương đi ra khỏi tịnh thất, Vân Kiều nhìn thấy gương mặt tuấn tú có vẻ thỏa mãn mang theo vẻ trêu tức của hắn thì chạy trốn, vén mền chui vào, bọc mình thành ve kén.
Hắn kéo mấy lần cũng không thể kéo nàng khỏi chăn nên cũng không tiếp tục ép nàng nữa. Chờ đến lúc nàng bình tĩnh lại, Phó Dung Chương mới mở miệng: “Hôn lễ định vào tháng sau.”
Nhanh như thế?
Trong giây phút Vân Kiều mờ mịt đã xốc chăn lên, ló đầu ra, nghi hoặc mà nhìn Phó Dung Chương.
“Vì sao vội vàng như thế?”
Nàng vốn tưởng rằng ít nhất đến cuối năm mới thành thân, nhưng nàng không ngờ lại là tháng sau!
Phó Dung Chương cười cười: “Gấp gáp muốn cưới nàng.”
Hôn lễ vội vàng như thế còn chưa đến trăm ngày sau khi mẫu thân Vân thị của Vân Kiều tạ thế. Theo phong tục của Đại Địch, người thân qua đời cần giữ đạo hiếu ba năm. Nếu muốn xử lý việc hôn nhân thì phải trong trăm ngày hiếu kỳ hoặc là sau ba năm.
Hôm nay Cố Văn Hiên sốt ruột tìm Phó Dung Chương chính vì Phó Dung Chương bảo y xem hoàng lịch, trong trăm ngày không có ngày tốt.
Tuy nói Vân Kiều không có ký ức nhưng hắn cũng không muốn tương lai nàng áy náy, đương nhiên là phải lo lắng chuyện Vân thị vừa tạ thế.
Bảo hắn chọn ngày kết hôn, hắn không muốn chờ thêm ba năm. Hứa hẹn cưới Vân Kiều tự dưng lại trì hoãn ba năm cũng giải thích không thông.
Trùng hợp tháng sau có ngày tốt.
Vì thế hôn lễ ấn định vào tháng sau.
“Người vương gia muốn cưới thật sự là thiếp thân? Không tính sai chứ?” Vân Kiều không chắc mà hỏi.
Phó Dung Chương cụp mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt của nàng, trầm giọng nói: “Bản vương đã nói rồi, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng, không có ai khác.”
Nghe được đáp án này, Vân Kiều cảm thấy khe hở trong đáy lòng như đang dần được lấp đầy. Nàng còn muốn nói gì đó, tay của Phó Dung Chương đã lướt qua mặt nàng: “Đi ngủ sớm đi.”
Vân Kiều trừng mắt nhìn, lông mi thật dài như hai con bướm nhỏ phe phẩy cánh, một chút lại một chút lướt lên lòng bàn tay hắn, cũng lướt trên đáy lòng hắn.
“Còn chưa ngủ là muốn bản vương sẽ cùng làm chút gì…”
Phó Dung Chương còn chưa nói xong, Vân Kiều đã vội nhắm nghiền hai mắt. Bây giờ tay của nàng còn hơi đau, cũng không muốn mỏi nữa…
Thấy nàng đã an phận rồi, Phó Dung Chương cũng nằm xuống.
Bỗng nhiên hắn ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, giống như là mùi Ngọc Nguy Hương nàng đặc biệt dùng nhưng lại không giống.
“Mùi thơm gì thế?”
Thấy Phó Dung Chương hỏi, Vân Kiều lấy từ nơi chạm rỗng của ngọc chẩm, móc ra một cái túi thơm: “Vương gia nói cái này à?”
Vân Kiều vẫn luôn đặt túi thơm này chung với quần áo, gần đây mới đặt nó ở gối đầu giường, muốn dùng mùi thơm này hun hắn.
Phó Dung Chương cầm túi thơm hít hà, sắc mặt trầm xuống: “Túi thơm này từ đâu ra?”
Vân Kiều lắc đầu: “Từ khi thiếp thân nhớ ra đã có bên cạnh được thiếp thân cất giấu, nghĩ chắc là rất quan trọng cho nên thiếp thân vẫn luôn giữ kỹ.”
Lúc nàng tỉnh lại, túi thơm và được buộc chặt cùng dây yếm để nàng mang theo bên người.
Không ai thắt túi thơm trên yếm cả, nàng đoán thứ này rất quan trọng, nếu không trước khi mình bị mất trí nhớ sẽ không cất giấu như vậy.
Phó Dung Chương hít hà lần nữa, rất xác định trong túi thơm có một mùi thơm rất giống với mùi nghe được trên thi thể Chu Quán…