Phó Dung Chương rên khẽ một tiếng, hắn hét lên rồi gục ngã.
Vệ Minh và một đám Huyền Long Vệ trơ mắt nhìn Phó Dung Chương trúng tên ngã xuống, hoàn toàn không kịp phản ứng.
May mà cuối cùng Vệ Đán cũng dẫn theo viện binh chạy ới.
Thích khách trong hiện trường bỏ mình toàn bộ.
Một đội Huyền Long Vệ vội vàng theo hướng mũi tên mà chạy đuổi theo kẻ tấn công.
Vệ Minh ôm Phó Dung Chương đã hôn mê, vội vàng che vết máu đang cuồn cuộn chảy ngay tim của hắn, vội nói: “Nhanh, mau tìm Tuyên vương.”
Tiếp theo đó, y phân phó Huyền Long Vệ mau mang Phó Dung Chương đến Vân phủ gần đó. Lúc này Phó Dung Chương cần được chữa ngay, về vương phủ quá xa không còn kịp nữa.
Cũng không để ý có thể dọa Vân Kiều sợ không, Vệ Minh làm chủ đi về phía Vân phủ.
–
Trước tân hôn, tân nương còn một đống nghi thức. Lúc này, Vân Kiều đã bị đánh thức, bắt đầu chuẩn bị trang điểm.
Lại nghe được tiếng động ở tiền viện, nghe được hạ nhân bẩm báo Phó Dung Chương bị thương, nàng bị dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng đi đến tiền viện. Thanh Nguyệt và một đám bà tử vội vàng đi theo.
Vân Kiều đi đến tiền viện, vừa đi đến cửa đã thấy nô tài và bọn thị nữ bưng một chậu máu loãng đi ra ngoài, nàng lập tức choáng váng.
Nàng vốn sợ máu, biết được đây đều là máu của Phó Dung Chương thì nàng càng không chịu nổi.
Trong lòng nàng lo lắng cho Phó Dung Chương, vì không để mình ngã xuống, nàng dùng sức nhéo bắp đùi mình để ổn định tâm thần.
Lúc này Cố Văn Hiên cũng chạy tới, y thấy nàng đứng ở cửa ra vào thì khẽ cúi người xem như hành lễ, quay đầu đi vào nội thất tiền viện.
Vân Kiều cũng muốn đi theo vào, Vệ Minh biết nàng nhát gan, sợ nàng bị dọa sợ nên ngăn nàng lại: “Vương phi, bên trong mùi máu rất nồng, người ngồi bên ngoài đi. Đợi Tuyên vương chữa trị xong xuôi, thuộc hạ sẽ dẫn người vào gặp vương gia.”
Vân Kiều biết nàng đi vào ngoài sốt ruột ra cũng không giúp được gì, đúng là không nên làm thêm phiền nên ở lại bên ngoài chờ đợi.
Cố Văn Hiên đi vào nhìn thấy Phó Dung Chương, lập tức hít vào một hơi. Chỉ thấy sắc mặt hắn tái xanh, môi trắng như giấy, chẳng những mất quá nhiều máu mà còn trúng độc.
Tình huống nguy hiểm.
Ngày mai sẽ là hôn lễ…
Cố Văn Hiên không để ý nhiều như thế, vội bình tĩnh lại, dùng kéo cắt áo mãng bào của Phó Dung Chương.
Lúc này, Tô Dực Phỉ cũng chạy tới, thấy mũi tên vừa ngắn vừa đen trên ngực Phó Dung Chương thì tim trùng xuống. Thảo nào Phó Dung Chương và Huyền Long Vệ đều khó phòng bị.
Mũi tên dùng thép đặc chế, vừa mảnh lại ngắn, thêm ban đêm trời tối đưa tay không nhìn thấy tay, lại còn trong tình huống đánh nhau không dễ phát hiện, sao phòng bị được?
Thấy Cố Văn Hiên bất động, Tô Dực Phỉ vội nói: “Huynh ngẩn ra gì thế, huynh động thủ đi!”
Cố Văn Hiên nhìn Tô Dực Phỉ một chút, mới nói: “Đầu mũi tên có tám móc…”
Ngụ ý, nếu kéo mũi tên ra thì tương đương với việc khoét một mảnh lớn trong tim Phó Dung Chương.
Người ra tay cũng quyết tâm muốn mạng của Phó Dung Chương.
Nếu không lấy ra, Phó Dung Chương cũng không thể sống tiếp.
Lần này Tô Dực Phỉ cũng không dám thúc y.
Cố Văn Hiên hít sâu một hơi mới bắt đầu ra tay.
–
Trải qua hơn một canh giờ cố gắng, cuối cùng cũng giữ được mạng của Phó Dung Chương.
Vân Kiều ngồi ở bên ngoài, nhìn thấy bọn thị nữ ra ra vào vào, trong lòng đã rối như tơ vò, nhưng nàng cố ép để mình bình tĩnh, không thêm phiền.
Rốt cuộc, đợi tới lúc Cố Văn Hiên nói nàng có thể đi gặp Phó Dung Chương, nàng mới phát hiện chân mình mềm nhũn.
Đi vào gian trong đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, trên đất còn có rất nhiều băng gạc dính máu chưa kịp dọn đi.
Nhìn thấy sắc mắt Phó Dung Chương trắng bệch, nằm không thấy tiếng thở, tim của Vân Kiều đau đến hốt hoảng.
Lòng của nàng đều nát.
Nàng không nhịn được rơi nước mắt như mưa, muốn ngăn thế nào cũng không được.
“Vương gia…”
Nàng trầm thấp kêu một tiếng, thấy hắn không trả lời thì lập tức khóc không ra tiếng.
Trong mắt của nàng, nam nhân cường đại như thế mà giờ phút này lại không có âm thanh, yếu ớt đến mức giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Tim nàng đau đớn trước giờ chưa từng có, đau đến mức nàng sắp ngất đi.
Tuy nói ban đầu bị hắn bắt đi nàng cũng kháng cự đủ kiểu, lúc nào cũng muốn chạy trốn, nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong đáy lòng nàng âm thầm xảy ra thay đổi mà nàng cũng không phát hiện.
Sợ sau này không được gặp hắn nữa.
Sự sợ hãi này để nàng ý thức được, nam nhân này đã khắc sâu trong lòng nàng dấu ấn không thể xóa nhòa, nàng thật sự yêu nam nhân này.
Cảm thấy càng bi thương.
“Vương gia, ngài tỉnh dậy có được không?”
“Ngài không tỉnh thì hôn lễ của chúng ta sẽ không kịp được.”
“Thiếp thân đồng ý với ngài, đời này chúng ta cùng nhau sống, ngài tỉnh có được không?”
“Ngài còn không tỉnh thì thiếp thân sẽ tái giá với người khác.”
Nàng chưa nói xong đã khóc nước mắt như mưa.
–
Hắn hôn mê cả đêm, lúc trời tảng sáng mới tỉnh lại. Câu nói đầu tiên khi tỉnh lại là: “Hôn lễ…”
Nghe được câu này, Vân Kiều cũng không chịu được nữa mà khóc rống lên.
Đến lúc nào rồi mà hắn chỉ nghĩ đến cái này, tâm tâm niệm niệm việc kết hôn với nàng, dù ý thức còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Đây là chấp niệm thế nào?
Vân Kiều lau lau nước mắt, vừa đau lòng vừa vui, đưa tay xoa gương mặt tái nhợt của hắn: “Hôn lễ không kịp vậy thì hoãn lại. Chẳng phải mệnh của ngài còn quan trọng hơn chuyện này sai?”
“Nàng còn quan trọng hơn mệnh của ta, cưới nàng cũng thế.”
Phó Dung Chương lẩm bẩm nói.
Lúc hắn nói lời này thì ý thức vẫn không tỉnh táo lắm.
Trong lòng Vân Kiều chua xót không thôi, không nhịn được mà nức nở.
Lúc Phó Dung Chương nghe thấy tiếng khóc của nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tiếng khóc này để lòng hắn yêu thương không dứt.
Hắn dùng hết sức giơ tay lên một cái muốn sờ mặt nàng, nhưng hắn lại vô cùng yếu, hoàn toàn không có sức.
Vân Kiều vội vàng cầm tay hắn đặt lên bên mặt của mình: “Vương gia…”
“Đừng khóc, bản, bản vương không sao.”
“Ừm.” Vân Kiều biết hắn đang trấn an mình nên vội vàng đáp lại để hắn bớt lo.
“Cố Văn Hiên.” Phó Dung Chương hô.
Cố Văn Hiên túc trực ở một bên vội đi đến: “Điện hạ, thần ở đây.”
“Hôn lễ cử hành như thường.” Phó Dung Chương nói ra từng chữ, rất tốn sức.
“Điện hạ!”
Không chỉ có Cố Văn Hiên mà ngay cả Tô Dực Phỉ cũng cuống lên. Tình hình của hắn như thế, rõ ràng không thể nào cử hành hôn lễ.
Vân Kiều càng không muốn để hắn bị thương mà cử hành hôn lễ: “Điện hạ, thiếp thân đồng ý gả, không vội, chờ ngài khỏe…”
“Không sao cả.” Ngón cái của Phó Dung Chương khẽ vuốt da thịt mềm mại của nàng, chậm rãi nói: “Ngoan.”
Nói xong thì nhìn về phía Cố Văn Hiên: “Nghĩ, nghĩ cách… Cần phải…”
Chưa đợi Phó Dung Chương nói xong, Cố Văn Hiên đã đỏ mắt đáp ứng: “Được, thần tìm cách.”
Người khác không biết nhưng Cố Văn Hiên lại biết Phó Dung Chương lo lắng điều gì.
Thấy Cố Văn Hiên hiểu ý, rốt cuộc Phó Dung Chương cũng thở dài một hơi.
Hôn lễ hôn nay nhất định phải cử hành.
Một là hắn không muốn chờ thêm ba năm, một phút cũng không muốn chờ thêm. Hai là nếu tin tức hắn trọng thương không cử hành nổi hôn lễ truyền ra thì sợ rằng triều đình sẽ chấn động bất an.
Cố Văn Hiên lấy bình ngọc từ hòm thuốc ra, đổ mấy hạt đan dược cho Phó Dung Chương ăn.
Thuốc này có tác dụng phụ, có thể không uống thì tốt nhất đừng uống. Nhưng bây giờ chuyện đã rất gấp, không còn cách nào khác.
Uống thuốc xong, quả nhiên sắc mặt của Phó Dung Chương chuyển biến tốt hơn nhiều.
–
Hôn lễ đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ còn thiếu tân lang tân nương. Vân Kiều thấy sắc mặt của Phó Dung Chương đã khá hơn nhiều, cũng biết nếu muốn giờ lành thì phải nhanh chóng rửa mặt. Nhưng nàng không bỏ Phó Dung Chương như thế được, vẫn không muốn buông hắn ra.
Lúc lưu luyến không rời vẫn bị Thanh Nguyệt và một đám bà tử dẫn đi.
Lúc trang điểm mới phát hiện vì Vân Kiều khóc quá lâu, quá đau lòng nên mắt hơi sưng đỏ. Một đám thị nữ sợ hãi không thôi, sợ bị Phó Dung Chương trách tội. Cũng may hỉ bạ lại nói thế này vừa đúng phong tục khóc gả, mọi người mới thở dài một hơi.
Bởi vì Phó Dung Chương bị thương, rất nhiều nghi thức phức tạp đều bị cắt giảm, chỉ giữ lại mấy nghi thức chủ yếu.
Đội ngũ đón dâu dựa theo giờ lành đúng hẹn xuất phát từ vương phủ, trùng trùng điệp điệp đi về phía đông. Lụa đỏ thật dài từ vương phủ trải tới Vân phủ, vô cùng xa hoa.
Không chỉ hôn lễ xa hoa mà ngay cả kiệu đỏ tám người nhấc của được Phó Dung Chương sai người rèn đúc tỉ mỉ, mỗi một chi tiết đều làm rất cẩn thận/
Đỉnh kiệu hoa được dùng một viên bảo châu màu đỏ chót khảm nạm, bốn phía điêu khắc chu kim xa hoa.
Mà mái hiên kiệu thì dùng đỏ lưu ly, đỏ lưu tô, đỏ thêu phiến treo xuyết, cũng treo đầy đèn lồng đỏ. Nhìn kỹ có thể thấy trên ngọn đèn lồng dùng tơ vàng thêu chữ “Hỷ” tinh xảo, điểm xuyết cánh hoa hồng mai nho nhỏ, vô cùng khéo léo.
Đáng giá nhất để nhắc đến chính là quanh bốn mặt kiệu điêu khắc long phượng, hỉ thước và trăm cây lưu. Mỗi một chỗ đều bao hàm ngụ ý, đối xứng xung quanh.
Trong phút chốc, muôn người ở kinh đô đều đổ xô ra đường để vây xem hôn lễ hoàng kim thế này.
Dưới sự chú ý của muôn người, trong tiếng chiêng trống vang trời, tiếng pháo nổ kinh thiên động địa, Vân Kiều mặc mũ phượng hà bí mà Phó Dung Chương tự mình chỉ huy chế tạo, ngồi lên chiếc kiệu đỏ tám người kiêng được hắn chuẩn bị tỉ mỉ đi lên con đường cuộc sống mới.
Bên ngoài cỗ kiệu ý mừng ầm vang, Vân Kiều lại lo lắng vết thương của Phó Dung Chương, trong lòng tràn đầy lo nghĩ.
Từ đá cửa kiệu đến đi qua chậu than, nàng đều hơi không để tâm, suýt chút nữa đã phạm sai lầm. Cũng may Phó Dung Chương mời hỉ bà nổi danh nhất kinh đô, bà ấy đã nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, gặp nguy không loạn, dẫn theo Vân Kiều vững vững vàng vàng hoàn tất quá trình.
Đến khi hai người đến khâu bái đường, Vân Kiều mới đến gần Phó Dung Chương. Mặc dù hai người cầm lụa đỏ, Vân Kiều lại lặng lẽ đến gần Phó Dung Chương. Nàng mượn tay áo rộng lớn mà đặt tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn, mười ngón đan xen giống như xác nhận hắn có mạnh khỏe hay không.
Hắn hơi ngẩn ra nhìn chăm chú về phía tay nhỏ mảnh mai của nàng.
Văn võ bá quan, tân khách đầy viện đã thấy cảnh tượng trăm năm khó gặp: Nhiếp chính vương luôn tàn nhẫn hung ác lại nở nụ cười ấm áp, miễn cưỡng hạ thấp xuống nhan sắc sáng ngời nhất thế giới.
Không ai biết trong lòng Phó Dung Chương kích động thế nào, đừng nói hôm nay là ngày vui của hắn và Vân Kiều, mà chỉ vỏn vẹn Vân Kiều chủ động nắm tay hắn đã để hắn cảm thấy một mũi tên này đáng giá.
Nếu có thể đổi được sự cảm mến của Vân Kiều thì mệnh này cũng có thể cho nàng.
Thật ra trong hôn lễ hôm nay kéo dài đến bây giờ, vết thương của Phó Dung Chương đã vỡ ra. Đầu hắn choáng váng, cổ họng cũng dâng lên mùi máu tanh nhưng hắn cố gắng nuốt xuống.
Trong nháy mắt, hành động kia của Vân Kiều đã cho hắn sức mạnh chống đỡ tiếp.
Cố Văn Hiên cũng biết Phó Dung Chương không chịu đựng nổi nên vội vàng tăng nhanh quá trình.
Ở trước mặt khách mời đều mang tâm tư riêng, hai người cũng thuận lợi bái đường.
Lương vương từ quận Nghi Châu đặc biệt đến đây xem lễ, lạnh lùng nhìn Phó Dung Chương sắc mặt vẫn bình thường, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đêm qua, y phái hơn trăm người vây quét Phó Dung Chương nhưng đều bị Phó Dung Chương tránh thoát. Bây giờ hắn không hề bị thương gì bái đường thành thân, mà y lại hao tổn hơn trăm tinh anh, bảo sao y không hận?
Bái đường xong, đương nhiên bước kế tiếp là đưa vào động phòng. Vân Kiều cũng cảm giác được tay của Phó Dung Chương như đang phát run, biết hắn chống đỡ rất tốn sức nên nàng thầm đỡ Phó Dung Chương để hắn chống đỡ.
Tô Dực Phỉ cũng đoán được tình huống của Phó Dung Chương nên cũng đến gần hắn.
Cố Văn Hiên vội vàng chào hỏi khách mời để dời sự chú ý của mọi người.
Trên đường hai người đi về động phòng, ở góc rẽ, cuối cùng Phó Dung Chương không nhịn được, thân thể hơi mềm nhũn. Tô Dực Phỉ ở bên cạnh vội giữ hắn lại, Vân Kiều cũng vội đỡ hắn, ngay cả khăn hỉ rơi mất cũng không để ý.
Trong nhà chính, Lương vương vẫn chăm chú nhìn theo bóng Phó Dung Chương, y bất ngờ nhìn thấy Vân Kiều rơi mất khăn hỉ, trong chớp mắt trợn tròn mắt.
Lương vương phi ở bên cạnh thấy sắc mặt Lương vương thay đổi cũng thuận theo ánh mắt của Lương vương nhìn qua, lúc nhìn thấy Vân Kiều cũng kinh ngạc.