Khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay. đuôi mắt còn mang theo mấy giọt nước mắt óng ánh, giống như hạt mưa dính vào cánh hoa lê, xinh đẹp như sứ.
Dung nhan còn hơn phù dung, dưới ánh nến lấp lánh chiếu rọi, mông lung, để cho người ta thấy không chân thực, giống như ánh trăng hư ảo, cho dù hắn làm sao cũng không cầm được.
Chỉ có lúc động tình, nàng ôm hắn thật chặt, hắn mới có thể cảm giác được trong giây phút đó nàng thuộc về hắn.
Hắn cấm túc nàng, nàng cũng không tức giận, còn đích thân nấu cháo, việc này khiến hắn rất khó hiểu.
Chẳng phải nên tức giận, đau lòng, hoặc là oán hận hắn sao?
Nàng bỏ ra nhiều tâm tư làm vì hắn như thế, hắn lại cảm thấy không vui sướng, trái lại còn hoảng sợ.
Đúng thế, hoảng sợ.
Tất cả đồ vật có vẻ dịu dàng hắn đều không thích.
Cũng giống như mẫu phi của hắn, rõ ràng đêm trước còn hát ru hắn, vỗ nhẹ sau lưng hắn, dỗ hắn vào giấc ngủ, nhưng mà khi hắn thức dậy thì bà đã ở trên xà nhà.
Cho dù hắn kêu khóc thế nào bà cũng không tỉnh lại.
Lúc ở lãnh cung, mặc dù thời gian trôi qua rất đau khổ nhưng hắn không hề cảm thấy khổ sở, bởi vì có mẫu phi ở đó. Nhưng mà hắn không nghĩ ra, bà đối với hắn tốt như thế, sao lại không để lại một câu di ngôn đã bỏ hắn ra đi.
Sau khi lớn lên, hắn từng có ý trở về lãnh cung để tìm chút di thư của mẫu phi, cho dù một chữ cũng được, nhưng không có.
Tối hôm qua, một bát cháo mịn ấm đến tận đáy lòng của hắn, lại làm cho hắn hoảng sợ. Sợ đây là pháo hoa sáng chói trước khi lụi tàn.
Hôm nay, hắn đã không chịu nổi sự tịch mịch khi pháo hoa tiêu tan thành khói.
–
Lúc đang trợn mắt ngẩn người, Vân Kiều mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là gương mặt tuấn tú của Phó Dung Chương làm cho nhịp tim của nàng loạn nhịp.
Nàng hơi nghiêng người nhìn về phía song cửa sổ, bên ngoài rất tối tăm, nàng nhích gần đến bên người Phó Dung Chương: “Vương gia, sao chàng còn chưa ngủ?”
Phó Dung Chương giúp nàng kéo quần áo trong, cười nhạt: “Đi ngủ.”
Thấy Phó Dung Chương nửa nằm, Vân Kiều cũng chống người lời, nhưng khẽ động đã không nhịn được “Ưm” một tiếng.
Lúc này mới phát hiện cả người nàng đau đớn kịch liệt, lại nhìn Phó Dung Chương không có chút mệt mỏi nào. Chẳng phải hắn bận rộn cả ngày sao, lại dẫn nàng vào thư phòng làm ầm ĩ. Nàng không nhớ hắn làm bao nhiêu hồi, thể lực này thật kinh người.
“Sao thế, còn đau phải không?” Phó Dung Chương thấy nàng cắn răng giống như rất khó chịu, hắn duỗi tay ra muốn trấn an nàng.
Vân Kiều vội vàng nắm lấy tay hắn: “Không, không đau.”
Phó Dung Chương cũng nghe lời, không cử động nữa, chỉ yên lặng trở tay kéo nàng vào ngực.
Đột nhiên rơi vào một lồng ngực ấm áp, Vân Kiều giương môi lên đưa tay ôm vòng qua lưng hắn. Nàng chui vào trong ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái nằm trong ngực hắn, nghiêng tai nghe nhịp tim hắn đập.
Không biết sao tiếng tim đập ổn định lại khiến nàng an lòng.
Phó Dung Chương nhìn xem, chỉ thấy nàng cụp mi mắt xuống nhưng cũng không chìm vào giấc ngủ, trái lại nhu thuận yên tĩnh: “Nàng không hỏi sao?”
“Ừm?” Một câu không đầu không đuôi, Vân Kiều ngửa đầu ra nhìn về phía hắn, lúc này mới kịp phản ứng hắn nói gì.
Nàng muốn hỏi, nằm mơ cũng muốn biết chân tướng, muốn biết nàng còn người nhà nào, nhưng lại không dám hỏi ra. Người giấu diếm nàng không chỉ có Phó Dung Chương mà còn có ca ca của nàng, nàng còn có thể nói gì.
“Vương gia sẵn sàng nói hết chân tướng cho thiếp thân sao?”
Vân Kiều ngẩng đầu nhìn qua hắn, ánh mắt thăm dò cũng đầy chờ mong.
Theo động tác của nàng, quần áo ở một bên vai vô thức chạy xuống mấy phần, lộ ra một mảnh da thịt nhỏ.
Phó Dung Chương cụp mắt, đúng lúc thấy cảnh đẹp trắng như tuyết. Đôi mắt hắn trở nên âm trầm, ngón cái vuốt ve da thịt trơn bóng kia, phun ra ba chữ: “Không sẵn sàng.”
Vân Kiều ôm eo hắn chặt hơn nữa: “Nếu như vương gia không muốn nói thì thiếp thân sẽ không hỏi nữa. Chờ đến lúc vương gia muốn nói thì nói cho thiếp thân cũng không muộn.”
Phó Dung Chương khẽ giật mình: “Nếu như cả đời ta cũng không nói với nàng, không cho nàng nhận người thân cũng được sao?”
“Không phải hôm kia đã nhận rồi à? Thiếp thân biết thiếp thân có một người ca ca.” Vân Kiều đè xuống khát vọng có người thân, cười nói với Phó Dung Chương: “Thời điểm phù hợp, vương gia sẽ cho thiếp thân nhận lại người thân.”
Dường như nhớ ra gì đó, nàng lại nói thêm một câu: “Cho dù tìm được người nhà thì thiếp thân cũng sẽ không rời bỏ vương gia.”
Câu nói này nàng nói rất nhiều lần, hắn cũng không tin một chữ nào.
Cho nên, hắn mới muốn thăm dò nhiều lần để biết nàng sẽ dễ dàng tha thứ đến mức nào.
Thực lực của hai người cách xa nhau, nếu hắn không cho nàng xuất phủ thì nàng không ra được nửa bước, không có chỗ cho nàng xen vào, nàng chỉ có thể chọn thuần phục.
Phó Dung Chương trầm mặc không nói, ngay cả ầm ĩ nàng cũng không ầm ĩ, lại còn khéo léo hiểu lòng người như vậy, hắn càng cảm thấy mình không chịu nổi.
Từ lúc quay lại, hắn đã ba bốn lầm giam giữ nàng, nhưng rất nhanh không nỡ để nàng khổ sở mà đầu hàng. Hết lần này tới lần khác hắn như đang uống rượu độc giải khát, một lần lại một lần muốn giữ nàng trong lồng giam.
Hồi lâu sau, hắn mới yếu ớt nói một câu: “Nàng muốn đi ra ngoài tìm Đoan Dương chơi thì đi đi.”
“Ừm?” Vân Kiều nghĩ rằng mình nghe lầm, nàng được bỏ cấm túc rồi?
“Trở về sớm một chút.” Phó Dung Chương nghiêng người, vùi đầu vào cổ nàng, nỉ non một câu.
Vân Kiều nghe vậy trong đáy lòng lại cảm thấy khó chịu, đây là lần đầu Vân Kiều muốn biết suy nghĩ trong quá khứ của hắn. Nàng muốn nhìn một chút rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì để hắn không tin có người thật lòng muốn ở bên cạnh hắn, cả đời bên nhau.
Vân Kiều ôm lấy hắn giống như trấn an: “Sắp đến sáu tháng sáu tiết Thiên Huống rồi, thiếp không đi đâu cả, ở lại trong phủ phơi áo, phơi sách, phơi chó con.”
Trong dân gian, tập túc tiết Thiên Huống là thừa dịp rảnh rỗi tranh thủ phơi áo, phơi sách, đây là lần đầu nghe người ta nói phơi chó con. Nhớ tới con Tông Sư Khuyển mà Phó Diễm cho nàng, hắn nắm ngón tay nàng lên, cắn cắn: “Nàng muốn nuôi thì nuôi đi, bản vương đồng ý.”
Con Tông Sư Khuyển kia cũng xem như ngoan ngoãn, bây giờ còn nhỏ chưa nhận chủ. Nhưng con chó săn này một khi nhận chủ thì nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân, trung thành đến cùng. Nếu như nó có thể nhận Vân Kiều làm chủ thì cũng không phải là chuyện xấu.
Vân Kiều nghe có thể nuôi sư tử con thì mặt mày trở nên hớn hở, vòng tay qua cổ hắn, giòn giã lên tiếng: “Ừm!”
Giọng nói của nàng mang theo giọng mũi nũng nịu, chợt nghe xong giống như lúc nàng động tình rên rỉ, làm cho đáy lòng Phó Dung Chương hơi ngứa.
Chỉ cảm thấy ánh nến chập chờn, môi anh đào của nàng đã bị hắn ngậm lấy…
–
Mấy ngày liên tục Vân Kiều cũng không xuất phủ, nàng sai người đưa cho Đoan Dương mấy phong thư, Đoan Dương cũng gửi thư lại cho nàng.
Rõ ràng phủ Bái quốc công và phủ Nhiếp chính vương chỉ cách nhau mấy nén hương đi đường nhưng lại bị hai người biến thành như cách xa vạn dặm.
Mấy ngày gần đây Đoan Dương đều sao chép kinh thư, chậm rãi tìm được nơi gửi gắm bình phục tâm trạng, vì thế bắt đầu say mê nghiên cứu Phật pháp. Vân Kiều sai người tìm mấy quyển kinh phật đưa cho Đoan Dương.
Phó Dung Chương thấy Vân Kiều thật sự cổng lớn không ra cổng trong không bước, chỉ là quần áo của hai người cũng không nhiều, nàng cũng không có sách để phơi, nên rất nhanh không còn gì để phơi nữa. Mỗi ngày chỉ có thể dẫn theo sư tử con, sóc con cùng phơi nắng.
Sợ nàng nhàm chán, Phó Dung Chương đưa chìa khóa thư phòng và Tàng Thư Các cho nàng.
Tàng Thư Các có hơn ngàn quyển sách và bức họa, Vân Kiều lập tức hăng hái. Song, nàng lo lắng thư họa là bản độc nhất hoặc cơ mật, vì thế nàng chỉ dẫn theo mấy người tâm phúc Thanh Nguyệt đi vào.
Phó Diễm lại tới phủ Nhiếp chính vương, vẫn là đến tìm Vân Kiều.
Thấy Vân Kiều phơi sách, cảm thấy chơi vui, cũng gia nhập vào đội ngũ.
Đường đường là vua của một nước, cho dù đến tìm nàng hay ra tay làm cái này, Vân Kiều cũng không biết phải cự tuyệt thế nào mới tốt.
Cũng nghĩ không thông, rõ ràng biết Phó Diễm muốn giết hắn, nhưng Phó Dung Chương vẫn để Phó Diễm vào phủ.
Mỗi lần Vân Kiều tiếp xúc với Phó Diễm luôn cảm thấy y không phải là người độc ác, nhưng lại phải luôn đề phòng y. Chuyện này làm Vân Kiều rất rầu rĩ.
Phó Diễm cũng không cho Vân Kiều cơ hội cự tuyệt, y xắn tay áo cầm sách trong tay Thanh Nguyệt mở ra.
Xa xa, Phó Dung Chương nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong viện, không nói một lời.
Vệ Đán hơi không rõ: “Vương gia, hoàng thượng thường xuyên đến tìm vương phi, tâm tư không sạch…”
“Không sao, mục tiêu của y là bản vương, vương phi còn giá trị lợi dụng, y sẽ không làm nàng bị thương. Trái lại, bản vương muốn nhìn một chút, Phó Diễm thường đến vương phủ là muốn làm gì?” Đôi mắt ưng của Phó Dung Chương nhìn chằm chằm bóng dáng Phó Diễm, dừng một chút, phân phó nói: “Truyền lệnh cho Vệ Minh phải bảo vệ vương phi chặt chẽ.”
“Vâng.” Vệ Đán lĩnh mệnh, tiếp tục bẩm báo nói: “Vật kia cũng để ở Tàng Thư Các.”
“Ừm.”
Phó Dung Chương nhàn nhạt lên tiếng.
Vừa dứt lời đã thấy Phó Diễm đứng giữa sân, trong một đống thư họa trong hộp gấm, y mở ra một mảnh gấm trục lăng màu vàng sáng. Lúc nhìn thấy lạc khoản trên đó thì cả người đều ngây ngốc.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Gả cho người điên, đã nói sẽ không chạy trốn mà lại không tin! Tức giận đó!
Vương gia: Đúng thế, thật sự muốn đánh gãy chân nàng, để nàng không chạy được.
Kiều Kiều: Hừ hừ, ngài không đánh, mà mỗi lần đều chơi cấm túc. Song nhốt thì lại thấy cô đơn, cuối cùng chẳng phải đau lòng sao?