Bình thường, nếu như không vui thì nhiều lắm nàng chỉ im lặng không nói lời nào. Song, không biết vì sao bây giờ nàng nhìn thấy bóng lưng như núi của Phó Dung Chương thì rất muốn đi lên cắn hắn một cái.
Lúc nàng phát hiện mình có suy nghĩ này thì giật mình kêu lên.
Rõ ràng người khác khiến nàng không vui, mà nàng lại theo bản năng muốn trút lên người hắn.
Là vì hắn sủng ái sao? Cho nên nàng mới không sợ hãi như thế?
Ngộ nhỡ ngày ấy bỗng nhiên hắn không còn dung túng nàng nữa…
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên mắt Vân Kiều đỏ lên, nước mắt đọng trong hốc mắt sắp rơi ra.
Đến khi cảm thấy bóng lưng Phó Dung Chương trở nên mơ hồ, nàng mới trợn to mắt nhìn, nước mắt lã chã rơi xuống.
Rốt cuộc nàng đã biết mình khó chịu cả đêm là vì cái gì rồi.
Nàng không thể nào chấp nhận trong mắt hắn có người khác.
Chỉ vừa tưởng tượng cũng có thể làm tim nàng đau đến phát khóc.
Phó Dung Chương đi trước rốt cuộc cũng cảm nhận được người phía sau an tĩnh lâ thường. Hắn dựa vào ánh sáng đèn lồng huỳnh thạch hoa văn Bàn Long bốn phía nhìn thấy Vân Kiều rơi lệ đầy mặt, tim hắn siết chặt dừng bước lại.
“Sao thế?”
Phó Dung Chương khẽ hỏi, cúi đầu ôm nàng vào lòng, ngón tay cong lên từng chút lau nước mắt trên gương mặt trắng mịn xinh đẹp của nàng.
Hắn càng dịu dàng, Vân Kiều khóc càng nhiều hơn.
Lần đầu tiên gặp hắn, hắn như hung thần ác sát, như tu la đến từ địa ngục. Bây giờ dáng vẻ dịu dàng dỗ nàng lại giống như ánh trăng trên trời cao.
Để cho người ta rơi vào đó.
Trong phút chốc, Phó Dung Chương thu lại ý cười, sắc mặt khẩn trương lại nghiêm túc: “Có người bắt nạt nàng sao?”
Vân Kiều giật mình nói dối, vội vàng lắc đầu: “Không, chàng đã đến, tất cả đều tốt.”
Đời này, Phó Dung Chương vô cùng hiểu rõ tính cách của nàng, có chuyện gì đều giấu trong đáy lòng, sao lại tin nàng không có việc gì?
Nếu nút thắt không được cởi ra, không biết mai này sẽ xoắn thành dạng gì.
Hai tay hắn hơi lạnh cẫn thận nâng khuôn mặt nhỏ của nàng, khẽ hôn một cái lên mi tâm nàng.
“Bọn họ, nói con cái… Nàng không cần để trong lòng. Ta ghét con nít, không muốn có con, chỉ cần có nàng là đủ rồi.”
“Trước đó ta cũng đã nói giữa chúng ta không có người khác, lúc trước như thế, sau này cũng thế. Tuyệt đối không nạp thiếp, không bỏ thê tử.”
Hắn nói trân trọng như thế làm cho Vân Kiều choáng váng, tim như bị dây leo xoắn thành nút cũng theo lời hắn nói mà giãn ra, được giải thoát.
Lời hứa của hắn đáng giá ngàn vàng, chuyện đã đáp ứng cho dù phải đổi cả sinh mệnh cũng sẽ thực hiện đến cùng, đơn giản nhìn xem cách hắn đối với Phó Diễm là biết.
Vân Kiều vòng tay qua cổ hắn, kéo đầu hắn thấp xuống, kiễng chân hôn lên mi tâm của hắn.
Nếu như có thể, nàng bằng lòng vì hắn sinh con dưỡng cái, tương lai khi già đi có con cái quấn gối, hưởng hết niềm vui gia đình ở nhân gian.
Lần đầu được Vân Kiều chủ động đáp lại, trái tim Phó Dung Chương như có muôn ngàn tia sáng tràn ra, chiếu sáng hai người.
Đèn lồng chiếu sáng kéo bóng hai người thật dài, bầu không khí lưu luyến chậm rãi quanh quẩn hai người.
Vân Kiều cảm nhận được sự thay đổi nóng hổi trên người hắn giống như hỏa diệm sơn thì đỏ mặt đẩy hắn: “Đừng, nóng quá, cả người dính chặt khó chịu.”
Bây giờ đang lúc nóng bức, núi Phổ Đà lại là chốn tu hành, không giống trong vương phủ có đồ đựng đá mát lạnh có thể thư giãn. Ở đây chỉ có thể lau không thể ngâm tắm, thật sự làm người ta khó chịu. Huống chi nơi này vẫn là nơi phật môn thanh tịnh…
Phó Dung Chương cong khóe môi lên, mút đôi môi mềm mại ướt át của nàng: “Rất khó chịu sao?”
“Ừm, chờ về vương phủ phải tắm rửa một phen mới được.”
“Không cần chờ về vương phủ cũng có thể…” Hắn khẽ hỏi. “Nàng có muốn đi không?”
“Đi đâu?” Vân Kiều còn chưa hỏi xong đã bị hắn bế lên.
Vừa ra khỏi chùa, Phó Dung Chương đã ôm nàng lên lưng ngựa, hai người phóng ngựa rời đi.
Đường đi tối như mực, cũng im lặng, chỉ có ánh trăng khuyết mới nhú lên.
Vân Kiều ôm chặt eo hắn, không dám nhìn hai bên.
Đến khi ngựa dừng lại, nàng còn trốn trong ngực hắn không dám động.
Phó Dung Chương mỉm người kéo nàng ra khỏi ngực: “Nàng mở mắt nhìn xem.”
Cuối cùng Vân Kiều cũng ló đầu ra khỏi ngực hắn, lúc này mới phát hiện Phó Dung Chương dẫn nàng đến một khen núi, nước róc rách rung động từ giữa không trung trút xuống. Dưới ánh trăng chiếu rọi giống như sương mù bạc mông lung.
Hơi nước tóe lên đập vào mặt mát lạnh mang theo vẻ trong vắt thấm vào trong lòng, hình thành đối lập với bên ngoài nóng bức.
Nơi nước chảy xuống có mấy vùng trũng, ở gần bị thác nước văng lên từng sợi bạc bay lên bốn phía. Ở hồi suối xa một chút ánh sáng lấp lóe, yên tĩnh như tấm gương không cần luyện.
Thần kỳ nhất chính là trong khe núi toàn là đom đóm, giống như tay tiên nữ cầm từng chiếc “Đèn lồng nhỏ”. Huỳnh quang lúc sáng lúc tối giống như vô số đèn màu dệt thành ngân hà đầy trời.
Ánh sáng mông lung giống như khảm nạm vô số dạ minh châu từ thiên nhiên.
Nước suối trong veo, đá cuội ở đáy ao, vừa nhìn đã thấy đáy.
Nàng choáng váng.
Đây quả thật là tiên cảnh nhân gian.
Phó Dung Chương khẽ kéo trâm cài tóc của nàng xuống: “Chẳng phải nói dính mồ hôi sao? Tắm rửa một chút đi, ta đi trông chừng giúp nàng.
“Tắm, tắm rửa ờ đây sao?” Vân Kiều giữ chặt tóc đen trút xuống, không thể tin mà hỏi. Nàng chưa từng thử tắm qua ở nơi không bị ngăn trở, lại còn ở dưới mắt hắn!
Không, ánh mắt của hắn như lửa nóng lại còn đốt người.
Nghĩ đến lúc trước ở trong thùng tắm hắn cũng chưa buông tha nàng…
Vân Kiều quả quyết lắc đầu: “Không, không tắm.”
Nhưng cả người nàng nhớp nháp, cả tóc cũng dinh dính rất không thoải mái.
“Ta không nhìn nàng là được.” Phó Dung Chương cười xoay người, đưa lưng về phía nàng. “Chẳng phải nói không thoải mái sao? Đây là nước suối đó, vừa tinh khiết lại mát lạnh.”
Lần này hắn lên núi nghe nói buổi trưa nàng bị giày vò không nhẹ, có lẽ mệt muốn chết rồi. Vì thế hắn đặc biệt đón nàng xuống núi, cũng không tính làm gì với nàng ở trên núi.
Nghe vậy, Vân Kiều ngồi xổm xuống, dùng tay khẽ vốc, nước trong vắt, nhìn trong veo lộ ra sức hấp dẫn to lớn đang kêu gọi nàng.
Nàng cắn môi quay đầu nhìn Phó Dung Chương, phát hiện hắn thật sự không nhìn nàng.
Suy nghĩ một lát, tay nhỏ nàng chậm rãi mò mẫm đai lưng.
Rất nhanh, toàn bộ y phục đã rơi xuống đất.
Tất cả đồ trang sức cũng được tháo xuống.
Nàng nhẹ nhàng xuống nước, phát hiện ao nước chỉ sâu ở giữa. Nàng ngồi xổm xuống đúng mức còn chưa tới xương quanh xanh.
Âm thanh ào ào xuống nước vang vào tai Phó Dung Chương, thân hình hắn cứng đờ.
Phó Dung Chương không nhìn thấy nàng, chỉ dựa vào thính giác, cũng không biết sao tác động đến tế bào toàn thân của hắn.
Tiếng nàng vốc nước ào ào giống như hạt trân châu to rơi vào khay ngọc, khuấy động đến mức dưới bụng hắn dâng lên sóng nhiệt, xông từng trận lên trán.
Cái này thật sự là tra tấn người.
Vân Kiều không hề biết hùng sư đã tỉnh, nàng ngây ngốc gọi một tiếng.
“Vương gia, có thể đưa lược ngọc cho thiếp thân không?”
Vân Kiều đưa lưng về phía Phó Dung Chương, nàng đang gội đầu cần lược chải vuốt một chút. Mà trùng hợp trong đống đồ trang sức của nàng có lươc ngọc ngọc dương chi mai hoa, dùng làm lược không còn gì tốt hơn.
Thấy Phó Dung Chương không có phản ứng, Vân Kiều nghiêng đầu dò xét gọi thêm tiếng nữa: “Vương gia?”
Phó Dung Chương nghe thấy giọng nói nũng nịu của nàng thì trong khoảnh khắc tất cả sự tự chủ bị đánh tơi bời, khàn khàn lên tiếng: “Ừm.”
Vân Kiều duỗi tay ra sau, nàng chạm đến không chỉ là lược ngọc mà còn là lòng bàn tay hơi lạnh của hắn.
Nàng hơi hoảng sợ đang muốn rụt tay về thì lại bị hắn bắt được, tiếng theo nghe tiếng nước ào ào. Sau lưng bóng loáng của nàng lại đụng vào một lồng ngực cứng chắc.
Đột nhiên quay lại nhìn, phát hiện Phó Dung Chương cũng xuống nước!
Cứ như vậy, miễn cưỡng rơi vào ngực hắn.
Trong nháy mắt gương mặt xinh đẹp của Vân Kiều nóng lên, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Vương, vương gia, chẳng phải chàng nói không nhìn sao! Nói, nói chuyện không đáng tin gì hết…” Nàng còn chưa dứt lời đã thấy trên mắt hắn buộc tay khăn của nàng.
Sau đó nghe hắn nói: “Ừm, không nhìn.”
Lúc này Vân Kiều mới biết hắn chơi bịt mắt với nàng!
Hắn không thấy nhưng hắn lại hành động.
Không biết là thẹn thùng hay tức giận, nàng ôm tay ngăn cản bàn tay thăm dò của hắn, giận dỗi nói: “Vương, vương gia, chàng chơi xấu!”
“Không chơi xấu, nói không nhìn thì không nhìn…” Hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai như châu như ngọc của nàng, áp sát vào tai nàng nói từng câu từng chữ.
Vân Kiều vô thức rên một tiếng, còn lại cũng không nói nên lời.
Trên xương cánh bướm rơi xuống ấn ký nóng hỏi chi chít, một đường đi xuống, nàng cắn môi cũng không ngăn nổi âm thanh tràn ra khỏi môi.
Dường như hơi thở của nàng đã đốt lên kíp nổ, trong nháy mắt trong đầu Phó Dung Chương nổ tung. Hắn không tiếp tục ngăn chặn lực đạo kinh người của mình nữa, cũng không muốn cầm cố mãnh thú muốn xông ra khỏi lồng giam.
Vân Kiều cảm giác được tiếng nước rầm rầm càng lúc càng lớn, bọt nước tràn lên cũng càng ngày càng cao, ngay cả đom đóm đầy trời cũng càng bay càng nhanh.
Dường như toàn bộ khe núi đều đang liên tục lắc lư, sau đó ánh mắt nàng nhìn qua, tất cả đều là từng đợt hoa râm…
–
Lúc xuống núi, Vân Kiều ngồi trong xe ngựa ngủ trở về.
Đường núi xóc nảy cũng không thể lay tỉnh Vân Kiều không còn chút sức lực nào.
Một đường bình yên trở về kinh đô.
Phó Dung Chương dùng tay xoa chóp mũi của Vân Kiều: “Kiều Kiều, đến rồi.”
Vân Kiều mở đôi mắt nhập nhèm ra, rồi khép lại.
“Nếu như nàng không đi được thì ta ôm nàng vào phủ…”
Ôm? Vừa nghe xong từ này thì trong chớp mắt Vân Kiều tỉnh táo lại.
“Không, không, không, thiếp thân tự đi.”
Phó Dung Chương đùa giỡn áp sát tai nàng, hơi thở nóng rực phun lên tai nàng: “Còn đi được không?”
Vân Kiều khẽ động, chân cảm thấy khó chịu khiến nàng hít sâu một hơi, quay đầu trừng kẻ gây chuyện. Một lát sau nàng mới cắn răng xuống xe ngựa.
“Không cần vương gia phí sức.”
“Ừm, chuyện lao lực ta làm.”
Vừa nói xong lại đổi lấy sự hầm hừ trừng mắt của Vân Kiều.
Phó Dung Chương bị dáng vẻ tức giận xấu hổ của nàng chọc cười, vừa dùng tay vờ đỡ nàng, sợ nàng xụi lơ xuống.
Vân Kiều lề mà lề mề một hồi lâu mới đứng vững lại.
Vừa xuống đất đã nghe cách đó không xa có một giọng nói ồm ồm tang thương của nam nhân, từ xa truyền đến: “Vân Kiều? Kiều Kiều?”
Phó Dung Chương theo tiếng nhìn lại, nụ cười cứng lại.
Vân Kiều cũng nhìn về phía người nọ, một nam tử trung niên mặc quan phục áo bào tím vàng ngọc tóc mai trắng xóa và một người như thị vệ chậm rãi đi về phía bọn họ.
Chẳng biết tại sao, Vân Kiều lui lại một bước theo bản năng, trong lòng dâng lên sự khó chịu.
Nam tử tóc mai trắng xóa kia cười như không cười nhìn Vân Kiều: “Sao thế, không nhận ra phụ thân rồi?”
“Phụ thân?” Bỗng dưng Vân Kiều mở to mắt nhìn về phía người nọ.
Người kia như mới nhớ ra: “Nhìn xem, trong phút chốc lão phu vui quá nên quên quy củ.”
Nói xong, ông ta quay người hành lễ với Phó Dung Chương: “Hạ quan Thượng Quan Huyễn bái kiến vương gia, vương phi.”
Cũng là họ họ Thượng Quan, trong phút chốc Vân Kiều không biết phản ứng thế nào.
Dường như người thân nàng muốn tìm đang ở trước mắt, nhưng nàng không hề cảm thấy vui vẻ.
Phó Dung Chương kéo Vân Kiều ra sau lưng, chặn tầm mắt của nàng, hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Huyễn, lại nhìn lướt qua Hà Chính Dương ở sau lưng ông ta.
“Sao thế? Bỗng nhiên tướng gia đổi chủ ý muốn làm nhạc phụ của bản vương à?”
Phó Dung Chương cười lạnh một tiếng, rốt cuộc Thượng Quan Huyễn có ỳ gì? Là đến để tuyên chiến sao? Không tiếp tục giả vờ nữa à?
“Không, hạ quan chỉ đến đón nữ nhi về…”
–
Ngày đó, Phó Dung Chương nhận được tin báo các nơi, lại có quan viên chết rồi, nguyên nhân cái chết cũng giống với đám quan viên Trương Ngọc Thư, Chu Quán. Ám giam ưu tú mà bọn họ nghĩ rằng đã tiêu diệt sạch lại xuất hiện.
Không có Lương vương mà những nữ nhân có hình xăm vẫn xuất hiện trong hậu viện của các đại quan. Điều này đã nói rõ với Phó Dung Chương, ngoài Lương vương ra còn có kẻ đứng sau nữa!
Lộ liễu như thế, không hề che giấu như trước kia.
Nói rõ ràng đang tuyên chiến với Phó Dung Chương.
–
Đêm đó, Vân Kiều gặp ác mộng.
Nàng gọi phụ thân và mẫu thân trong mộng.
Phụ nhân kia vì không thấy nàng mà khóc đến ruột gan đứt từng khóc.
Trước đây chưa từng có, đây là lần đầu nàng mơ thấy người nhà rõ ràng như vậy.
Những hình ảnh trong mộng khác đều rất mơ hồ, chỉ có phụ nhân kia hai mắt đẫm lệ làm tim nàng đau đớn.
“Mẫu thân, mẫu thân, Kiều Kiều ở đây, ở đây…”
Phó Dung Chương nghe nàng nói mớ thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù hôm nay nàng không đồng ý với đề nghị của Thượng Quan Huyễn không trở về Thượng Quan phủ, nhưng rốt cuộc khát vọng đã đè nén thật sâu trong lòng cũng bị khơi ra.
“Kiều Kiều, dậy, nàng gặp ác mộng.”
Vân Kiều nghe tiếng gọi khẽ của Phó Dung Chương thì từ từ thức dậy, rất lâu mới phản ứng được giấc mộng và hiện thực khác nhau.
Có lẽ giấc mộng kia quá chân thật, Vân Kiều vừa nhìn thấy Phó Dung Chương đã nhào vào ngực hắn.
Lần đầu tiên nàng khóc nói với Phó Dung Chương: “Vương gia, thiếp thân có thể gặp mẫu thân một lần không? Thiếp thân muốn về nhà…
Một câu về nhà đã xé toạc ra sự sợ hãi mà Phó Dung Chương chôn thật sâu trong đáy lòng…