Phó Dung Chương thấy nàng không sao, hắn cũng không kiên nhẫn mà chờ đợi nữa, phân phó nói: “Mang người đi.”
Huyền Long Vệ dọn dẹp xong hiện trường thì nhận mệnh vội vàng rút lui.
Theo đại đội ngũ rời đi, toàn bộ tiểu viện trở nên yên tĩnh lại.
Lúc này đã là ban đêm, xung quanh vắng vẻ im ắng, chỉ nghe thấy tiếng vang khi có khi không của côn trùng.
Chu thị trốn ở dưới giường trong nhà chính, xụi lơ, không còn chút sức lực nào.
Bà nghe thấy không còn tiếng động nào mới từ từ âm thầm leo ra.
Mới vừa rồi, cứ như vậy nhìn thấy một đám người áo đen bị giết, thân thể lại nhanh chóng bị xử lý. Nam nhân như Diêm Vương kia bắt Vân Kiều đi, bà không dám phát ra tiếng động nào.
Thậm chí bà còn không biết Vân Kiều máu me đầy mặt còn sống hay đã chết.
Bị Nhiếp chính vương hung ác tàn nhẫn, giết người không chớp mắt mang đi, có lẽ cũng lành ít dữ nhiều.
Chu thị không để ý tới Vân Kiều, bà vội vội vàng vàng thu dọn châu báu, không dám ở lại đây nữa.
…
Bên trong dịch trạm, sau khi thu xếp tốt cho Vân Kiều xong, Phó Dung Chương ngồi cạnh thư án, đỡ trán nghỉ ngơi một chút.
Không có dấu hiệu nào, hắn lại rơi vào mộng cảnh.
***
Trong mộng, tuyết lớn đầy trời.
Hôm nay là lúc chém đầu cả nhà Thượng Quan gia.
Nghe thấy thị vệ bẩm báo nàng khác thường, hắn vọt như mũi tên vào vườn mai.
Dọc theo đường đi mưa tuyết bay tá lả, gió lạnh thấy xương xen lẫn bông tuyết bay loạn tạt lên mặt hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua cành hoa giăng khắp nơi, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của nàng.
Bên tai đều là tiếng rít đinh tai nhức óc của gió tuyết, giống như tiếng gào rít giận dữ, lại giống như nghẹn ngào.
Rốt cuộc ở đình đài sâu trong vườn mai mới thấy một bóng dáng nhỏ bé.
Chỉ thấy nàng dùng lụa trắng che mắt, chân lơ lửng treo trên cành mai…
Bộ váy trắng theo gió chập chờn giữa không trung.
Trong giây phút đó, dường như gió ngừng thổi, tuyết cũng ngừng rơi, trời đất yên tĩnh một cách kì lạ.
Phó Dung Chương chậm rãi đến gần, khẽ ngẩng đầu, vô cùng tỉnh táo nhìn qua thân thể mảnh mai của nàng đang bay bổng trong gió lớn.
Hắn không sai người giải cứu nàng xuống.
Năm đó, mẫu phi của hắn cũng treo trên xà nhà cao cao ở lãnh cung…
Thê lương lại buồn cười.
Nghĩ mạng của mình là cái gì? Lại xem thường như thế?
Hắn cứ lạnh lùng nhìn như vậy, không nói một lời.
Lạnh lẽo đến cực điểm.
Đến khi thị vệ vội vàng vọt lên cắt đứt dải lụa trắng gỡ Vân Kiều xuống.
Hắn mới âm trầm lên tiếng: “Nàng ta đã không quan tâm cái mạng này thì các ngươi còn cứu làm gì?”
Mấy bông tuyết bay hững hờ rơi vào từng sợi lông mi rõ ràng của hắn, khiến đôi mắt của hắn càng có vẻ lạnh lẽo.
Mai trong vườn lan tỏa mùi hương thoang thoảng rất say lòng người.
Mai trên cành mạnh mẽ, từng chùm mai lạnh lùng kiêu kỳ trong gió tuyết. Giọt sương đọng trên cánh hoa mai lung linh kiều diễm, cực giống lúc nàng điềm tĩnh.
Giờ phút này Vân Kiều nằm trong đống tuyết, trên người đã không còn nhiệt độ.
Không có chút tiếng động.
Hơi thở cũng không có.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch giấy mỏng trong suốt, váy trắng của nàng bày trong tuyết hòa thành một màu.
Hắn lạnh lùng nhìn người nằm trên đất, nhìn gương mặt nàng, lúc này mới để ý trên mặt nàng có buộc một dải lụa trắng.
Vô cùng chói mắt, cũng đâm vào lòng hắn.
Giờ phút này, lòng Phó Dung Chương còn lạnh lẽo hơn tuyết trắng mênh mang.
Trong dân gian Đại Địch có một lời đồn mê tín, nếu trước khi người ta chết mà lấy lụa che mắt thì trên đường đến hoàng tuyền sẽ không gặp người mình không muốn nhìn thấy.
Hắn tức giận đưa tay giật miếng vải lụa mỏng kia, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
“Tướng phủ chẳng quan tâm đến nàng, xem nàng như đồ chơi mà đưa cho bản vương lại đáng để nàng đối đãi với bản vương như thế?”
Người trên đất không trả lời, đáp lại hắn chỉ có một cơn gió lạnh thấu xương thê lương thổi qua.
Bình sứ bị gió thổi lăn trên đất phát ra tiếng vang trong trẻo.
Phó Dung Chương nghe tiếng dừng lại, đó là bình sứ thanh hoa chuyên dùng để chứa rượu độc!
Hắn thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn nàng, ngón tay cái khẽ lau đôi môi mềm mại của nàng. Lập tức, khóe môi của nàng tràn ra vết máu đen nhánh, đối lập hoàn toàn với sắc mặt trắng bệch của nàng.
Trong giây phút đó, tim Phó Dung Chương đau đớn giống như vô số thanh đao cùn đâm vào tim hắn.
Trên khóe môi Phó Dung Chương nở nụ cười mỉa lạnh lùng.
Rượu độc thêm lụa trắng, rốt cuộc nàng dứt khoát muốn chết thế nào mới có thể không để lại chút cơ hội sống!
Sau đó, thị nữ đi tới thấy vậy thì quỳ xụi lơ trên đất.
Vệ Minh cũng chạy tới, y thấy cảnh này sắc mặt trở nên hoảng sợ, không biết tình hình của Vân Kiều thế nào, chỉ phân phó nói: “Nhanh lên, đi tìm thái y tới.”
Phó Dung Chương thản nhiên nói: “Không cần.”
Người đã chết rồi.
Dứt khoát như thế thần tiên cũng khó cứu.
Lúc này, Vệ Minh thấy trên bàn đá trong đình đài có một phong thư bị đồ chặn giấy đè lấy.
“Vương gia, ở đây có một phong thư.”
Phó Dung Chương hơi ngước mắt qua, trong giây phút đó, hắn hi vọng có thể biết từ trong thư rốt cuộc nàng nghĩ cái gì, vì sao đối với hắn như thế.
Hận hắn cái gì, dựa vào cái gì mà hận hắn.
Hắn cầm thư Vệ Minh đưa tới mở ra xem, còn chưa xem hết đã đưa tay xé bỏ bức thư, tiện tay ném đi.
Chỉ mấy câu nhưng từng câu từng chữ đều khoát lòng hắn.
Mảnh giấy đầy trên đất giống như châm chọc, lúc ân ái yêu thương lúc trước cũng chỉ là hư ảo.
“Nàng nghĩ là nàng là cái thá gì?”
Hắn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng bễ nghễ nhìn nàng, trong ánh mắt đều là sự chế giễu.
Giây sau, hắn nhắm mắt lại, che lại vẻ bi thương trong mắt, lúc mở mắt ra, đôi mắt chỉ còn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, mặc kệ nàng nằm trong đống tuyết.
“Không cần an táng long trọng.” Giọng nói hắn âm trầm.
“Dùng chiếu quấn thi thể ném bãi tha ma! Toàn bộ đám người Lệ Hoa Uyển đều được ban chết!”
Tùy tiện bỏ đi mạng mình, hắn cũng không cần để trong lòng nữa.
Hắn xoay người rời đi, không liếc nhìn nàng một cái.
Chốc lát sau, tiếng khóc than cầu xin tha thứ trong rừng mai vang lên.
Vệ Minh nhanh chân đuổi theo, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vừa ra khỏi rừng mai, Phó Dung Chương ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi.
–
Vườn hai ở tòa nhà này được đặc biệt xây lên vì Vân Kiều.
Nàng thích mai, cả phủ đều biết.
Dưới sự ngầm đồng ý của hắn, quản gia làm chủ trồng đầy hoa mai ở khoảng trống sau vườn ở phủ Nhiếp chính vương, hơn ngàn cây mai các loại.
Đến mùa đông, trăm mai đua sắc giống như biển hương tuyết, cảnh đẹp như thế từng nổi tiếng triều Đại Địch.
Nhưng mà nàng lại chọn treo cổ tự tử trong vườn mai.
[Chỉ mong lang quân thiên thiên tuế, sinh tử quên nhau chớ gặp lại.]
Di thư để lại trong đống tuyết, mỗi câu mỗi chữ đều như đao nhọn đâm vào tim Phó Dung Chương đến đau đớn.
Đây là muốn hắn sống tốt, nàng không muốn gặp hắn trên đường Hoàng Tuyền, nàng không muốn!
Mỗi lần nhớ đến di ngôn của nàng, nàng chết thì hắn lại nôn từng ngụm máu tươi.
Vân Kiều không biết là hắn đã trúng độc từ lâu, không có thuốc chữa.
Ai ra tay hắn cũng không quan tâm.
Từ khi hắn leo lên vị trí Nhiếp chính vương đến nay, người muốn hắn chết quá nhiều.
Ngay cả tiểu hoàng đế mà hắn một lòng phò tá cũng muốn hắn chết.
Ai cũng nói hắn tàn nhẫn vô tình, nhưng không ai biết được nàng chết đã khiến hắn bị đả kích lớn đến bao nhiêu.
Ngay cả hắn cũng không nghĩ đến hắn yêu nàng sâu đến tận xương tủy.
Từng ngụm máu tươi này mấy phần là vì độc dược trí mạng kia, mấy phần là vì hắn không chấp nhận được việc nàng chết, hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Vệ Minh thấy hắn thổ huyết thì đôi mắt đỏ lên, bưng chén thuốc giải độc đến mà nói: “Chủ tử, uống thuốc đi.”
Phó Dung Chương nhìn thoáng qua thị vệ trung thành tuyệt đối, lạnh nhạt mấp máy môi: “Không có thuốc chữa còn uống làm gì?”
“Xin chủ tử thứ tội.” Vệ Minh bịch một tiếng quỳ gối trước giường của hắn. Người luôn tỏ vẻ lạnh nhât nghiêm túc cũng không che giấu được sự bi thương, nức nở nói: “Thuộc hạ xin ngài thứ lỗi, thuộc hạ sai rồi.”
“Đứng lên đi, ngươi không có làm sai.”
Hắn biết Vệ Minh muốn nói điều gì, hung thủ chính là Thượng Quan Huyễn, kẻ bị trảm tịch thu gia sản. Hắn tránh được rượu độc từ tay tiểu hoàng đế, nhưng không ngờ Thượng Quan Huyễn còn động tay chân trên người Thượng Quan Vân Kiều, lợi dụng Thượng Quan Vân Kiều để giết hắn.
Lúc hắn phát hiện ra thì đã trễ.
Hắn xử quyết Thượng Quan Huyễn nhưng không trách tội Vân Kiều, trong lòng Vệ Minh oán hận Vân Kiều nhưng mà vì hắn nên Vệ Minh chưa từng bộc lộ qua. Cuối cùng, y vẫn giúp nàng giải quyết thi thể, sợ là trong lòng không chịu nổi.
“Thuộc hạ biết chủ tử đối với Vân Kiều cô nương không tầm thường, hôm đó chủ tử chỉ buồn bực nói thế. Thuộc hạ đã tự chủ trương tìm một nơi phong thủy để hậu táng Vân Kiều cô nương, nhưng…”
“Bản vương biết.” Nói xong hắn lại ho khan kịch liệt.
Lý do hắn không ngăn cản Vệ Minh là bởi vì cho dù Vệ Minh không tự tác chủ trương thì hắn cũng sẽ không thật sự để nàng phơi thây bên ngoài.
Mấy năm nay, hắn chưa từng bạc đãi nàng?
Vậy mà nàng lại dùng cách dứt khoát như thế…
Nàng hận hắn, sao hắn lại không hận nàng.
Hắn thu lại suy nghĩ, lau đi vết máu trên môi, khàn giọng mà nói: “Ghép di thư lại đi, chờ thất đầu của nàng thì đốt cho nàng.”
Di thư này hắn không nhận.
Không muốn gặp hắn trên đường Hoàng Tuyền sao?
Hắn không đồng ý.
Có lẽ nàng không biết, túi thơm hoa mai bằng gấm biền vàng nàng tự thêu cho hắn bỏ độc phấn.
Hắn không hề đề phòng.
Bởi vì đồ vật nàng đưa hắn chưa từng nghi ngờ, mới khiến cho Thượng Quan Huyễn có cơ hội lợi dụng được. Dù vậy, hắn xử quyết Thượng Quan Huyễn không phải vì Thượng Quan Huyễn hạ độc mà, mà là Thượng Quan Huyễn không nên cấu kết Lương vương, ngu xuẩn làm bè của Lương vương mà không biết.
Loại người như này không cần giữ lại bên cạnh tiểu hoàng đế.
Trước kia hắn chết, điều hắn suy nghĩ cũng chỉ là trải một con đường thênh thang cho tiểu hoàng đế.
Đây là công việc duy nhất có ý nghĩa với hắn.
Giết Thượng Quan Huyễn mà chuyện bắt buộc phải làm.
Nhưng mà vì hắn xử quyết Thượng Quan Huyễn mà nàng lại bồi mạng mình vào!
Bây giờ hắn không có nhiều thời gian.
Như thế rất tốt.
Cho dù là sinh ly hay tử biệt thì nàng cũng không thoát khỏi hắn.
***
Giây phút Phó Dung Chương tỉnh lại giống như thời khắc người bị chết chìm mà có không khí cứu mạng. Hắn hít từng hớp không khí, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Trong khoảnh khắc mộng cảnh và hiện thực chuyển đổi có một cảm giác bị xé rách mãnh liệt khiến cho đầu hắn muốn nổ tung. Hình ảnh xuất hiện trước mắt hắn vừa rõ mồn một lại như lộn xộn.
Đến khi bên người vang lên tiếng hừ nhẹ mới khiến cho suy nghĩ của hắn trở về thực tế.
Hắn lại nằm mơ.
Giấc mộng lần này hơi khác xưa, không chỉ là một cảnh tượng mà như lướt qua cuộc đời hắn, tất cả như bộ phim chiếu qua một lần.
Trong đầu hắn tràn đầy hồi ức và những việc đã trải qua, nói cho hắn một chuyện không thể tin được.
Hắn sống lại một kiếp.
Giật mình khỏi giấc mộng làm cho hắn nhận biết rõ ràng, những giấc mộng kia không phải là Lương vương động tay chân!
Mà hắn đã thật sự trải qua.
Ngước mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường ở nơi xa kia, ngay cả ngủ mơ cũng không ngon giấc.
Bây giờ thấy nàng sao lại khác xa so với kiếp trước như thế?
Nếu như kiếp này hắn không tìm được nàng, theo sự phát triển của kiếp trước thì trong ba năm sau, rốt cuộc nàng đã gặp chuyện gì mà có thể hoàn toàn đổi tính? Khi nào hình xăm Hồng Mai kia xuất hiện trên người nàng?
“Người đâu, truyền lệnh Kinh Triệu doãn nghiêm tra chuyện mất tích con gái thừa tướng, Thượng Quan Vân Kiều.”