Kiếp trước, lúc nàng bị hắn đặt dưới thân hung hăng khi dễ một lần lại một lần mới có thể khóc.
Khóc trong tình huống đó chỉ khiến hắn muốn ngừng mà không được, sẽ chỉ làm hắn khi dễ càng hung ác hơn.
Trước mắt, nàng khóc như thế, mỗi giọt nước mắt như nhỏ vào lòng hắn, nóng bỏng.
Hắn chưa từng biết nữ nhân khóc có thể nắm chặt lòng người như vậy.
Trong tim Phó Dung Chương siết lên đau đớn, lòng thắt lại. Hắn buông nàng ra, lặng lẽ bình tĩnh nhìn nàng, kêu một tiếng: “Vệ Minh.”
Vệ Minh lập tức đi đến: “Chủ tử.”
“Chuẩn bị xe ngựa hồi kinh!”
“Bẩm chủ tử, xe ngựa đã được chuẩn bị xong từ sớm, có thể lên đường ngay lập tức.” Vệ Minh trả lời.
Bỗng nhiên Vân Kiều ngẩng đầu, khó mà tin được nhìn Phó Dung Chương.
“Mang nàng đi.”
Phó Dung Chương đưa tay chỉ về phía nàng.
Cho dù là người bình tĩnh như Vệ Minh, lúc nhìn thấy rõ mặt của Vân Kiều thì cũng khiếp sợ không thôi. Người bọn họ tìm ba năm thật sự tồn tại.
Vệ Minh chỉ ngơ ngác trong một giây, sau đó y lập tức tỉnh táo lại, hành lễ với Vân Kiều: “Cô nương, mời qua bên này.”
Y vốn có dáng vẻ hung thần ác sát, Vân Kiều lại không dám phản kháng, nơm nớp lo sợ lên xe ngựa.
Điều khiến nàng hít thở không thông chính là Phó Dung Chương cũng vào ngồi cùng.
Nàng giống như gặp phải kẻ địch, mỗi lỗ chân lông đều ở trạng thái đề phòng.
Cũng may Phó Dung Chương cũng không để ý tới nàng, hắn lên xe ngựa tìm một vị trí thoải mái, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Vân Kiều không dám thở mạnh, im lặng trốn trong góc của xe ngựa, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.
Trong xe ngựa rộng rãi đặt một bàn trà bằng gỗ tử đàn, trên bàn trà có đặt mấy đĩa trà bánh thơm ngon, trên chỗ ngồi còn phủ nệm êm màu đen, xa hoa lại lịch sự tao nhã.
Đội ngũ đi chậm rãi, còn chậm hơn trong tưởng tượng của Vân Kiều, nhưng nàng hi vọng có thể đi chậm chút nữa.
Về kinh đô, nàng không dám tưởng tượng thứ gì đang chờ đợi mình.
Hơn nữa, trong xe còn có một nam nhân khí thế bức người như thế, nàng hoàn toàn không dám nhắm mắt, ráng giữ tinh thần phòng bị.
Lúc ngủ gật, nàng hung hăng nhéo bắp đùi mình một cái. Mặc dù nàng đau đến mức thầm nghiến răng nhưng cũng nâng cao tinh thần không ít.
Không biết đã trôi qua bao lâu, nàng vô cùng mệt mỏi, song vẫn không dám thả lỏng.
Nàng lén liếc nhìn nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, mới phát hiện hắn thật sự có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú.
Đáng tiếc chẳng phải kẻ tốt lành gì.
“Nàng không mệt?”
Đột nhiên Phó Dung Chương lên tiếng, tiếng nói lạnh lùng trầm thấp dọa nàng kêu to một tiếng.
Bỗng nhiên Vân Kiều lắc đầu, chớp đôi mắt mê người, dáng vẻ nín thở giống như con thỏ trắng ngây thơ.
“Cách kinh đô còn bốn ngày đi đường nữa, nàng có chắc bốn ngày sẽ không ngủ?” Phó Dung Chương vẫn không mở mắt, trong lời nói mang theo vẻ vô cùng mỉa mai.
Thì ra xa như thế? Vân Kiều hơi trầm xuống, lúc này mới nửa ngày mà nàng đã mệt không chịu nổi, sao chịu đựng được bốn ngày?
Nhưng hắn ở ngay bên cạnh, nàng thật sự không dám nhắm mắt.
Bỗng dưng Phó Dung Chương mở mắt ra, nghiêng người nắm lấy cánh tay nàng kéo nàng vào ngực mình.
Nàng mất thăng bằng ngã ngồi trên đùi hắn, đường cong nửa người trên động lòng người chạm với thân thể gầy gò mạnh mẽ của hắn, không hề có chút khe hở.
Lồng ngực rắn chắc làm cho cằm nàng đau đi đập vào.
“Không muốn ngủ à?” Giọng nói khàn khàn của hắn chậm rãi vang lên bên tai nàng.
Tê tê dại dại.
Cả người Vân Kiều trở nên căng thẳng giống như mèo vân hoa cong eo dựng thẳng đuôi lên, chỉ thiếu tiếng kêu meo meo. Hắn cười khẽ một tiếng, đùa giỡn khẽ cắn vành tai mềm mại như có thể ăn được của nàng.
“Vậy thì làm chút việc tiêu hao thể lực đi…”
Hắn vừa nói xong, bàn tay đã lướt lên hông nàng, giật đai lưng của nàng ra.
“Đừng.” Vân Kiều bị dọa đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, lại bị hắn ôm chặt vào ngực.
Bên tai nàng đều là hơi thở mát lạnh mà mạnh mẽ của hắn, đôi tai nàng vô thức đỏ lên, trong chớp mắt áng mây đỏ hồng hiện lên mặt.
“Không muốn làm gì khác thì lập tức nhắm mắt ngủ cho bản vương!”
Vân Kiều không dám phản kháng, vội vàng nhắm hai mắt lại.
Lông mi dài mà dày liên tục run rẩy, giống như cánh bướm trong mưa kích động liều mạng trốn thoát, hoàn toàn để lộ sự hoảng sợ của nàng.
Khóe môi của Phó Dung Chương hơi cong lên, cũng không đùa nàng nữa. Hắn nhắm nghiền mắt, che đậy sự mệt mỏi trong đáy mắt.
Một lát sau, Vân Kiều lại âm thầm mở mắt ra, nàng muốn xem thế nào để nhích vị trí cách xa hắn.
Phó Dung Chương cảm nhận được động tĩnh của nàng, hắn chậm rãi mở mắt ra, con ngươi nhìn thẳng vào nàng, không nói một lời.
Vân Kiều bị nhìn vậy cả người không được tự nhiên, cũng không dám động nữa.
Hồi lâu sau, bàn tay hơi giơ lên nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng, ngón tay thô ráp ma sát nơi bị đập đỏ của nàng, ánh mắt vừa mập mờ lại nóng bỏng.
“Dân phụ ngủ! Ngủ thật đây!”
Vân Kiều sợ hắn làm ra chuyện gì đó, nàng lập tức như ngồi thiền, vội vàng nhắm chặt hai mắt.
“Khoan đã.”
Nói xong, Phó Dung Chương khom người, ngậm đôi môi có màu sắc mê người của nàng.
Trong phút chốc đầu óc Vân Kiều mờ mịt.
Bị dọa đến mờ mịt.
Ngay cả khóc cũng không khóc được.
Cảm giác được người trong ngực cứng đờ, chút lưu luyến trong lòng Phó Dung Chương mất hết, hắn chậm rãi buông nàng ra.
Vân Kiều như được đại xá, nàng vội vàng trốn vào trong góc giả vờ muốn ngủ.
Phó Dung Chương cũng không tiếp tục giày vò nàng nữa, hắn không nói gì nhìn nàng một chút, sau đó cũng xoay người dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần.
_
Mùi hương long não an thần từ trong lư hương Toan Nghê màu tím làm người ta buồn ngủ.
Cuối cùng Vân Kiều không nhịn được nữa mà ngủ mê mang.
Chỉ qua khoảng một nén hương, bên cạnh đã vang lên tiếng hít thở đều đều của Vân Kiều. Phó Dung Chương quay đầu nhìn thoáng qua, nàng ôm chân cuộn tròn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn được ánh nắng chiếu rọi, có thể nhìn thấy lông tơ tinh tế.
Yên tĩnh thanh nhã, trái lại có mấy phần nhu thuận.
Mặc dù là ngày xuân nhưng vẫn còn hơi lạnh, hắn bình tĩnh nhìn lướt qua y phục mỏng mang nàng đang mặc, trầm mặt kéo tấm thảm bên cạnh.