Khí thế và uy thế của hắn vô cùng dọa người, khiến cho mọi người ở đây đều kinh sợ, không ai dám lên tiếng.
Vệ Minh thấy Phó Dung Chương rời đi, nói: “Thượng Quan đại nhân, vương gia có việc quan trọng, ngài tạm thời cáo lui đi.”
Thượng Quan Huyễn nghe nói như thế, âm thầm thở ra một hơi. Gần vua như gần cọp, lời nói này không sai chút nào.
Huống chi vị này còn không phải là vua thật sự mà cả người đã toát ra khí thế của đế vương.
Mà cũng chưa chắc, chỉ sợ có một ngày bỗng nhiên hắn nổi lên dã tâm muốn ngôi vị chí tôn kia.
Nếu như hắn muốn, có lẽ ở Đại Địch này không ai dám chống lại hắn.
Nghĩ đến điều này, tâm tư của Thượng Quan Huyễn càng thêm nặng trĩu. Ông ta âm thầm suy nghĩ, phải dồn sức bồi dưỡng tiểu hoàng đế mới được.
–
“Một đám phế vật!” Phó Dung Chương nhìn giường chiếu trống không, hắn vung tay lên quét chén trà, ấm trà trên bàn, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe: “Đường đường là Huyền Long Vệ, vậy mà không trông nổi một nữ nhân tay không tấc sắt?”
Nhìn thấy Phó Dung Chương tức giận, Vệ Đán dẫn đầu cảm thấy xấu hổ, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội: “Cô nương nói muốn đi vệ sinh, bảo chúng thuộc hạ đứng xa một chút. Chúng thuộc hạ đứng hồi lâu cảm thấy không đúng, lúc này mới phát hiện cô nương đã không có ở đây.”
Một đám Huyền Long Vệ đều là đại nam nhân, ngay cả trong Linh Thác Tự này đều là hòa thượng, chỉ có nàng là một tiểu cô nương, da mặt lại mỏng.
Nàng muốn đi vệ sinh, lại không muốn bị nghe thấy âm thanh nên hi vọng Huyền Long Vệ đứng xa một chút. Nếu là người khác, Huyền Long Vệ sẽ mặc kệ người đó có da mặt dày hay mỏng mà canh chừng cẩn thận.
Song, thân phận nàng lại đặc biệt, trên dưới Huyền Long Vệ không ai không biết chủ tử đã tìm nữ nhân này ba năm. Hơn nữa, nàng lại bị bệnh nên yếu ớt, Huyền Long Vệ chủ quan nên đứng xa một chút để trông coi.
Ai ngờ, trong tịnh phòng của Linh Thác Tự lại có một lỗ nhỏ, dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, rất dễ dàng chui qua đó chạy trốn.
“Nàng chưa chạy xa, tìm xung quanh vài dặm đi.” Ánh mắt Phó Dung Chương âm trầm giống như đầm sâu thẳm, không thấy một chút ánh sáng.
Quần áo hắn chuẩn bị để nàng thay giặt nàng lại không mang đi một bộ, nhưng đồ vật tùy thân của nàng thì không sót món nào, có lẽ đã chuẩn bị đào tẩu từ sớm!
Có lẽ lúc trước nên đánh gãy chân của nàng, dùng xích sắt trói bên người thì sẽ không chạy được.
–
Sau khi Vân Kiều tỉnh lại, nàng đi vào tịnh phòng rửa mặt, phát hiện tịnh phòng trong chùa này có bục rửa tay!
Trên bục có rãnh nước, gáo múc nước, bục đặt ở sát tường, ở đó có đặt một chiếc nồi to, vào mùa đông sẽ nấu nước để dùng.
Nhưng có vẻ chưa từng dùng qua, không có dấu vết xám đen khi nhóm lửa.
Có nồi thì chắc chắn có bếp lò, nàng dời ra xem xét phát hiện bên trong có càn khôn. Cạnh tường bên ngoài chính là lều châm lửa, nếu muốn nấu nước thì phải bắt đầu châm củi nhóm lửa ở đây.
Nàng tìm cớ đi vệ sinh không muốn bị nghe được âm thanh nên lừa Huyền Long Vệ ra xa, chui từ miệng lò này ra ngoài.
Dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, không tốn chút sức lực đã ra được.
Lều châm lửa để đó không dùng, bây giờ dùng để chứa củi tích trữ. Đúng lúc ở cửa sau lều châm lửa có một bụi cỏ dại, nàng đã trốn thoát như thế.
Nàng sợ gây ra động tĩnh, cẩn thận phủi bụi trên người mình.
Vừa đi hai bước, nàng suy nghĩ một chút, sau đó lấy khăn che mặt lại.
Nàng không dám đi đường lớn, chỉ có thể chạy về phía vắng vẻ.
Đi tiếp đi tiếp, nàng đi xuyên qua một cánh rừng tùng thì nghe thấy tiếng sáo, không biết sao lại hấp dẫn nàng.
Nàng vô thức đi về phía phát ra tiếng sáo kia, thấy một nam tử mặc tang phục đứng dưới cây tùng. Người nọ thân thể như ngọc, thất thần thổi sáo, giống như đang nhớ người nào đó.
Cách đó không xa là mộ núi, từ trước đến nay nàng nhát gan, giương mắt nhìn từng đống mồ khắp núi, cảm thấy hơi căng thẳng.
Nàng âm thầm cúi rạp ba lần với một núi, khẽ quay người muốn đi vội, đúng lúc giẫm lên một cành khô.
Nghe được tiếng vang, Thượng Quan Thao dừng động tác lại, quay đầu nhìn qua: “Ai?”
Vân Kiều bị giọng nam đột ngộ này dọa sợ lui về sau mấy bước, ngập ngừng nói: “Ôi, thật có lỗi, đã làm phiền ngài…”
Thượng Quan Thao nhìn thấy tiểu cô nương mặc tố y, khăn lụa che mặt, trên búi tóc cắm một cây trâm gỗ hoa mai đơn giản. Dưới cơn gió nhẹ, tóc xanh như thác nước tùy ý rũ bên hông, mộc mạc nhưng không hề mất đi vẻ thanh nhã.
Đôi mắt để lộ ra kia giống như tranh thuỷ mặc Giang Nam, tĩnh nhã mềm mại, có cảm giác rất quen thuộc.
“Cô nương cũng đến tưởng nhớ tổ tiên sao?”
Người đến đây cũng vì không vứt bỏ được người nằm dưới phôi đất vàng ở khắp núi nơi đây, giọng điệu của Thượng Quan Thao dịu lại hơn lúc nãy mấy phần.
Vân Kiều nghe vậy sợ hãi gật đầu, lại lắc đầu.
Không biết sao đáng vẻ đáng yêu này vô cùng giống với con sóc con mà muội muội Thượng Quan Vân Kiều của y nuôi, chọc đến Thượng Quan Thao cười khẽ một tiếng.
“Công tử, từ khúc ngài vừa thổi là khúc gì thế?” Thấy nam tử như ngọc trước mặt này thật ôn hòa cũng thật thân thiết, nàng vô thúc hỏi chuyện nói.
“Cô nương cũng biết từ khúc sao?” Trong mắt Thượng Quan Thao mang theo sự kinh ngạc, nhìn thấy nàng mặc áo vải thô ráp, vừa nhìn đã biết xuất thân nhà nông, không ngờ nàng lại biết.
“Không biết.” Vân Kiều lắc đầu, lông mày hơi cong lên: “Từ khúc rất êm tai.”
“Đây là khúc hát ru mà mẫu thân đã thổi cho ta và muội muội nghe khi còn bé, tên là Thiều Trưng Khúc.” Thượng Quan Thao nói, nhìn về phía mồ của mẫu thân.
Chỉ tiếc y đã mất hai người bọn họ rồi.
Mẫu thân đi thế giới cực hạn, muội muội lại không rõ sống chết.
Y không bảo vệ tốt các nàng.
“Nhất định lệnh đường là một vị từ mẫu, công tử và tiểu thư thật may mắn.” Vân Kiều hâm mộ nói.
Gió xuân khẽ thôi, mấy sợi tóc đen dịu dàng lướt nhẹ qua má nàng, cả người nhỏ nhắn xinh xắn yếu ớt làm cho người ta yêu thương.
Thượng Quan Thao khẽ cười một tiếng.
Nụ cười trong sáng ấm áp như ngày xuân, đây là nụ cười ấm áp nhất từ khi Vân Kiều có kí ức đến nay.
Chẳng biết tại sao Vân Kiều lại cảm thấy người ở trước mắt này có thể giúp nàng.
“Công tử, xin giúp tiểu nữ một chút.” Vân Kiều vừa nói vừa quỳ xuống.
Giọng nói vội vàng mang theo sự cầu xin run rẩy.
Thượng Quan Thao đi đến hơi nâng nàng lên: “Cô nương cứ nói trước.”
“Tạ công tử.” Vân Kiều đứng lên, hành lễ phúc thân.
“Cô nương gặp chuyện gì khó xử?”
Vân Kiều chuẩn bị móc thẻ ngọc đang đeo trên cổ ra: “Xin công tử giúp tiểu nữ tìm…”
“Giúp nàng cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng lại quen thuộc vang lên từ phía sau.
Giọng nói này Vân Kiều không thể quen thuộc hơn nữa, nàng dừng động tác một chút, hoảng sợ quay người nhìn thoáng qua.
Nàng nhìn thấy Phó Dung Chương mặc áo bào xanh, khí thế vương giả phong nghi kiêu ngạo xen lẫn sự lạnh lùng bức người. Hắn đạp lên ánh nắng đi về phía nàng từng bước một, mỗi một bước giống như nặng nề đạp vào lòng nàng.
Nàng né tránh về bên cạnh Thượng Quan Thao theo bản năng.
Phó Dung Chương nhìn thấy hành động này của nàng cảm thấy rất chói mắt.
“Tới đây.”
Giọng nói của Phó Dung Chương lạnh nhạt, ánh mắt hắn nhìn nàng cũng lạnh nhạt.
Trái lại Vân Kiều càng sợ hơn, chân như mọc rể không thể nhấc nổi.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên người nàng ấm áp trái ngược với cả người Phó Dung Chương làm cho người khác sợ hãi. Hai cảm giác đan xen, giống như nàng đặt mình vào hai bên băng và lửa.