Quân Hôn Chớp Nhoáng - Chương 109: Chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Quân Hôn Chớp Nhoáng


Chương 109: Chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa


Trên đường đến khách sạn Bác Lan, chỉ cần chú ý thì sẽ thấy quảng cáo về nhạc hội của Tiểu Thiên Ái, các bức áp phích đều rất cao và lớn, càng đi vào trung tâm thành phố thì càng nhiều hơn. Tim Giang Hạo run rẩy không thôi.

Vừa đến khách sạn, anh vội chạy vào trong: “Tiểu Thiên Ái ở phòng số mấy?”

Tiếp tân sợ hết hồn, run rẩy nói: “Ngại quá, chúng tôi không thể để lộ số phòng của khách hàng được” Đặc biệt là Tiêu Thiên Ái, bỏ nhiều tiền ra để mời cô ấy, bây giờ lại nổi tiếng như vậy, không phải ai muốn gặp cũng được.

Giang Hạo trừng mắt nhìn tiếp tấn, nghiến răng nói: “Vậy cô đi nói với cô ấy, bảo là Giang Hạo tìm, mau lên!” Hai chữ cuối như gào lên làm tiếp tân sợ tới mức gật đầu tới tấp.

Lúc này Tiêu Thiên Ái đang luyện đàn trong phòng, tiếng đàn violin vừa tao nhã lại đầy nỗi buồn thấm vào lòng người, mỗi một nốt nhạc đều như gột rửa tâm linh của những người đứng bên ngoài. Năm năm nay, cô dùng âm thanh của violin rửa sạch những đau đớn và nghi ngờ trong lòng mình để chữa lành vết lòng của bản thân, tiếng đàn này cũng mang đến danh tiếng và tiền tài cho cô không ít.

Cô bây giờ không phải là cô của năm năm trước nữa. Tiếng gõ cửa của trợ lý Tiểu Nam cắt đứt, mắt cô vẫn nhắm, mày hơi cau lại, cô ghét nhất là bị quấy rầy lúc luyện đàn.

“Thiên Ái, xin lỗi vì đã làm phiền chị, dưới lầu có một người tên Giang Hạo đòi gặp chị”

Tiểu Thiên Ái mở mắt, A Hạo, anh đến rồi!

Trong phòng luyện đàn, tiếng đàn du dương, Giang Hạo vừa bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy những nốt nhạc nối tiếp của bản nhạc nổi tiếng – Thiên Nga. Nhiều năm trước, họ từng nghe một nghệ sĩ đường phố thể hiện ca khúc Thiên Nga này ngoài rạp hát Sydney, lúc đó cô rất thích thú, nhảy múa uyển chuyển, hình ảnh này chưa bao giờ phai mờ trong ký ức của anh.

Lúc đó cô nói, A Hạo, em muốn học đàn violin, một ngày nào đó sẽ đàn cho anh nghe.

Không ngờ câu nói đùa năm đó đã thành sự thật rồi.

Giang Hạo đẩy cửa vào thì thấy cô gái ngồi ở trước cửa sổ sát đất, cổ kéo đàn violin, đằng sau là lụa mỏng bị gió thổi bay. Anh không dám bước tới, cứ mãi nhìn chằm chằm người trước mắt kia.

Đột nhiên tiếng đàn violin trở nên chói tai, sau đó dây đàn đứt mất, tiếng nhạc dừng bặt.

Tay Tiêu Thiên Ái run lên, vì giây phút này, cô đã phải cố gắng hơn người thường gấp mười lần. Cố nén căng thẳng và cơn kích động của mình, giả vờ bình tĩnh, nhưng khóe môi nhếch lên kia lại bán đứng tâm trạng thật sự: “A Hạo, đã lâu không gặp”

Giang Hạo bối rối, trán chảy đầy mồ hôi, mắt đỏ bừng, đứng im nhìn cô chằm chằm.

Tiểu Thiên Ái cẩn thận đặt violin xuống bên cạnh, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với anh: “A Hạo, là em, không nhận ra à?”

Nhận ra, sao có thể không nhận ra chứ? Anh có nằm mơ cũng mơ thấy cô. Anh đi tới trước mặt cô, kích động tới mức không biết phải nói gì, anh ngồi xổm xuống, muốn nắm chặt tay cô nhưng lại sợ đây chỉ là mơ, một khi chạm vào sẽ biến mất.

Tiểu Thiên Ái ngồi ở đó, nhìn anh cười, ngại ngùng nói: “A Hạo, anh gầy hơn trước rồi, còn đen hơn nữa.”

Giang Hạo cũng nhìn cô, năm tháng không hề để lại chút dấu vết nào trên gương mặt cô, ngược lại còn làm cô trở nên tao nhã hơn.

“Em… là Tiểu Thiên Ái?”

Cô gật đầu: “Là em”

“Tại sao phải lừa anh? Tại sao bây giờ mới về: Tại sao?” Giang Hạo phức tạp vô cùng, có vui cũng có hận.

“Là Tân nói cho anh biết à?”

“Tần?” Anh tức giận: “Tấn không nói cho anh biết tin gì liên quan đến em cả”

“Không thể trách anh ấy, anh ấy không biết nên nói với anh thế nào, chúng em gặp vào đêm Trừ Tịch” Tiểu Thiên Ái và bình tĩnh nói: “Khi nào anh rảnh? Cùng tụ họp một bữa đi, em chỉ có mấy người bạn cũ các anh thôi.”

Giang Hạo nhìn cô chằm chằm, cuộc sống tương tự và tê liệt bao năm nay đều là vì sự lừa gạt của cô, anh muốn đòi lấy một lời giải thích: “Nếu không phải anh thấy tin tức, có phải em cũng chẳng định liên lạc với anh không? Em xem anh là gì? Bạn bè bình thường à?”

“Vậy em có thể xem anh là gì? Anh đã kết hôn rồi, em có thể xem anh là gì đây?”

Giang Hạo bừng tỉnh, anh suýt nữa quên mất là mình đã kết hôn.

“Trước khi về em đã liên lạc với anh, có một người phụ nữ nghe máy, cô ấy bảo mình là vợ anh, sau đó em không gọi nữa.”

Giang Hạo tỉnh táo hơn, đầu óc của anh vẫn còn hỗn loạn, anh cần thời gian để suy nghĩ. Anh im lặng hỏi: “Em vẫn chưa trả lời, sao lại lừa anh? Nếu không chết thì sao bây giờ mới về?”.

Tiểu Thiên Ái nhìn ra cửa sổ: “Đã là quá khứ rồi, bây giờ nói thì có ích gì chứ? Bây giờ em sống rất tốt, có thể tự gánh vác cuộc sống của mình, còn có thể kiếm được tiền, không cần tiếp xúc với nhiều người, em thích cuộc sống đơn thuần như vậy?

Lúc nói chuyện, điện thoại của Giang Hạo vang lên liên tục, thế nhưng anh chẳng buồn để ý. Tiêu Thiên Ái nhịn không được nhắc nhở: “A Hạo, điện thoại anh đang kêu kìa, gọi nhiều vậy chắc là có việc gấp”

Giang Hạo không để ý, im lặng ôm cô, có hơi ấm, có tiếng tim đập, là cô thật.

“A Hạo…”

“Anh đã mơ thấy hình ảnh này rất nhiều lần, nhưng không lần nào ôm em được cả, em có biết anh nhớ em nhiều thế nào không? Sao em có thể lừa gạt anh thế chứ?”

Mắt Tiểu Thiên Ái chua xót, cô cũng thế, nhưng họ chỉ là người thường, phải sống theo phép tắc của xã hội này, cô im lặng dựa vào lòng Giang Hạo, không hùa theo nhưng chẳng đẩy anh ra.

“Sau này em không được rời khỏi anh nữa” Bây giờ anh có một niềm tin kiên định: “Anh hiểu, tất cả đều vì tốt cho anh, không xứng với anh, ba mẹ anh không đồng ý gì đấy, anh không ngại, anh chỉ cần em ở cạnh anh là được”

Nước mắt Tiểu Thiên Ái rơi xuống, cô ngẩng đầu ôm lấy anh: “Có thể ư?”

“Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”

Chúng ta, sẽ không bao giờ, rời xa nhau nữa.

Lúc Giang Hạo nói ra câu thề này đã toàn toàn quên mất Kiều Tâm Duy, quên mất thằng khốn này đã ném cô ở sân bay một mình.

***

Trong phòng chờ ở sân bay, Kiều Tâm Duy kéo vali đi quanh, cô tức giận ấn phím tắt điện thoại, oán trách: “Gì vậy chứ, không có điện thoại thông báo của Tiểu Phương thì sao có chuyện xảy ra đột xuất được, ngay cả điện thoại của mình cũng không nhận, thật khó hiểu” Cô thở dài bất lực: “Có về lại không chứ, có muốn đi Tam Á nữa không vậy? Rốt cuộc là muốn gì đây?”

Đột nhiên có người gọi cô từ đằng sau, cô quay đầu thì thấy mẹ Kỷ Tiểu Hải chạy về phía mình.

Đã mấy năm không gặp mẹ Kỷ, hồi tốt nghiệp trung học, cô có về quê An Huy của Kỷ Tiểu Hải một lần, sau đó nói chuyện qua điện thoại. Bây giờ mẹ Kỷ giá hơn trước rất nhiều, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhiều hơn, tóc bạc hơn: “Dì, sao dì lại ở đây?”

Mẹ Kỷ vừa mở miệng thì vành mắt cũng đỏ bừng: “Dì về An Huy, Tiểu Hải đưa dì đến, thằng bé có việc nên đi rồi.” Bà đặt hành lý xuống, nắm chặt tay Kiểu Tâm Duy: “Cháu gây hơn trước nhiều rồi”

Kiều Tâm Duy cười cười: “Di, năm cháu gặp dì là lúc mười tám tuổi, còn chưa hết nét trẻ con, vốn định tốt nghiệp đại học thì về gặp dì, nhưng lại vội tìm việc, sau đó cháu với Tiểu Hải chia tay nhau”

Mẹ Kỷ càng lau thì nước mắt lại càng chảy, không biết nói thế nào: “Đứa nhỏ này, ăn quả đắng gì cũng giấu trong lòng, chịu nhiều tủi thân vậy còn giấu dì? Tiểu Hải làm mấy chuyện khốn nạn vậy mà cháu không nói với dì là sao?”

“Nói cho dù biết cũng chỉ khiến dì bực thêm thôi, có lợi gì đâu chứ?”

“Ôi, lúc Tiểu Hải bảo sắp kết hôn, dì vui lắm đấy, thầm nghĩ đã cưới cháu được rồi, nhưng lúc nó mang người về thì lại là người khác… Là do dì không dạy Tiểu Hải tốt, cháu hận dì là đúng?

“Dì, là cháu với Tiểu Hải có duyên không có phận, bây giờ đã có gia đình hết rồi, đừng nói chuyện quá khứ nữa ạ.”

Mẹ Kỷ nén đau khổ trong lòng, lau nước mắt: “Lần này Tiểu Hải muốn ly hôn với người phụ nữ kia, quá ồn ào, dì sống đến bây giờ còn chưa thấy người phụ nữ nào hư hỏng như thế, lúc thì thế này khi thì thế khác, chỉ cần không theo ý thì nó cãi, hai đứa nó cứ ba ngày thì cãi trận nhỏ, năm ngày cãi trận lớn, làm dì đau đầu muốn chết… Cứ xem như dạy cho nó một bài học, mất cháu, mất công việc, ngay cả nhà tích cóp lâu năm cũng mất luôn, dù không có hi vọng gì lớn cả, chỉ hi vọng nó sống một cuộc sống bình thường”

Kiều Tâm Duy nghe xong thì thổn thức không ngừng, nhưng cô lại chẳng có tư cách nói gì, cô không có ý kiến gì cả, dù sao cũng là chuyện nhà người ta.

“Tâm Duy, cháu định đi đâu thế?”

“À, haha, cháu và chồng con định đi Tam Á hưởng tuần trăng mật” Cổ có hơi lúng túng nhưng không muốn nói dối người lớn: “Anh ấy có việc gấp cần xử lý, cháu đang ở đây đợi anh ấy”

Mẹ Kỷ dừng lại nửa giây, bà kéo tay cô không chịu buông: “Đứa trẻ ngoan, cháu sẽ hạnh phúc, là Tiểu Hải nhà dì không có phúc này”

“Sau này Tiểu Hải tính sao hả di?”

“Dì nói với nó, sau này phải mở to hai mắt ra mà nhìn người, nó cũng hứa với dì sẽ xem sự nghiệp là quan trọng nhất, sau này làm việc tốt hơn, nó bảo nó bị chuyện lần này dọa cho sợ khiếp rồi.”

“Dì, anh ấy sẽ tốt hơn”

Mẹ Kỷ gật gù: “Mong là vậy.”

Nói chuyện thêm vài câu, mẹ Kỷ vội lên máy bay, còn Kiều Tâm Duy thì đứng đó một mình.

Cô không biết phải làm gì, sợ Giang Hạo quay lại, nhìn cửa lên máy bay, chuyến đi Tam Á đã bay rồi, gọi cho Giang Hạo nhưng anh không nghe máy.

“Alo, Tiểu Phương à, tôi là Kiều Tâm Duy Hết cách, cô chỉ có thể gọi hỏi Tiểu Phương.

“Vâng, chị dâu tìm em có việc gì ạ?”

“Tiểu Phương, có phải Giang Hạo lại đi làm nhiệm vụ không?”

“Không có”

“Cậu chắc chắn không? Có phải người khác bảo cho anh ấy không?”

“Không ạ, nhiệm vụ của Thủ trưởng đều do em báo hết”

“Ồ, vậy được rồi, làm phiền cậu rồi”

Kiều Tâm Duy cúp điện thoại, cảm thấy rất bất lực, nếu không có nhiệm vụ khẩn thì sao lại đi vội như thế? Ngay cả một câu chào cũng không thể nói?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN