Quân Hôn Chớp Nhoáng - Chương 11: Kết hôn chớp nhoáng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Quân Hôn Chớp Nhoáng


Chương 11: Kết hôn chớp nhoáng


Cảnh Thượng cố ý hỏi: “Thế mời cậu ta về nhà dùng bữa cơm đi. Nếu có ý định quen nhau thì dẫn cậu ta về để kiểm tra, như vậy mới yên tâm được.”

Kiều Tâm Duy có hơi lo lắng, trước giờ Cảnh Thượng luôn dịu dàng có chừng mực, rất ít khi nóng vội như bây giờ, hôm nay anh rất kì lạ. Cô lo lắng bảo: “Còn sớm mà, bọn em mới quen nhau một thời gian thôi”

“Sớm gì mà sớm, em gái có người trong lòng, người làm anh như anh có thể không quan tâm à? Tâm Duy, em khó chịu cũng được, giận hờn cũng thế, nhưng đừng vì khiến anh buông tay mà tìm bừa một người”

Giọng nói của Cảnh Thượng trở nên nóng nảy, gương mặt cũng dữ tợn hơn, Kiều Tâm Duy vội lắc đầu phủ định: “Em không có, em không có

“Tâm Duy, nhiều năm như thế mà em vẫn không cảm nhận được tình cảm anh dành cho em à? Chẳng lẽ em chỉ có tình cảm anh em với anh thôi ư?”

“Anh, anh điên rồi, bỏ tay ra, anh làm em đau”

“Đừng gọi anh là anh, tại sao phải là anh của em chứ?” Nói xong, Cảnh Thượng giữ chặt tay kéo mạnh cô vào lòng, rồi anh nắng mặt cô lên, thừa lúc cô bất ngờ hôn lên môi.

Kiều Tâm Duy trợn tròn, hoàn toàn bị dọa cho ngơ ra, hôn anh trai mình cứ như nuốt phải miếng thịt sống vậy, kinh tởm vô cùng.

Đúng lúc này, Hạng Linh mở cửa phòng ra: “Cảnh Thượng, Tâm Duy, hai đứa làm cái gì đó hả?”

Cảnh Thượng thả tay Tâm Duy ra, Tâm Duy còn chưa kịp nói gì thì đã bị Hạng Linh tát cho một cái.

Có lẽ do dùng sức quá mức, vết thương trên eo của Hạng Linh bị trật, bà phải dựa vào cửa mới không để bị ngã. Nhưng cơn giận của bà vẫn không bị dập tắt, tay bà run run chỉ vào con gái mình: “Mày muốn làm mẹ tức chết à? Mẹ nuôi mày lớn đến chừng này mà mày còn không hiểu chuyện như vậy là sao? Mày… Máy làm mẹ tức chết mất!”

“Mẹ..” Hai người cùng đi tới đỡ Hạng Linh, Cảnh Thượng thẳng thắn: “Mẹ, không liên quan đến Tâm Duy, là con, con thích em ấy”

Nhưng Hạng Linh sao có thể trách mắng đứa con không phải ruột thịt là Cảnh Thượng chứ, bà chỉ có thể mắng con gái mình: “Nếu mày dám làm chuyện trời đất không dung này, mẹ sẽ xem như không có đứa con gái như mày!”

Kiều Tâm Duy lắc đầu, gò má đau đớn, cô quỳ xuống dưới chân mẹ mình, giơ tay thế: “Mẹ, con hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ nào với anh cả, nếu có…” Oan ức đau lòng biến thành những giọt nước mắt tuôn ra không ngừng: “Nếu có, thì cả đời con sẽ yêu phải loại người như Kỷ Tiểu Hải”

Cả nhà đều biết việc Kỷ Tiểu Hải phản bội khiến cô bị đả kích đến nhường nào, bởi vậy dùng cái chết để thể còn không nặng bằng lời thề này.

Hạng Linh nằm trên giường, Tâm Duy ngồi ở mép giường, còn Cảnh Thượng thì ngồi một mình ngoài phòng khách. Vốn tưởng chỉ có mỗi Cảnh Trí Thành phản đối, không ngờ ngay cả Hạng Linh cũng vậy. Trong chiến tranh, không sợ đối thủ mạnh như thần mà chỉ sợ phải chiến đấu một mình. Anh cảm thấy tương lai của mình tăm tối vô cùng.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, con hứa với mẹ là sẽ không có tình cảm nam nữ với Cảnh Thượng mà.” Tâm Duy quỳ ở cạnh giường thể thốt.

Hạng Linh nắm tay con gái, nước mắt tuôn trào, ngoài giận ra, bà còn đau lòng vì con gái mình nữa: “Tâm Duy,

mẹ không cần nói tình hình nhà mình thì con cũng biết rồi đấy, miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, chúng ta không thể để người ta nói ra nói vào được”

“Mẹ, con biết, con biết mà”

“Tâm Duy, mẹ biết con không có tình cảm với Cảnh Thượng, nhưng nó thì có. Ba con có nói với mẹ chuyện này, ông ấy đã ăn không ngon ngủ không yên mấy hôm nay rồi. Trong lòng ba mẹ, các con là anh em ruột, ba mẹ không thể chấp nhận chuyện này được. Cảnh Thượng là đứa thẳng thắn, chỉ cần nó đã quyết định thì rất khó thay đổi, nếu không thể kết thúc chuyện này thì nó sẽ nhớ nhung con cả đời mất”

Kiều Tâm Duy nhíu mày, đây là điều cô lo nhất: “Thế con phải làm gì đây?”

Hạng Linh vuốt tay con gái, khó khăn nói: “Kết hôn, mau kết hôn đi”

***

Muốn biết một thành phố có phồn hoa hay không thì hãy ngắm cảnh đêm ở nơi đây, nhịp điệu buổi tối ở thủ đô không vì trời tối mà chậm lại, tàu cao tốc vẫn đông đúc như trước, những nơi ăn chơi trác táng bắt đầu sáng đèn, đêm tối càng làm thành phố này trở nên quyến rũ và bí ẩn hơn.

Kiều Tâm Duy đi dạo một mình trên phố, à không, phải nói là đi lung tung thì đúng hơn, đi không có mục đích, cứ như một con búp bê vô hồn.

Đột nhiên, cô thấy Giang Hạo ngồi trong một quán cafe bên đường.

Kiều Tâm Duy dừng chân, tiếng xe tiếng người vang lên bên tai, cô bước chậm lại.

Bên trong cửa sổ thủy tinh trong suốt, ánh đèn vàng ấm áp, rèm cửa lãng mạn bay phất phơ, không khí mập mờ giăng kín, nơi này hoàn toàn không hợp với con người nghiêm túc và lạnh lùng như Giang Hạo, nhưng khi nhìn lại thấy rất hòa hợp.

Cô gái ngồi đối diện Giang Hạo có mái tóc uốn lọn lớn, bộ váy màu xanh nhạt để lộ đường cong xinh đẹp từ cổ đến vai, cô ta cười nói rất tự nhiên, đôi mắt nhìn Giang Hạo cũng sáng lấp lánh.

Ha, Kiều Duy Tâm cười lạnh, ai bảo chỉ mỗi cô là có lốp xe dự phòng chứ, người ta cũng có lốp loại tốt kia kìa.

Vốn đang định đi thì Giang Hạo quay sang cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau khiến cảm xúc trở nên lẫn lộn.

Kiều Tâm Duy mím môi nhếch miệng, cô gật đầu với người đàn ông trong cửa sổ, sau đó quay người bỏ đi.

Giang Hạo đứng dậy đột ngột, cô gái ngồi đối diện giật mình, anh vuốt bộ vest của mình rồi vội nói: “Ngại quá, tôi có việc phải đi rồi”

Giang Hạo vội lao ra khỏi tiệm cafe, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo Kiều Tâm Duy.

“Có chuyện gì à?” Từ gương mặt đến giọng nói tràn ngập sự khó chịu.

Giang Hạo là quân nhân nên chỉ thở hổn hển hại hơi thì đã hết mệt, anh đứng thẳng người, vui vẻ nhìn đôi mắt tức giận của cô: “Tôi nghĩ tôi cần phải giải thích một chút”

“Không cần đâu” Kiều Tâm Duy giả vờ thản nhiên: “Anh có tự do làm quen bạn bè, không cần phải giải thích với tôi làm gì?

Nói rồi lại thấy có cô gái đi tới, là người ngồi đối diện Giang Hạo lúc này, bây giờ cô gái mặc thêm cái áo khoác ngắn tay, trống vừa quyến rũ lại vừa trưởng thành. Đôi chân thon dài kết hợp với giày cao gót tạo cảm giác cô ấy rất cao, có điều trông hơi khổ sở vì chạy theo. Cô vừa chạy vừa gọi: “Giang Hạo, anh đi đâu thế? Đợi em chút”

Giang Hạo cầm tay Kiểu Tâm Duy, giới thiệu: “Đây là bạn gái của tôi, Kiều Tâm Duy, Tâm Duy, đây là Kỷ San San”

Không chỉ mỗi Kỷ San San ngạc nhiên, ngay cả Kiều Tâm Duy cũng bị dọa cho ngu luôn: “Này, ai là…”

“Bảo bối, em giận dỗi cái gì vậy chứ?” Giang Hạo ôm eo cô, rút ngắn khoảng cách của hai người: “Anh đã bảo sẽ nghe lời em còn gì, em muốn đi xem phim thì chúng ta đi xem phim, theo ý em là được chứ gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN