Quân Hôn Chớp Nhoáng - Chương 119: Niềm hạnh phúc bất ngờ từ ông xã (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Quân Hôn Chớp Nhoáng


Chương 119: Niềm hạnh phúc bất ngờ từ ông xã (1)


Sau nhạc hội, tiếng tăm của Tiểu Thiên Ái nổi lên khắp cả nước, danh hiệu “nữ thần tao nhã” của cô trở thành hiện tượng chỉ sau một đêm. Bởi vì những hiện tượng như vậy không nhiều lắm, thế nên lịch sử tình cảm của cô bị các tạp chí bát quái đào lên. Sau tiếng “Ting”, cửa thang máy mở ra, phóng viên nhào đến như ong vỡ tổ. Tiểu Nam và Tiểu Thiên Ái đều giật nảy mình, họ không ngờ là các phóng viên trong nước lại nhiệt tình như vậy.

Tiêu Thiên Ái vẫn nở nụ cười, thanh lịch vẫy tay với mọi người, còn Tiêu Nam vừa đẩy xe lăn vừa hô hào mọi người nhường đường, nhưng mãi mà vẫn khó di chuyển. Một phóng viên chìa mic đến hỏi: “Cô Tiêu, lần này về nước cô có liên lạc với anh sĩ quan là người yêu cũ trước đây hay không?”

Nụ cười trên mặt Tiêu Thiên Ái hơi cứng lại: “Sao các anh lại biết chuyện này?”

Phóng viên cười cười, tiếp tục truy vấn: “Cô phát triển sự nghiệp ở châu u tốt như vậy, phải chăng anh ta là một trong những lí do khiến cô trở về? Hai người có ý định tái hợp hay không?”

Tiêu Thiên Ái vội lắc đầu: “Tôi về nước hoàn toàn là ý muốn cá nhân, không liên quan đến bất kì ai cả, các anh đừng đưa tin lung tung.”

Một phóng viên khác đi đến hỏi: “Cô Tiêu, người đàn ông đã dẫn cô đi chọn lễ phục trong buổi nhạc hội có phải là người yêu của cô không?”

Càng nghe, mặt Tiêu Thiên Ái càng tái nhợt, nụ cười cũng biến thành gượng gạo: “Không phải, đó là một người bạn bình thường của tôi.”

Thấy thế, trợ lý Tiểu Nam nhanh chóng gọi bảo vệ khách sạn đến giúp đỡ. Cuối cùng, nhờ sự hỗ trợ của bảo vệ, hai người mới có thể vào xe.

Thế mới nói, những hiện tượng như cô rất mới lạ, bài phỏng vấn tạm thời của Tiêu Thiên Ái nhanh chóng xuất hiện trên tiêu đề của các trang web, cái mọi người chú ý không chỉ là tài năng âm nhạc xuất chúng, mà còn cả đời tư tình cảm của cô.

Trong xe, cô lướt web bằng điện thoại di động, những bức ảnh cô đi thử lễ phục cùng Giang Hạo được đăng lên. May là Giang Hạo không bị lộ mặt, nếu không thì chuyện này sẽ bị làm lớn lên mất.

“Chúng tôi bị chụp lén khi nào thế này?” Cô kinh ngạc hỏi. Tiếu Nam lắc đầu: “Em không hề phát hiện gì cả… Xin lỗi chị Thiên Ái, là do em sơ sót.” “Được rồi, không trách em được, phóng viên giới giải trí đúng là xuất thần nhập hóa, cũng chỉ do tin giải trí trong nước dạo này quá nhạt nhẽo. Sau này cẩn thận hơn một chút, chắc chắn không thể để mấy tin kiểu này làm ảnh hưởng đến sự nghiệp phát triển của Giang Hạo được.

Kiều Tâm Duy cũng đọc được tin tức về đời sống tình cảm của Tiểu Thiên Ái, dù ảnh không rõ lắm, chỉ thấy hai bóng người từ xa, người đàn ông cũng chỉ thấy bóng lưng đằng sau. Nhưng mà, dù chỉ là bóng lưng thôi, Kiều Tâm Duy vẫn có thể chắc chắn đó là Giang Hạo.

Cùng một tiệm váy cưới, cùng một phòng thử đồ, nhưng lúc cô thử váy cưới lại không hề thấy sự hào hứng của anh. Dù chuyện này đã qua từ lâu, hơn nữa cô cũng biết việc Giang Hạo dẫn Tiểu Thiên Ái đi thử lễ phục, nhưng mỗi lần nhìn thấy những tin tức như thế này, lòng cô vẫn đau nhói. Giật tít rất nóng mắt – Nữ thần đàn Cello được chàng trai thần bí phục vụ tận tình, Kiều Tâm Duy vừa thở dài vừa lắc đầu nói: “Thô tục, quá thô tục, thô tục không có gì sánh bằng.” Một lát sau, Giang Hạo chủ động gọi điện đến, cô ấn tắt ngay lập tức.

Rất nhanh, tin nhắn từ wechat hiện lên – “Dám không nghe điện thoại của anh, dũng cảm đấy!”

Cô nhắn lại– “Chắc chắn rồi, dưới sự lãnh đạo anh minh của Thủ trưởng Giang, em sẽ cố gắng dũng cảm hơn nữa.”

Lúc này, Giang Hạo đang ngồi trong phòng làm việc, vừa đọc tin tức xong, anh định gọi giải thích cho cô, ai ngờ người ta lại đóng sầm cửa thắng mặt. Xem ra, cô ấy cũng đọc được tin này rồi, anh nghĩ. Tiểu Phương gõ cửa đi vào, anh tắt website nói: “Chuyện gì?”

“Thủ trưởng, tới giờ họp rồi.”

“Được rồi, tôi tới ngay.” Thế là, anh lại gửi một tin nhắn Wechat đi – “Tan tầm sẽ đến đón em, rồi về nhà sẽ xử lí em sau.” Kiều Tâm Duy nhìn màn hình di động, rồi “hư” một tiếng, không biết là ai xử lí ai đấy.

Giờ tan tầm tới nhanh, mấy đồng nghiệp cùng tụ tập trong thang máy để xuống tầng dưới. Lính mới Từ Nhật Gia đã hoàn toàn quen thuộc với hoàn cảnh mới, trong đó, cô thân thiết với Kiều Tâm Duy và Vân Thanh nhất. Trước đây hai người là nhóm những người phụ nữ có chồng, bây giờ thì biến thành nhóm ba thục nữ dịu dàng.

Trên đường đi, Từ Nhật Gia phát hiện một người đang chăm chú nhìn về phía mình, cô bé nói: “Đằng sau có một người đang nhìn chúng ta… Đừng quay đầu đừng quay đầu, là một anh đẹp trai, anh ấy đang tới, hãy bình tĩnh.”

Kiều Tâm Duy và Vân Thanh đứng thẳng lưng theo bản năng, phấn khởi bước đi. Hai người liếc sang trái, phát hiện một anh chàng quen thuộc đang đi đến, ha, đúng là trai đẹp nổi tiếng của công ty.

“Hậy, các mỹ nữ, đang cùng tan làm đấy à?” Là Phó Giám đốc bộ phận phát triển tên là Hạ Dương, gương mặt trông giống Hoắc Kiến Hoa, nhưng chiều cao thì như Ngô Ngạn Tổ, không biết đã làm bao nhiêu cô gái trong công ty đổ gục. Ba cô gái hồ hởi vẫy vẫy tay với anh, đồng thanh nói: “Hậy, chào anh.”

Đôi chân dài của Hạ Dương đi rất nhanh, lát sau đã đứng trước mặt các cô. Vấn Thanh tự tin ngất trời nói: “Xem ra để em gia nhập vào hội hai chị rất đúng đắn đấy, tăng sự quyến rũ lên cao hơn nhiều đúng không?!” Kiều Tấm Duy bật cười: “Vân Thanh, chúng ta có nên tác hợp cho Hạ Dương và Nhật Gia không nhỉ? Tổng Giám đốc Nguyễn khá thân với Hạ Dương đấy.” Từ Nhật Gia đỏ mặt: “Ôi trời, người ta mới tới đây làm việc thôi mà, không muốn kết hôn sớm vậy đâu.” Vân Thanh trêu chọc nói: “Ha ha ha, nhìn em kìa, mau mau kết hôn đi, em càng từ chối thì càng không thể giấu được sự rung động trong lòng em.” Đang cười nói, ông thần mặt đen Giang Hạo bỗng nhiên xuất hiện chặn đường các cô. Anh vòng tay trước ngực, mặt đen kịt trừng Kiều Tâm Duy, vừa rồi anh thấy rõ ràng, gặp trai đẹp là mặt mày cô say mê ngất ngây, chắc chắn là không thèm quan tâm tới ông chồng này nữa đâu. Nếu không thì cô sẽ không xuống muộn đến nửa giờ đồng hồ, còn không thèm nhắn cho anh một tiếng. “Ai dô, tôi còn đang tự hỏi là quý ngài nào, thì ra là đại Thủ trưởng Giang.” Vân Thanh sẽ không buông tha cơ hội trêu chọc người khác: “Sao đấy, không đi phục vụ cho cô em xe lăn của cậu à, tới đây làm gì? Chẳng lẽ là muốn chịu đòn nhận tội với bà xã?” Giang Hạo liếc nhìn cô, cao ngạo không thèm trả lời.

Kiều Tâm Duy giật mình không thua gì Vân Thanh, thậm chí còn kinh ngạc hơn cô ấy nữa: “Sao anh lại đến đây?”

Giang Hạo im lặng, miễn cưỡng trả lời: “Nói trước với em là anh sẽ đến công ty đón mà, em tưởng anh đùa à?”

Cô không nể mặt đáp lại: “Ừ, em tưởng anh nói đùa thật.” Mấy ngày nay, anh về nhà trước tám giờ đã coi là sớm lắm rồi, hôm nay chỉ mới sáu rưỡi mà thôi.

Từ Nhật Gia đứng bên cạnh nghệt cả mặt, cô chỉ vào Giang Hạo một lúc mà vẫn không nói nên lời: “Anh… Anh anh… Chị Tâm Duy, anh ấy là chồng chị?”

Kiều Tâm Duy gật gật đầu: “Nhật Gia, em sao thế?” “Thì ra anh ấy là chồng chị.” Từ Nhật Gia hưng phấn vô cùng, còn hưng phấn hơn cả lúc gặp Hạ Dương: “Ngày đầu tiên đi làm em gặp tai nạn gần công ty, chồng của chị đã cứu anh trai em…” Vừa nói, cô vừa bước vọt đến trước mặt Giang Hạo, cúi đầu thật thấp nói cảm ơn: “Đại ân nhân, cảm ơn anh. Hôm đó em cuống quá nên không hỏi tên anh, em và anh trai vẫn muốn tìm cơ hội cảm ơn anh.”

Giang Hạo vẫn thờ ơ, nhìn vẻ đơn điệu trên mặt chắc chắn không thể biết được tâm trạng của anh ra sao. Anh hơi nhíu mày, nói: “Tiện tay mà thôi, đừng để bụng.” Anh lại quay sang nói với Kiều Tâm Duy: “Đi thôi, về nhà.” Từ Nhật Gia vẫn nói tiếp: “Đối với anh là tiện tay, nhưng đối với anh trai và em thì đó chính là ơn cứu mạng.”

Giang Hạo kéo tay Kiều Tâm Duy: “Chúng tôi đi trước, tạm biệt.” Từ Nhật Gia đuổi theo được vài bước thì bị Vân Thanh ngăn lại: “Được rồi, tìm được người rồi, sau này còn nhiều cơ hội để cảm ơn mà.” “A, vậy được rồi.” Từ Nhật Gia nhìn theo bóng lưng đang dần khuất xa của hai người. Thì ra là anh ấy, thì ra là anh ấy, cuối cùng cũng tìm được anh ấy rồi.

Giang Hạo lái xe, trên đường phố đông đúc, anh vừa đi một chốc lại phải dừng xe lại một chốc. Anh tiện tay mở nhạc, tâm trạng không tồi tệ như anh nghĩ. Thỉnh thoảng, anh quay sang nhìn Kiều Tâm Duy, dường như đang chờ cô nói chuyện.

“Sao thế, muốn nói gì à?” Kiều Tâm Duy hỏi.

Bị nói trúng tâm sự, Giang Hạo cứng ngắc đáp: “Không có, không có gì.” “Sao hôm nay về sớm vậy, còn cố ý đến chờ em tan tầm nữa?” Giang Hạo lại phủ nhận: “Không có, không có gì.” Kiều Tâm Duy chép miệng, cô quay sang chỗ khác không nói thêm câu nào nữa, ngoài cửa sổ cũng không phải là đường về nhà.

Dừng đèn đỏ trước vạch trắng, một chiếc xe trờ tới đỗ song song với xe của hai người, bỗng hạ cửa sổ xuống, Hạ Dương nhỏ đầu ra: “Ha ha, Kiều Duy Tâm, tình cờ quá.”

“Hạ Dương, ha ha, khéo thật.” “Đi đâu thế?” Hạ Dương chuyển mắt về phía người đàn ông đang ngồi ở ghế lái: “Bạn trai em?”

Kiều Tâm Duy vén mấy lọn tóc rối trước trán ra sau tai: “Là chồng em.” Hạ Dương rất kinh ngạc: “Em kết hôn rồi? Trời ạ, không ngờ em lại kết hôn rồi, khi nào thế?”

“Tết Nguyên Đán năm ngoái.” “Hay thật, đúng là cách một phòng ban mà như cách cả một ngọn núi, anh lại chẳng biết gì cả, chúc mừng em.”

“Cảm ơn.”

Mặt Giang Hạo khó đăm đăm, cái cô này, cả ngày chỉ biết nhìn trai đẹp, anh ta đẹp trai hả, đẹp trai bằng anh không? Lúc đèn xang vừa sáng lên, anh không thèm nói lời nào đã đạp chân ga: “Đi thôi.” Không những thế, anh còn rất chủ động đóng cửa sổ lại.

Một lát sau, anh không nhịn được hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”

Kiều Tâm Duy cười duyên: “Hạ Dương ở phòng Phát triển.”

“Từng theo đuổi em?”

“Ha ha, không có.” Giang Hạo không tin: “Còn nói không, vừa nghe em nói đã kết hôn cậu ta kêu trời hỡi ngay, chắc chắn là có.” “Nói thêm một lần nữa là không có, nếu anh ấy theo đuổi em thì sao chuyện em kết hôn anh ấy lại không biết chứ?! Hừ, em không giống anh đâu, đồ khẩu thị tâm phi.”

“…” Giang Hạo nghẹn lời. Điện thoại bỗng nhiên vang lên, hai người ghé mặt lại nhìn. Kiều Tâm Duy tự giác quay mặt sang chỗ khác, lại là bạn gái cũ, đúng là có một loại âm hồn không tan mang tên bạn gái cũ mà!

Giang Hạo nhấn nút của tai nghe Bluetooth: “Alô, Thiên Ái, chuyện gì vậy?” “A Hạo, anh đọc báo chưa?” “Đọc rồi, em đừng để ý, bọn nhà báo chỉ biết viết linh tinh thôi.” “Em không quan tâm lắm, em chỉ sợ chuyện này ảnh hưởng đến anh.”

Giang Hạo cười nhạt nói: “Dù sao họ cũng không chụp được mặt anh, chỉ là bóng lưng thôi, không sao đâu, cây ngay không sợ chết đứng.” Khi nói chuyện, anh cố gắng nói to hơn, cố tình làm thế để truyền đạt lời giải thích của mình cho Kiều Tâm Duy nghe.

“Không ảnh hưởng đến anh là tốt rồi… A Hạo, tối nay có rảnh không?”

Giang Hạo nhìn ánh mắt của Kiều Tâm Duy, sau đó quả quyết nói: “Không, tăng ca rồi.” “A, vậy thôi nhé, anh nhớ chú ý sức khỏe, đừng cố làm việc quá mức, vậy em không làm phiền anh nữa.”

“Được rồi, gặp lại sau.”

tầng ba nhà hàng, Tiêu Thiên Ái ngắm nhìn đường phố qua khung cửa sổ, im lặng đặt di động xuống, rõ ràng cô nhìn thấy anh đang chở cô ta đi trên đường, vậy mà lại nói với cô là bạn tăng ca. A Hạo, anh từng nói mình chưa bao giờ nói dối em, nhưng bây giờ vì một cô gái khác, anh đã lừa dối em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN