Quân Hôn Chớp Nhoáng - Chương 500: Chuyến hiking
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Quân Hôn Chớp Nhoáng


Chương 500: Chuyến hiking


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Chí chính miệng nói với anh, cô và Chu Hạo Lâm đã quen nhau, lúc đó, anh gần như tuyệt vọng

Cho nên năm trước, anh vẫn không nhắc đến giao hẹn ly hôn với Thẩm Giai Dĩnh

Thứ nhất là quả thật công việc bận quá, không gặp Thẩm Giai Dĩnh được

Thứ hai nếu anh ly hôn sẽ không tránh được việc sẽ bị gia đình giục cưới, không bằng cứ để như vậy

Dù sao Hạ Chí đã có cuộc sống mới, sao anh có thể quấy rầy nữa?

Ai ngờ, ba anh bị nhồi máu não nền liệt nửa người, rời khỏi vị trí kia, tất nhiên là mất đi quyền lực

Trên cơ bản, bây giờ ba anh đã mặc kệ2mọi chuyện

Cứ như vậy, với anh mà nói thì áp lực được giảm đi rất nhiều

Đương nhiên, anh vẫn mong ba sớm khỏe lại, anh càng hi vọng ba mãi mãi khỏe mạnh

Hôm qua nhận được điện thoại của Thẩm Giai Dĩnh, cô nói mình mang thai, lúc ấy anh cảm thấy chuyện này trở nên khó giải quyết rồi đây

Hôm nay trở về nói chuyện, quả nhiên chuyện này còn khó giải quyết hơn so với tưởng tượng của anh

Thẩm Giai Dĩnh là một người cao ngạo và lạnh lùng như vậy mà phải chảy nước mắt ăn nói khép nép cầu xin anh, nếu không phải cô cùng đường, có lẽ cũng sẽ không cầu xin anh như thế

Anh7và Thẩm Giai Dĩnh đều chịu ảnh hưởng bởi gia đình rất nặng, thậm chí có thể nói là bị sắp xếp và khống chế

Thẩm Giai Dĩnh muốn sinh đứa bé ra một cách công khai, trước mắt mà nói, thật sự chỉ có cách này

Như vậy, anh có nên giúp chuyện này hay không? Nếu anh giúp, sau này anh sẽ vô duyên vô cớ có thêm một đứa con

Sau này, đứa bé tốt đẹp, anh sẽ có tiếng thơm, nhưng nếu đứa bé này không tốt, chính là lỗi của anh, tội ba không biết dạy con

Trong xe, bỗng nhiên anh nhận được điện thoại của Giang Hạo, anh nhanh chóng nhận cuộc gọi: “A Hạo, hiếm có khi9cậu gọi điện đến đấy”

“Xong vụ án rồi, người nên bắt không sót một ai cả” “Vậy thì tốt quá! Trần Kinh Nghiệp thì sao, cậu ấy không sao chứ?” “Không sao, tất cả mọi người đều không sao cả

Tòa án đang sắp xếp, không lâu nữa sẽ công khai thẩm tra xử lí

Vụ án này có liên quan đến ba của Kiều Tâm Duy, tôi nghĩ, chắc là cô ấy sẽ về”

Nguyễn Tấn nghe vậy cũng rất vui

Đã nhiều năm trôi qua, A Hạo đã hi sinh vì vụ án này rất nhiều, lần này cuối cùng đã ổn

Anh hỏi: “Có thể liên lạc với Kiểu Tấm Duy không?”

“Tôi không biết, tôi phải ra tòa làm chứng, cho nên tạm5thời không thể rời khỏi Đô Thành

Hôm đó cô ấy xuất hiện là tốt nhất, nếu cô ấy không xuất hiện, tôi cũng sẽ đi tìm cô ấy”

“A Hạo, tốt quá rồi, phải dỗ dành cô ấy trở về, bù đắp cho cô ấy thật tốt”

“Đó là chuyện đương nhiên

Đúng rồi, mấy ngày nữa Trần Kinh Nghiệp cũng sẽ trở về, đến lúc đó cậu ấy cũng phải ra tòa làm chứng

Còn cậu, gần đây có bận gì không, đến lúc đó có thể hẹn nhau tụ tập chứ?”

Nguyễn Tấn nói ngay không hề từ chối: “Bận rộn đến mấy cũng phải sắp xếp có mặt

Ba người chúng ta đã lâu không tụ tập rồi! Chọn thời gian rồi báo cho3tôi biết!”

“Được”

Cúp điện thoại, tâm trạng của Nguyễn Tấn tốt hơn

Lâu rồi không gặp Kiều Tâm Duy, anh cũng rất muốn gặp cô một chút

A Hạo và Tâm Duy đã trải qua nhiều khó khăn trắc trở, anh thật lòng hy vọng rằng họ có thể gương vỡ lại lành

Nhắc đến Kiều Tâm Duy, anh không kìm được nhớ đến Hạ Chí

Nếu lúc trước anh có thể dứt khoát như Giang Hạo, có lẽ anh và Hạ Chí cũng sẽ không chia tay

***

Mùa xuân ở Hàng Châu là mùa nhiều mưa, những cơn mưa tí tách rả rích giống như nỗi buồn dây dưa không dứt, một khi mưa là kéo dài vài ngày

Từ khi Nguyễn Tấn rời đi, cuộc sống của Hạ Chí đã trở lại bình thường, mỗi ngày đi làm sáng đi chiều về, cố định không thay đổi

Cô cũng ít liên lạc với Đường Tư Điềm, dù sao còn có Chu Hạo Lâm ở đó

Đôi lúc, cô tận hưởng sự bình yên này, nhưng đôi lúc, cô thật sự sợ cả đời này mình sẽ bình lặng như thế này mãi

Thể là cô lại bắt đầu tham gia Hiking

Trước đây Đường Tư Điềm giới thiệu cô tham gia câu lạc bộ này

Bây giờ Đường Tư Điềm ở nhà dưỡng thai, cô chỉ tham gia một mình

Ở câu lạc bộ Hiking, Hạ Chí quen rất nhiều sinh viên đại học

Khuôn mặt của họ tràn ngập năng lượng tuổi trẻ, hoặc cười hoặc đùa giỡn

Nhìn họ, dường như cô thấy được bản thân của mình trước đây

Một buổi tối tháng tư nọ, Hạ chí rửa mặt xong và đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, QQ trên điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn: [Chị Hạ Chí, cuối tuần này bọn em định đến núi XX

Hai ngày một đêm, bao ăn ở, chị có muốn đi không? Trước đây mỗi lần ra ngoài Hiking đều phải tự trả tiền, lần đầu được bao ăn ở, Hạ Chí hỏi lại: [Bao ăn ở? Ai bao?] Lưu Vũ Khâm trả lời một cách bí ẩn: [Dù sao cũng là có người bao, chỉ muốn hỏi chị có đi không thôi]

Hạ Chí đồng ý một cách dứt khoát: [Được, tính cho chị một suất] Người liên lạc với cô là Lưu Vũ Khâm, một trong những sinh viên cô quen trong câu lạc bộ, là người rất có phong cách của người lãnh đạo trong nhóm

Nghe nói, cô ấy còn là hội trưởng Hội sinh viên ở trường đại học của họ, một cô gái trẻ rất có năng lực

Cô và họ từng đi Hiking mấy lần, bình thường đều loanh quanh trong những thị trấn nhỏ của Hàng Châu

Lần này đi núi XX cũng xem như là một nơi khá xa, nghe rất kích thích

Sáng hôm đó, Hạ Chí đã đến chỗ tập hợp từ sớm

Trên chiếc xe buýt đã ngồi hai phần ba người, phần đồng đều là sinh viên

Thay vì nói là câu lạc bộ xã hội thì nhóm này giống câu lạc bộ trường học hơn

“Chị Hạ Chí, ngồi đây này, em giữ chỗ giúp chị rồi” Lưu Vũ Khâm thấy cô thì nhiệt tình gọi: “Phải lái xe hai tiếng mới đến, ngồi phía trước thoải mái hơn” “Được, cảm ơn”

“Cảm ơn cái gì, muốn nói cảm ơn, em còn phải cảm ơn chị đưa cho em tài liệu nghiên cứu đấy

May mà có tài liệu của chị, em mới có thể thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh” Hạ Chí mỉm cười nói: “Này, tài liệu của chị cũng lỗi thời rồi, có thể thi đậu được là nhờ sự cố gắng của chính em” Nhắc tới cũng thật có duyên, ngành học của Lưu Vũ Khâm cũng là tài chính, giống của cô, nên Lưu Vũ Khâm xem cô như thầy tốt bạn hiền, rất kính trọng cô

“Lần này tổng cộng có bao nhiêu người?”

Lưu Vũ Khâm rất đỗi tự hào nói: “Nhờ sự tập hợp của em nên trường em có 26 người, còn có những người đã đi làm khác, trên xe này tổng cộng có 38 người

Còn có một chiếc xe khác xuất phát từ thành phố S, cũng có hơn 30 người

Cho nên lần này đoàn của chúng ta rất khổng lồ”

“Nhiều người vậy à, đến lúc đó sắp xếp được hết không?” “Chị yên tâm, bọn em có nhóm hậu cần rất vững vàng” Lưu Vũ Khâm ghé đầu đến bên tai cô, nói nhỏ: “Lần này có sếp lớn bí mật tài trợ, bao ăn ở, nên số lượng người rất đông”

Hạ Chí tò mò hỏi: “Ai vậy?”

Lưu Vũ Khâm chỉ cười mà không chịu nói: “Dù sao đó là một ông sếp lớn”

Hạ Chỉ dùng cùi chỏ đấy cô và truy hỏi: “Đừng nói là họ hàng của em, hoặc là bạn trai nhé!”

Lưu Vũ Khâm che miệng cười, vẻ mặt thẹn thùng: “Ngừng ngừng ngừng, chị đừng hỏi nữa

Dù sao không phải bạn trai, mọi chuyện còn chưa rõ gì cả” Trả lời như vậy, dù cô ấy không nói rõ, Hạ Chí cũng đoán được một chút

Cô động viên: “Cố lên, chị sẽ là trụ cột tinh thần cho em” “Chị Hạ Chí, đừng trêu em”

“Không đâu, chị nghiêm túc nói với em đấy

Nhân lúc bấy giờ còn trẻ nên tìm đối tượng đi, đừng giống như chị”

Lưu Vũ Khâm kéo cổ tay của cô, thoải mái nói: “Thà ít mà không ấu”

Hạ Chí thở dài, không phải thở dài vì Lưu Vũ Khâm mà thở dài cho bản thân cô

Không ngờ rằng bây giờ cô sẽ nói câu này, câu này là câu mẹ cô thường nói với cô

Aiz, cô buộc phải thừa nhận rằng mình lớn tuổi rồi, đã không còn là cô gái bé bỏng nữa

Hai tiếng sau, đoàn người thuận lợi đến đích, chiếc xe khác xuất phát từ thành phố S cũng đến rồi

Hai đoàn tụ tập lại, hợp thành một đoàn người lớn hơn

Bọn họ đều có cùng sở thích nên mới tụ tập cùng nhau

Vì có rất nhiều người nên Lưu Vũ Khâm phát cho mọi người bản đồ và lịch trình, đồng thời liên tục dặn dò mọi người nhất định phải chú ý an toàn

Hôm nay bọn họ leo ngọn núi phía Đông, vừa đi vừa về dự tính là cần mười tiếng đồng hồ

Về tới đây sẽ là sau nửa đêm, cho nên mỗi người đều phải mang đủ đồ ăn thức uống

Ngày mai mười giờ tập hợp, xuất phát đi tới ngọn núi phía Tây, vừa đi vừa về có lẽ chỉ cần bốn tiếng, sau đó là thời gian tự do của mọi người

Cuối cùng là sáu giờ chiều tập hợp ở chỗ cũ để về thành phố

Hạ Chí lấy lịch trình, đọc sơ là hiểu ngay, hành trình không chỉ được sắp xếp rất cẩn thận mà còn ghi rõ cách liên lạc với người phụ trách từng tổ, quan trọng nhất là ngay cả đội y tế, đội cứu viện cũng có, rất chuyên nghiệp

Cô thật sự khâm phục Lưu Vũ Khâm, tuổi còn nhỏ mà đã có thể tổ chức hoạt động lớn như vậy, tương lai chắc chắn sẽ làm được việc lớn

Lưu Vũ Khâm: “Mọi người có chỗ nào không rõ không?

Nếu không có vấn đề gì thì lên đường nào” Đã chuẩn bị tất cả ổn thỏa, đoàn người hơn 70 người, kéo nhau rồng rắn thẳng tiến về phía ngọn núi cao

Đi được nửa đường, sắc trời dần tối nên đường núi càng khó đi hơn

Rất nhiều người đều đi chậm lại, nghỉ tạm chốc lát rồi tiếp tục lên đường

Trên núi có chênh lệch nhiệt độ khá cao

Trời vừa tối là nhiệt độ không khí bắt đầu hạ đột ngột, cộng thêm sương rất dày nên càng cảm thấy lạnh lẽo và tối tăm hơn

Mặc dù vậy nhưng mọi người đều đầy mồ hôi, từng người một dắt díu nhau đi về phía trước, động viên nhau, giúp đỡ nhau

Lưu Vũ Khâm đột nhiên hỏi: “Chị Hạ Chí, chị chịu được không?”

Hạ Chí thở hổn hển đáp: “Em làm được, sao chị không thể?! Chị trông giống đứa không thể làm được à?”

Lưu Vũ Khâm: “Từ nhỏ em đã chạy bộ sáng sớm mỗi ngày, đầu giống chị là thành phần tri thức, chỉ biết ngồi làm việc ở phòng có điều hòa” Hạ Chí: “Cứ như em nói thì chị cũng phải tranh chỗ đứng cho thành phần tri thức đấy, chị có thể tiếp tục đi nào” Những chuyến Hiking trước đây, đường đi đều là đất bằng, nhưng hôm nay là đường núi

Ngọn núi này khá nhẹ nhàng, nhưng nói thế nào cũng là đường núi, luôn có đoạn gập ghềnh khó đi

Hơn nữa lộ trình dài, thời gian dài, thể lực mọi người tiêu hao rất lớn

Hai giờ đêm, Hạ Chí đi theo nhóm Lưu Vũ Khâm xuống núi, xa xa thấy ánh đèn khách sạn, cô thở phào nhẹ nhõm, hai chân đã rã rời, bụng đã đói meo từ lâu

“Mệt chết mất, cuối cùng đã trở lại” Hạ Chí lau mồ hôi, vừa nóng vừa lạnh, cô nghĩ thầm, đám thanh niên này đúng là có thể lực tốt

Trong tổ của các cô, chỉ có mình cô mệt đến nỗi thở hổn hển như chó

Đến khách sạn, Hạ Chí và Lưu Vũ Khâm cùng phòng, Hạ Chí ngã xuống giường không muốn động đậy

Lưu Vũ Khâm còn cầm điện thoại liên lạc với các tổ trưởng, bảo đảm tất cả thành viên đã trở về an toàn

“Chị, nếu chị mệt thì ngủ trước đi” Hạ Chí chỉ “Ừ”, ngay cả sức nói chuyện cũng không có

Trong mơ màng, hình như cô nghe thấy Lưu Vũ Khâm đang nói sếp lớn tài trợ cho hoạt động lần này cũng là một thành viên của câu lạc bộ, cũng tham gia hoạt động Hiking lần này, chỉ là được phân ở tổ khác

Cô ấy còn nói, ngày mai chắc chắn phải tìm cơ hội gặp anh một lát

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN