Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi - Chương 14: Dạ tiệc 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Chương 14: Dạ tiệc 6


Tân Hoành cảm thấy sợ hãi, đột nhiên xoay người, lại cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, có một bàn tay to ấp áp đã che lại mắt. Không thấy rõ, liền cảm thấy bối rối, cô dơ tay, muốn gạt bàn tay đang che mắt xuống.

“Đừng nhìn.” Bên tai là tiếng nói âm trầm như hồ sâu ngàn năm của Dịch Tân. Toàn than Tân Hoành chấn động, đột nhiên sợ hãi trong lòng, từ chỗ sâu nhất đáy lòng bốc lên, đánh thẳng tới đại não, đột nhiên bóp chặt khiến cô mất đi lý trí. Nhịn không được, tăng thêm lực kéo tay anh, ra sức muốn tách tay anh ra, tiếng nói bối rối cũng không dừng lại, “Anh giết ông ta? Anh giết ông ta phải không?”

Đột nhiên cô kích thích cùng kháng cự, hoàn toàn chọc giận Dịch Tân, anh đột nhiên buông tay, lạnh giọng nghiêm nghị nói. “Tân Hoành, có phải mặc kệ anh làm cái gì, vì ai, trong lòng em anh vĩnh viễn đều là lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình, là tội ác tày trời?”

Tân Hoành mở mắt, nhưng nhìn thấy hai mắt anh đang nén giận, trong mắt kia lại không nhìn thấy một anh vân đạm phong kinh (dịu dàng dịu dàng) mà cô quen, giờ phút này, tận sâu trong đôi mắt anh hơi đỏ lên. Trong lòng cô đau xót, lại không kịp suy nghĩ nhiều, lại vội vàng quay đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Đồng.

Nhìn thấy hạ tiểu đồng nằm trên mặt đất, máu trong người lưu thong, người chỉ ngất đi. Anh không có giết người, anh không có giết người, tốt.

Nơi này, có nhiều người nhìn như vậy, vì tên khốn hạ tiểu đồng như vậy, không đáng. . . .Lúc này trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, cô vội vàng nhìn Phong Dương, vội nói, “Đừng để ông ta chết, được không?”

Mắt Phong Dương nheo lại, nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lại không cười, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, mới dặn Nguyên Thâm, “Mang ông ta, theo tôi.”

Nhìn thấy ba người kia rời đi, người vây xem ở cửa sổ sát đất biệt thự cũng tản đi, lúc này Tân Hoành mới hơi chút yên lòng. Dịch Tân vẫn nhìn cô, mắt thấy cô bối rối đến khẩn trương mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng anh cúi đầu, bật cười, nụ cười cực kỳ áp lực, hơi lộ liễu, là vì trái tim mảy may băng giá, tim cực lạnh,

“Tân Hoành, có phải trong mắt em, thậm chí anh còn không bằng một tên lưu manh bắt nạt em?”

Tân Hoành, em chi là trong lòng anh ngoan độc ra tay tàn bạo, trong lòng em, để lại cho em chỉ là một mùi máu tanh thôi sao?

Tân Hoành nghe xong, cảm thấy đau lòng vừa rồi mới bị ép xuống bây giờ lại dâng lên, vội vàng nhìn Dịch Tân, đã thấy anh nhếch khóe môi, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, bộ dáng giận dữ cực hạn. . . Lúc này cô mới giật mình, thì ra, vừa rồi, bối rối của cô trong mắt anh thành sự phủ định của thẩm phán dành cho anh, cô vì một kẻ lưu manh mà chỉ trích anh.

Mạnh mẽ lắc đầu, cô cuống quit kéo tay anh, “Không phải, không phải, em. . .”

“Đủ rồi! Không cần biện mình! Hai năm che đậy giả dối, khi nào em mới có thể cho anh nhìn thấy sự thật lòng của em?!”

Tay cô khẽ chạm lên da anh, anh đột nhiên gạt ra. Không có không chế lực đạo, sức hơi lớn, Tân Hoành bị anh gạt ra, cơ thể hơi chênh vênh, đợi cô ổn định lại cơ thể, anh cũng đã xoay người nhanh rời đi. Tân Hoành đứng tại chỗ, mắt thấy bóng lưng anh bước anh rời đi, không đuổi theo. Gió đêm thổi qua, đột nhiên cô cảm thấy toàn than rét run, cái lạnh kia thấm sâu vào trong đáy lòng từ từ lan tràn, đến toàn than, bao phủ cô.

~ Hết phần Dạ Tiệc. ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN