Quân Lâm Dưới Thành
Chương 101: Ngoại truyện Thừa tướng – 1
Tư Mã Vanh đăng cơ làm đế, triều đình rối loạn một trận rốt cuộc cũng yên ổn, Đại Tấn trên dưới đều vui mừng, hơn nữa người Hồ phía Bắc đang bận rộn xử lý nội loạn, tạm thời không rảnh để ý tới phía Nam, quần thần trải qua cuộc sống cực kỳ thoải mái. LQĐ
Liên tiếp hai tháng, ngoài không tranh chấp, trong không phiền nhiễu, lâm triều thảo luận chỉ là mấy chuyện nho nhỏ này nọ, hơi có cảm giác dùng gáo vàng múc nước giếng bùn, quần thần ngoài cảm giác vui vẻ lại cảm thấy có chút mất mát buồn lo vô cớ, đêm dài vắng người tự suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy hình như quên mất chuyện đại sự của người nào đó, mãi đến lúc Cảnh vương đại hôn…..
Cảnh vương cưới nữ tử nhà họ Tạ làm thê, Tư Mã Vanh nhớ nhung tình nghĩa huynh đệ, cũng vì để lôi kéo nhà họ Tạ, ban thưởng rất nhiều hậu lễ, thể hiện rõ ràng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Cái đại thần nhìn mặt Cảnh vương đỏ au, lại nhìn sắc mặt Hoàng đế lạnh lẽo trước sau như một, mới hung hăng vỗ đầu: Nghĩ ra rồi! Hoàng thượng chưa lập phi, hậu vị còn chưa có! Đây là chuyện lớn! Chuyện lớn đó!
Tuy thời gian nay Vương thừa tướng vô cùng cung kính Hoàng đế, không còn thích chơi thủ đoạn “Nắm hết quyền hành” nữa, nhưng mấy đại thần vẫn quen để hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, nghĩ lập hậu liên quan tới Thái tử tương lai, chuyện quan trọng như vậy, liên quan đến vận mệnh quốc gia, thật sự là nên bí mật thương thảo trước một trận, vì vậy một số người hả lòng hả dạ chạy tới phủ Thừa tướng.
Một khắc trước phủ Thừa tướng còn là một vùng trời ánh nắng tươi sáng, một khắc sau đã sấm rền cuồn cuộn.
Vương Thuật Chi ngồi nghiêng sờ cằm, âm trầm cười hai tiếng, lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị: “Lập hậu hả? Đây thật sự là chuyện lớn, cần phải thận trọng. Không biết trong lòng chư vị đại nhân có người thích hợp để chọn chưa?”
Các đại thần không hiểu vì sao cảm giác như có một trận gió bão giông tố sắp bay tới, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Vương Thuật Chi, nghi ngờ mình đa tâm, vội cười nịnh nọt thoái thác.
“Chuyện lớn như vậy tất nhiên phải xem Thừa tướng có ý kiến gì trước đã.”
“Đúng đúng! Thừa tướng nếu có người thích hợp để chọn, vậy hạ quan tất nhiên vạn phần ủng hộ!”
“Chuyện này do Thừa tướng định đoạt!”
…
Vương Thuật Chi cười như gió xuân, dùng ánh mắt “Trẻ nhỏ dễ dạy” nhìn bọn họ, lắc đầu thở dài: “Bộ dạng Hoàng thượng như thần tiên, lại thông tuệ hơn người, bổn tướng cảm thấy…. Chỉ sợ trong thiên hạ không có vị nữ tử nào có thể xứng đôi với ngài!”
Các vị đại thần: “……”
Vương Thuật Chi tiếp tục cười nhìn bọn họ: “Không ngại nghe ý của chư vị đại nhân trước?”
Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng dần dâng lên niềm vui mừng quá đỗi, ánh mắt dò hỏi nhau đột nhiên biến thành phân cao thấp với nhau: Xem ra Thừa tướng không có ý định xen vào! Chao ôi! Vậy thì tốt quá! Lão phu có đứa cháu họ bộ dạng xinh đẹp, cuối cùng cũng có cơ hội giành vinh quang cho gia tộc rồi! Đừng tranh với ta! Tranh cũng không tranh được đâu!
Ánh mắt các đại thần như mũi tên, ngươi tới ta đi một hồi mới yên tĩnh lại, lại giả bộ khiêm nhường nhau một hồi.
“Ngươi trước đi!”
“Không không, là ngươi trước!”
«Được, vậy thì ta trước.”
” ………. “
Vương Thuật Chi cười tủm tỉm nghe bọn họ ta một câu ngươi một câu, ngoài sáng thì cười như gió xuân trong lòng thì cất đao, từ đầu tới cuối không tỏ thái độ gì, thấy bọn họ còn chưa chính thức lâm triều dâng sớ, mà đã dùng ngôn ngữ và ánh mắt đánh nhau long trời lở đất, không nhịn được ngáp một cái, cầm ngọc Như Ý gõ gõ trên trán: «Haizzz…. Chư vị đại nhân xin bình tĩnh đừng nóng, Hoàng thượng còn chưa mở miệng vàng đâu, các ngươi gấp cái gì?”
Đám đồng liêu đang đấu ngươi sống ta chết nghe vậy sững sờ, cuối cùng tỉnh táo lại: Thừa tướng không có ý định xen vào, vậy ý tứ của Hoàng thượng mới là quan trọng nhất, tranh chấp ở đây có ý nghĩ gì? Phải giữ lại tinh thần ngày mai lâm triều tái chiến!
Các đại thần vô cùng náo nhiệt, lại vui vui mừng mừng rời đi, phất tay chạy về nhà chuẩn bị ghi sớ dâng lên.
Vương Thuật Chi nhìn căn phòng trống rỗng, sâu kín thở dài, đi ra sân nhìn về phía hoàng cung, mặt lộ vẻ ưu thương: «Haizzzz… “
Vương Đình nhắm mắt theo sát, nhỏ giọng an ủi: «Hoàng thượng nhất định sẽ không đồng ý lập hậu, Thừa tướng ngàn vạn lần đừng lo lắng hao tổn tinh thần.”
Vương Thuật Chi lại thở dài một hơi, tựa như càng đau thương: «Vương Đình à, ngươi nói Hoàng thượng sẽ không lập hậu?”
«Nhất định sẽ không!” Vương Đình nói như chém đinh chặt sắt, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, «Hoàng thượng đối với Thừa tướng tình sâu như biển, tình cảm vững chắc hơn vàng, tình ý triền miên, tình thâm ý trọng, tình …. “
Vương Thuật Chi đưa tay ngăn hắn ta đang hao hết tâm lực an ủi lại, lại thán một tiếng: «Ngươi nói rất có lý, nhưng… Hoàng thượng sẽ không lập hậu?”
Vương Đình: “.. ” Đúng vậy! Nói nhiều như vậy chính là muốn an ủi ngài rằng Hoàng thượng sẽ không lập hậu, ngài cũng cảm thấy có đạo lý, còn than vãn tức giận cái gì chứ!
Vương Thuật Chi giơ tay áo lên lau khóe mắt: «Y sao có thể không lập hậu chứ?”
Vương Đình vô cùng chấn động: Thừa tướng của chúng ta thật sự là quá trượng nghĩa rồi! Hắn hận đến không thể vì Hoàng thượng đi tìm chết, lại nguyện ý nhìn Hoàng thượng thành thân cùng người khác, đêm về động phòng hoa chúc! Thừa tướng của chúng ta thật sự là khổ vì tình, vì tình gây nên thương tích, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, xúc động lòng người!
Vương Đình đang moi ruột gan cảm thán, chợt nghe Vương Thuật Chi buồn bã nói: «Y phải đồng ý lập ta làm hậu.”
Vương Đình: “… “
Màn đêm buông xuống, Vương Thuật Chi lại lần nữa ngủ lại trong cung cùng Hoàng thượng để «Thương thảo chuyện cơ mật quan trọng,” sau khi cho đám cung nữ thái giám hầu hạ lui ra, vẻ mặt tràn đầy tủi thân ôm Tư Mã Vanh hôn một cái: «Yến Thanh……… “
Tư Mã Vanh nghe giọng hắn du dương kéo dài âm cuối, khóe mắt hung hăng nhảy dựng lên, đưa tay sờ lên mặt hắn: “Làm sao vậy?”
«Yến Thanh…. ” Vương Thuật Chi tiếp tục tủi thân, bắt đầu đưa tay cởi bỏ vạt áo y.
Tư Mã Vanh mặc hắn động tay động chân, ánh mắt nhìn hắn thật sâu một lúc, nghi ngờ nói: «Rốt cuộc huynh làm sao vậy?”
«Không có gì…. ” Vẻ mặt Vương Thuật Chi ai oán, tay cũng không làm lỡ chuyện, hai ba cái đã khiêu khích được người ta.
Tư Mã Vanh khó nhịn giật giật, giơ cánh tay ôm lấy vai hắn, trong lòng vẫn không quên nghi ngờ như cũ: «Đã xảy ra chuyện gì?”
«Ta chính là… Haizzzz…. Không có gì…. ” Vương Thuật Chi chậm rì rì đáp một câu như thật như giả…., tùy tiện cầm y phục mất trật tự của hai người lau khóe mắt, đồng thời thân dưới động một cái, khẽ thở dài một tiếng, mơ hồ lộ ra sự thỏa mãn không dễ dàng phát hiện.
Tư Mã Vanh ngược lại hít một hơi, đợi lấy lại tinh thần vội vàng giật y phục trong tay hắn xuống, nương theo ánh nến sáng loáng dò xét hắn, thấy khóe mắt hắn sạch sẽ, nào có nửa phần bộ dạng đau lòng, hơn nữa hắn thật sự chậm rãi giày vò, không nhịn được nâng đầu lên cắn trên vai hắn một cái.
«Hít –” Vương Thuật Chi bị đau, lại tủi thân liếc y một cái, dứt khoát không động đậy, «Yến Thanh, trái tim đệ thật nham hiểm mà!”
Tư Mã Vanh không thể nhịn được nữa, xoay người một cái đè hắn xuống dưới người.
Vương Thuật Chi cảm thấy vô cùng vui sướng, «Ta bị thương rồi, chính đệ tự động cũng tốt.”
“…. ” Tư Mã Vanh chỉ cảm thấy trong thoáng chốc có một ngọn lửa đốt cháy khuôn mặt mình, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn hắn: «Nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
«Không có chuyện gì.” Vương Thuật Chi nhìn y thật sâu, tuy nằm ở dưới, vẻ mặt còn như một oán phụ bị vứt bỏ, nhưng hai tay lại xấu xa như cũ, miệng cũng không yên tĩnh, «Mau nhìn cho ta xem, cắn chảy bao nhiêu máu?”
Tư Mã Vanh lặng lẽ nhìn dấu răng không sâu trên vai hắn.
Đáy mắt Vương Thuật Chi lóe lên ý cười, ngồi dậy ôm lấy y, ghé bên tai y thấp giọng nói: «Yến Thanh, bộ dạng động tình của đệ thật sự rất hấp dẫn người khác, nhưng ngàn vạn lần không được để cho người khác nhìn thấy!”
«Nào đâu có người khác? Huynh…. Huynh động hay không động?”
«Ta bị thương rồi.”
” …… “
Tư Mã Vanh không thể nhịn được nữa tự mình di chuyển.
Vương Thuật Chi si mê nhìn hai con ngươi đen kịt tĩnh mịch của y, nhìn lông mi y tràn ngập sương mù, nhìn khóe mắt đỏ ửng như cánh hoa đào, đột nhiên rúc vào cần cổ y đè nén tiếng thở hổn hển, lần nữa ngẩng đầu lên lại là bộ dạng mây trôi nước chảy: «Động nữa đi…. “
Tư Mã Vanh nghe thấy giọng hắn khàn khàn, cong môi một cái, cúi đầu hôn lên mi tâm hắn điên cuồng di chuyển, lập tức liền nghe tiếng kêu rên hổn hển trong cổ họng, ngay sau đó thấy hoa mắt, đợi phản ứng kịp thì đã bị Vương Thuật Chi đặt dưới thân.
«Vết thương của ta tốt rồi, ta tới!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!