Quân Lâm Dưới Thành - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Quân Lâm Dưới Thành


Chương 11


Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Hôm sau, sau khi Vương Thuật Chi xử lý xong hết chính sự liền dẫn Tư Mã Vanh tới thẳng Mạc phủ. LQĐÔN

Tư Mã Vanh đã được xóa bỏ thân phận nô tịch, nhưng Vương Thuật Chi vẫn giữ y bên cạnh để sai bảo như trước, cũng chưa sắp xếp chỗ ở khác cho y, tựa như cố ý để y có hai thân phận gồm người hầu kiêm phụ tá cho hắn, bởi vậy hai người vẫn ngồi chung một xe như trước, Tư Mã Vanh không biết cưỡi ngựa, thấy vậy cũng vui vẻ thoải mái.

Ra khỏi cửa thành, đột nhiên Vương Thuật Chi vỗ vỗ trán mình, cười cười, “Thế mà lại quên mất một chuyện, Vương Trì, tên lúc trước của ngươi là gì?”

Mặc dù Tư Mã Vanh từng cố gắng dò hỏi tin tức từ Nguyên Phong, nhưng đối với quá khứ của Nguyên Sinh thì chỉ biết nửa vời, chuyện trước khi vào phủ Lục càng không nghe tới, đành phải kiên trì trấn định trả lời: “Chuyện quá khứ đã qua, tiểu nhân chỉ biết bây giờ mình tên là Vương Trì.”

Vương Thuật Chi nghe vậy dứt khoát lắc đầu: “Không ổn, không ổn, Vương Trì là tên của người hầu, phải sửa.”

“Tiểu nhân vốn có thân phận thấp kém, được Thừa tướng nâng đỡ mới có hôm nay, hơn nữa đây là tên Thừa tướng ban cho, tiểu nhân cảm thấy rất hay.”

Vương Thuật Chi cầm ngọc Như Ý ngõ trán y một cái, cười nói: “Sao như trẻ con thế, tới Mạc phủ đừng để người ta chê cười.”

Tư Mã Vanh thấy trán chợt nóng lên, có phần không được tự nhiên, vội sửa lời: “Thuộc hạ nhớ rồi.”

“Ừ.” Vương Thuật Chi thỏa mãn gật đầu: “Vậy thì không đổi tên nữa, ta lại ban cho ngươi thêm một chữ.”

Tư Mã Vanh sửng sốt ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Vương Thuật Chi còn đang suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Trì, Yến vậy. Tài cao mà tác phong trong sạch, không bằng gọi ngươi là Yến Thanh, thế nào?”

Nói xong nâng hai mắt lên nhìn vào con ngươi thâm trầm sâu kín của Tư Mã Vanh, đột nhiên cảm giác con ngươi này như có dòng nước xoáy sâu lắng làm người ta không dời mắt nổi, cũng giật mình theo.

Xe ngựa lúc lắc, ánh sáng từ khe hở mành trúc chiếu vào, sáng tối đan xen, hai người cùng nhìn nhau, lại có chút mê mẩn, trong xe nhỏ hẹp nhất thời tĩnh lặng không tiếng động.

Cuối cùng là Vương Thuật Chi lấy lại tinh thần trước, cười cười: “Sao thành cọc gỗ rồi? Không thích à?”

Tư Mã Vanh nhớ cuộc đời mình cho đến chết vẫn không có tên chữ, trong lòng không khỏi chua xót, không thể tưởng tượng được chuyện vốn đặt trong lòng thời gian dài, hôm nay lại do Vương Thuật Chi nhắc tới, nhất thời trong đầu hơi rối loạn, vội vàng rũ mắt che giấu nỗi lòng, cảm kích đáp: “Thừa tướng có lòng, thuộc hạ rất thích.”

Vương Thuật Chi liếc y một cái, lại nghiêng người qua quan sát sắc mặt của y: “Ngươi làm sao vậy?”

Tư Mã Vanh nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không sao ạ, chỉ là trong lòng thuộc hạ rất cảm kích.”

Vương Thuật Chi gật đầu không hỏi gì thêm.

Hai người tới Mạc phủ, xuống xe ngựa, Tư Mã Vanh mắt nhìn thẳng theo hắn đi vào.

Vào phòng nghị sự, rất nhanh có một nhóm người chào đón chắp tay hành lễ, sau khi đứng thẳng đưa mắt nhìn thì thấy một thiếu niên có hai hàng lông mày bất phàm đi theo sau lưng Vương Thuật Chi, phong thái lúc ẩn lúc hiện, không khỏi cùng sửng sốt.

Vương Thuật Chi nghiêng người tránh ra, đưa tay kéo Tư Mã Vanh tới trước người, lại cười nói: “Vị bên cạnh ta tên là Vương Trì, chữ là Yến Thanh, sau này chính là đồng liêu cùng các vị.”

Tư Mã Vanh mỉm cười, chắp tay khom lưng với mọi người, sau đó được Vương Thuật Chi giới thiệu chào hỏi cùng từng người một, khiêm tốn nói: “Tại hạ mới tới Mạc phủ, nếu làm việc có chỗ nào không chu toàn, mong các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.”

Mấy phụ tá này đã sớm nghe có người hầu tên “Vương Trì” rất được Thừa tướng khen ngợi, không thể tưởng tượng được hiện giờ người hầu này đã được xóa bỏ thân phận nô tịch, ra vào Mạc phủ, không khỏi rất đỗi kinh ngạc, lại nhìn thái độ của Vương Thuật Chi, càng không dám xem nhẹ Tư Mã Vanh, vội chắp tay đáp lễ.

Bùi Lượng thấy Vương Thuật Chi ngồi xuống, vội đi tới, hạ giọng nói: “Thừa tướng, thứ lỗi cho thuộc hạ nhiều lời, Vương Trì thoạt nhìn lòng dạ không cạn, sợ không phải vật trong ao, nếu ngài muốn trọng dụng y thì cần phải suy tính trước.”

Vương Thuật Chi cười nhẹ: “Sao? Tại sao ngươi sợ y náo loạn tạo phản? Chí ở trời cao mới là gốc rễ nam nhân lập thế, Vương Trì như vậy đúng là hợp toan tính của ta. Ngược lại Lục công tử thiếu chút nữa làm châu ngọc bị long đong, bây giờ xem ra ta phải kiểm tra mắt nhìn của hắn ta rồi.”

“Nguyên nhân chính là như thế Thừa tướng càng phải cẩn thận mới được, cũng không phải Lục công tử không nhìn ra châu ngọc mà là tên Vương Trì này ở tại phủ Lục quả thật không có chỗ nào hơn người, nếu tám năm này cẩn thận vâng dạ là cố ý gây nên, vậy chẳng phải chứng tỏ y có tâm cơ rất nặng?”

“Ừm…” Vương Thuật Chi không để ý lắm gật đầu, cười nói: “Xem ra không phải mắt nhìn của Lục công tử kém, cũng có thể trọng dụng đấy, như vậy chẳng phải ta đồng thời có được hai vị nhân tài?”

Bùi Lượng: “…….”

Vương Thuật Chi phất tay với hắn ta: “Việc này không cần lo lắng, Mạc phủ của Thừa tướng ta chẳng lẽ không phải là chỗ dung người? Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, chẳng lẽ để yên tâm lại dùng một số người vô tích sự mới đúng?”

Bùi Lượng cẩn thận suy nghĩ, gật đầu: “Thừa tướng nói có lý.”

Vương Thuật Chi biết hắn ta trung thành nên cũng không thèm để ỷ, chỉ nâng mắt nhìn sang Tư Mã Vanh, thấy tác phong ung dung của y khi trước mặt một số phụ tá bên kia, lại mơ hồ lộ ra khí thế bao trùm trên tất cả mọi người, không khỏi mỉm cười, khen ngợi: “Bùi Lượng, ánh mắt ngươi không tồi.”

Bùi Lượng nghe không hiểu vì sao.

Vương Thuật Chi cười ha ha: “Được rồi, ngươi xuống trước đi.” Nói xong vẫy vẫy tay với Tư Mã Vanh, ý bảo y lại ngồi bên cạnh mình.

Đúng lúc này có người đưa tin cấp báo tới, Vương Thuật Chi nhận lấy mở ra xem, thu liễm ý cười.

Quý chủ bộ hỏi: “Chính là tin tức của Dự châu?”

Vương Thuật Chi nâng mắt, trong mắt hơi trầm xuống, đưa tin cấp báo cho hắn ta.

Mọi người truyền nhau đọc đều biến sắc, cuối cùng rơi vào trong tay Tư Mã Vanh, Tư Mã Vanh chỉ nhìn lướt qua liền hiểu, đây là vụ án ở Dự châu đã điều tra xong, tin tức đúng ở chỗ Lưu Kỳ Sơn y từng đề cập tới, chủ bộ cấp dưới của Mục Lương đại nhân ở Dự châu.

Chuyển quà mừng vào kinh thành chính là Đỗ đại nhân Đỗ Việt, Đỗ Việt đi ngang qua Dự châu, tiện đường kính thăm Lương đại nhân, nhưng chỉ ăn có một bữa cơm mà quà mừng không cánh mà bay, trước mắt đã điều tra ra là Lưu Kỳ Sơn và người khác trong ngoài phối hợp, còn bên ngoài lén lút chở quà mừng đi lại chính là người Thái tử phái tới, hôm nay Thái tử phụng mệnh điều tra, xem như là điều tra chính mình.

Trong sảnh mọi người giận dữ cười lạnh: “Thái tử đây là vừa ăn cướp vừa la làng, thật sự là hát một vở kịch hay.”

Tư Mã Vanh bên cạnh lắng nghe không mở miệng, Vương Thuật Chi cũng không hỏi ý kiến của y, chỉ sau khi nghe mọi người thảo luận, dặn dò nói: “Trước tiên tiếp cận quà mừng đã, chúng ta điều tra trong tối không nên lộ ra, tạm thời án binh bất động, xem rốt cuộc Thái tử muốn làm cái gì, đến lúc đó lại quyết định.”

Hai người trở lại xe ngựa, đã gần tới hoàng hôn, Vương Thuật Chi cười nhìn y: “Hôm nay không sắp xếp cho ngươi làm gì, ngươi có suy nghĩ thế nào?”

Tư Mã Vanh nói: “Đây là Thừa tướng suy nghĩ cho thuộc hạ, thuộc hạ cần thỉnh giáo họ nhiều, vì Thừa tướng cống hiến sức lực tạm thời không vội.”

“Ai chà… Ngươi không thú vị gì cả…” Vương Thuật Chi lắc đầu, ngón tay gõ lên trán y, cười nói: “Nếu như sắp xếp cho ngươi rồi thì ngày nào ngươi cũng phải chạy tới Mạc phủ, vậy ta sai bảo ai đây?”

Tư Mã Vanh: “………”

Vương Thuật Chi nhìn vết sẹo bên mặt y, thấy miệng vết thương rất nhỏ, cũng không rõ ràng, lại nhìn tới khóe miệng, ngón tay dời xuống, không nhẹ không nặng chạm vào: “Không thể tưởng tượng được cũng có lúc ngươi lỗ mãng, có thể để nhánh cây đâm vào, còn đau không?”

Hai tay Tư Mã Vanh không khỏi xiết chặt, ngước mắt nhìn hắn, trong đầu đột nhiên trống rỗng, chỉ biết lắc đầu.

Vương Thuật Chi vui vẻ đảo tròng mắt, sờ lên mắt y, ngón tay dừng lại, cũng không biết làm sao lại như vậy, như có ma xui quỷ khiến lại dời xuống nửa tấc, nhéo nhẹ cằm y, trêu chọc nói: “Sao lại không phải mặt trắng nõn nà? Là ánh mắt ngươi kém hay là gương bị dính bụi?”

Tư Mã Vanh: “……..”

Vương Thuật Chi nói xong còn tự mình sửng sốt, thấy tai y ửng đỏ, trên mặt lại lão luyện thành thục, đáy mắt lại hiện lên ý cười, “A” một tiếng, “Quả thật không phải, hơi gầy, cần phải ăn nhiều thêm một chút.”

Tư Mã Vanh: “……..”

Trở lại phủ Thừa tướng, nghe nói hôm nay Lục Tử Tu từng tới cửa viếng thăm, Vương Thuật Chi lại sai người đi truyền lời mời đáp lễ hắn ta: “Bảo hắn ta trực tiếp tới thuyền hoa trên sông Tần Hoài, ta chờ hắn ở đó.”

Sau đó bản thân vào thay thường phục, không cần Tư Mã Vanh hầu hạ, thay xong nhìn thoáng qua y, nói: “Ngươi không cần đi đâu, thừa dịp trời chưa tối đi ra ngoài đặt mua mấy chiếc áo dài, sau này đừng mặc mấy cái áo ngắn vải thô đó nữa.”

Tư Mã Vanh đáp vâng, chỉ thấy hắn vội vã đi ra ngoài, kinh ngạc đứng im tại chỗ một lúc lâu, lại có chút thất thần.

Khi Lục Tử Tu leo lên thuyền hoa thì sắc trời đã tối, Vương Đình kéo màn che mời hắn ta vào trong.

Hôm nay trên thuyền hoa không ca múa, Vương Thuật Chi ngồi uống rượu một mình bên trong, nghe tiếng động đưa mắt nhìn cười cười, đưa tay ý mời ngồi ghế đối diện: “Mời Tả Ngô huynh mau vào đi, không cần đa lễ, mời ngồi.”

Lục Tử Tu ngưng hành lễ, mỉm cười chắp tay nói cảm ơn, sau khi ngồi ánh mắt quét một vòng, không thấy bóng dáng Tư Mã Vanh đâu, trong lòng hơi kinh ngạc.

Vương Thuật Chi nhìn thấy vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ cười cười làm như không biết, sau một hồi uống rượu hàn huyên, mở miệng nói: “Lần trước Lục Thái thú vào kinh ta từng hỏi qua ý nguyện của ngươi, Lục Thái thú nói ngươi thích cảnh sông núi, không có ý định làm quan, ta còn tiếc một hồi, không thể tưởng tượng được hôm nay lại có kinh hỉ.”

Lục Tử Tu mỉm cười: “Xem thư Thừa tướng đề hôm ở Tân Đình, Lục mỗ như được cảnh tỉnh, lúc này mới biết xưa nay mình vô cùng tùy hứng, quốc gia hưng vong, nên vì triều đình xuất chút lực mỏng mới là đúng, chỉ là Lục mỗ ở nơi núi sông rừng trúc, cho nên thờ ơ với triều chính, sợ cô phụ kỳ vọng của Thừa tướng.”

“Làm sao có thể? Vương Trì ở bên cạnh ngươi, chỉ học một hai phần của ngươi đã khiến người ta lau mắt mà nhìn, ngươi thì càng không cần khiêm tốn như thế.”

Lục Tử Tu nghe vậy càng thêm kinh ngạc, thầm nghĩ mặc dù Nguyên Sinh thông minh lanh lợi nhưng dù sao thì tính tình nhát gan, mỗi tiếng nói hành động đều sợ đi nhầm bước, cũng chỉ có ở trước mặt mình mới không câu nệ, sao đột nhiên lại được Thứa tướng khen nhiều như vậy? xin ủng hộ chính chủ L,êquys,đôn. trang khác là mặt dày copy kiếm tiền trên xương máu của editor

Vương Thuật Chi hớp một ngụm nhỏ, cười nói: “Đúng rồi, Vương Trì đã được ta xóa bỏ thân phân nô tịch, y không muốn thay tên nên ta liên ban cho y chữ là Yến Thanh, từ nay về sau y khôi phục thân phận tự do, xem như là người trong mộ phủ rồi.”

Đáy mắt Lục Tử Tư chìm xuống, sắc mặt khẽ biến.

Vương Thuật Chi cười nhìn hắn ta: “Ngươi có mừng thay cho y không?”

Lục Tử Tu nghi ngờ mọc thành bụi, vội lấy lại bình tĩnh, mỉm cười gật đầu: “Có thể được Thừa tướng khen ngợi, tất nhiên tại hạ mừng thay cho y.”

Hết chương 11

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN