Quân Lâm Dưới Thành
Chương 43
Trong xe ngựa mờ tối yên tĩnh, đôi mắt Vương Thuật Chi nhiễm ý cười thoáng qua khó phân biệt, cười thì nhẹ, giọng nói thì hết sức bá đạo lọt vào trong tai, Tư Mã Vanh cảm giác sau lưng nóng rực, thân thể cứng ngắc, tay chống lên ngực hắn không khống chế nổi run rẩy, vội thu tay về, sau một lúc lâu mới thấp giọng mở miệng: “Thừa tướng có chuyện gì cứ nói thẳng đi, làm gì dựa gần như vậy?” LQĐ
Vương Thuật Chi lại thêm vài phần vui vẻ, nghiêng đầu ghé vào tai y, giọng ép thấp tới mức như có như không, như từng sợi tơ tằm, cùng với hơi thở nóng rực chui vào, “Yến Thanh…..”
Lỗ tai Tư Mã Vanh bỗng nóng lên, như bắt lửa, trong nháy mắt lan tràn đến toàn thân, nóng tới mức tinh thần đại loạn, vội nghiêng đầu tránh đi, giọng run rẩy nói: “Ngươi…. Có chuyện mau nói!”
Vương Thuật Chi không buông tha bất kỳ phản ứng nào của y, nghe giọng y có chút khàn khàn, hơi thở lập tức nặng nề, vươn tay quay mặt y về hướng mình, ngón cái vuốt ve trán y, nói nhỏ: “Yến Thanh, ta đối xử với ngươi không tốt ư?”
Cổ họng Tư Mã Vanh khó khăn giật giật, lại nghiêng đầu lần nữa, ánh mắt hơi loạn: “Thừa tướng đối với với ta rất tốt.”
Vương Thuật Chi lại quay mặt y qua: “Nếu như vậy, vì sao ngươi không tin ta?”
“Ta….” Trong lòng Tư Mã Vanh căng thẳng: “Sao Thừa tướng nói vậy?”
Vương Thuật Chi hôn lên khóe môi y: “Trong lòng ngươi có ta, nhưng từ đầu tới cuối không muốn thẳng thắn thành khẩn bày tỏ, ta nói đúng không?”
Tư Mã Vanh nghẹn lời, môi nhếch lên, hai má khẽ động, nhưng không phát ra tiếng, một chữ “Không” bị nghẹn ở cổ họng, phun ra không được nuốt vào không xong, chần chừ như thế một lúc đã bị Vương Thuật Chi bắt được.
“Không nói chính là thừa nhận.” Vương Thuật Chi nặng nề cười một tiếng: “Đã lưỡng tình tương duyệt, ngươi bảo ta làm sao duy trì phong độ quân tử?”
Tư Mã Vanh nghe xong hơi thở khựng lại, cảm giác tay cách y phục nhẹ nhàng dao động sau lưng, tai lại nóng lên: “Thừa tướng….”
“Hửm?”
Một tiếng này rất nhẹ nhàng du dương, lại khe khẽ vang lên như câu hồn đoạt phách, Tư Mã Vanh lập tức thở dốc, vội lấy lại bình tĩnh, nắm chặt cánh tay hắn: “Thừa tướng…”
“Hả? Xin tự trọng sao?”
Mặt Tư Mã Vanh hơi nóng, đột nhiên không biết nên đối mặt với tên vô lại như hắn thế nào, trong lòng chỉ biết dùng thêm lực đẩy hắn ra cũng không phải là việc khó, nhưng hai tay lại không nghe sai bảo, có dáng vẻ như từ chối mà lại nghênh đón.
Vương Thuật Chi nhìn y trong bóng đêm, thăm dò từng bước một, hôn lên khóe mắt run rẩy, mũi thẳng tắp, môi hơi cong của y, như chuồn chuồn lướt nước, như gió nhẹ lướt qua cành liễu, thấy y không cố chấp giãy dụa phản kháng, trong lòng rung động không thôi, liền nghiêng người hôn vào cổ y.
Tư Mã Vanh chưa bao giờ gặp chuyện làm mình không quả quyết như thế này, vừa bối rối luống cuống, lại hận bản thân mình khiến nơi rậm rạp vừa chạm vào đã dâng lên khát vọng nguyên thủy nhất, không khỏi cau mày, thần hồn đều mất, cuối cùng như cá nhảy ra khỏi mặt nước, há miệng thở dốc, vừa nhanh vừa gấp gáp.
Vương Thuật Chi nghe thấy rõ ràng, vội dừng lại, nhắm mắt từ từ lấy lại tỉnh táo, lần nữa mở mắt ra thì đã là u ám sóng to gió lớn, đưa mắt nhìn y, nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy môi y, lực đạo rất mạnh hôn sâu vào, tay vuốt ve mặt y rồi đi lên trên, chạm vào mái tóc mềm mại hơi lạnh của y, ngón tay xiết chặt, nâng ót y lên, môi lưỡi càng tàn sát cướp đoạt bừa bãi.
“Ưm – “ Trong miệng Tư Mã Vanh bật ra tiếng hừ nhẹ, chợt bừng tỉnh vội đẩy hắn ra, bản thân mình thì vô cùng chật vật chống người đứng dậy, nhanh chóng lùi về sau, đang chuẩn bị đứng lên thì sau lưng bỗng nhiên đụng vào một góc nhọn, lập tức đau đớn kịch liệt: “A –“
Vương Thuật Chi biến sắc, vội vàng lao tới y: “Làm sao vậy?”
Tư Mã Vanh khẽ cau mày, lắc đầu: “Không sao.”
“Đụng vào góc bàn à?” Vương Thuật Chi nghe giọng y kiềm chế, chợt cảm thấy không ổn, không khỏi càng lo lắng, vội lấy đèn sứ men xanh nơi góc, xách lên đặt trên bàn, quay đầu thấy y đang trở tay xoa sau lưng, vội lấy tay y ra, “Mau nằm sấp xuống, ta xem cho ngươi!”
Sắc mặt Tư Mã Vanh hơi lúng túng, lắc đầu lần nữa: “Không sao.”
Vương Thuật Chi đột nhiên kéo y tới, khi hôn lên môi y, giọng điệu mang theo chút nịnh nọt thấp giọng dụ dỗ nói: “Ngoan nào, không xem ta sẽ lo lắng.”
Tư Mã Vanh sửng sốt, mặt càng nóng hơn, chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vừa thất thần đã bị hắn đặt trên giường đệm, đành cam chịu nằm sấp xuống.
Vương Thuật Chi rất thuận buồm xuôi gió cởi y phục ra cho y, nhanh chóng nới lỏng đai lưng của y, nhấc áo dài lên, rồi vén áo lót bêm trong, giơ đèn nhìn kỹ một lần, thấy ngay giữa bớt hoa văn hình áng mây có thêm một dấu đỏ không lớn không nhỏ, không khỏi nhíu mày: “Đụng vào không nhẹ.”
Nói xong đặt bàn xuống một bên, hai tay đặt ngang eo y xoa nắn, lực đạo hạ xuống rất mạnh.
Tư Mã Vanh hít hà một tiếng.
Tay Vương Thuật Chi hơi dừng lại, nói khẽ: “Ngươi nhịn thêm chút nữa đi, không xoa thì máu bầm không tan được, sợ ngày mai sẽ khó chịu.”
Tư Mã Vanh im lặng gật đầu, cảm giác mình ném mất hết mặt mũi rồi, trên mặt hơi cứng ngắc, liền nhếch môi nằm đè lên cánh tay, xem người đang ngồi bên cạnh là một đại phu.
Vương Thuật Chi xoa nắn cho y hồi lâu, thấy vẻ mặt y hơi thả lỏng, biết gần ổn liền ngừng động tác, hai tay lại không nhấc ra, lòng bàn tay dán sát bên eo y, than nhẹ một tiếng, “Ta cũng đâu phải lũ lụt thú dữ, bộ dạng ngươi tránh né không kịp kia làm ta đau lòng mà!”
Sắc mặt Tư Mã Vanh thay đổi.
Vương Thuật Chi cúi xuống quan sát, ánh mắt lưu luyến dọc theo đường cong lên xuống, cuối cùng rơi trên chiếc bớt hình áng mây kia, vì cái gọi là thương thì củ ấu cũng tròn, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã bị hấp dẫn, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát phía trên, mang theo nóng bỏng thương yêu.
Cổ họng Tư Mã Vanh giật giật, rũ mắt không lên tiếng.
Vương Thuật Chi lại than nhẹ, mang theo mất mát và bất đắc dĩ, cúi người hôn xuống eo y, sợ y lại trốn, vừa chạm vào liền rời đi, sau đó lại thay y phục cho y, dìu y ngồi dậy.
Hình như trên lưng Tư Mã Vanh cực kỳ nhạy cảm, chỉ thoáng chạm vào như vậy đã bị kích thích run rẩy, tay chân đều không nghe sai khiến, đành phải dựa vào sát thùng xe, từ từ lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: “Đa tạ Thừa tướng.”
“Chỉ có một câu nói như vậy sao?” Vương Thuật Chi yên lặng nhìn y, trong mắt hiện ý cười yếu ớt.
Tư Mã Vanh hơi dừng lại, gượng gạo nói: “Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi.”
Ý cười của Vương Thuật Chi khựng lại, kéo eo y qua: “Ngươi chính là một con trai, sống chết gì cũng không cạy mở miệng được! Tâm ý của ta đối với ngươi cũng không phải chơi đùa, ngươi không tin ta hay là không chính ngươi?”
Tư Mã Vanh bị hắn ép sát từng bước, không thể không nâng hai mắt lên, lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ngực không nhịn được đau đớn, há to miệng, sau một lúc lâu mới phát ra tiếng: “Cuối cùng có một ngày ngươi sẽ hối hận.”
Vương Thuật Chi không ngờ y đột nhiên nói vậy, lại có chút ngoài ý muốn, sau đó trong lòng dâng lên chút vui vẻ, vội ôm chặt lấy y: “Chỉ giáo cho ta?”
“…..” Tư Mã Vanh cắn chặt răng, hít sâu một cái, cuối cùng thản nhiên nói: “Ta đang lợi dụng ngươi.”
Vương Thuật Chi cười rộ lên, không cần nghĩ ngợi nói: “Có thể.”
Tư Mã Vanh kinh ngạc nhìn hắn.
Vương Thuật Chi lại vô cùng thích bộ dạng ngẩn ngơ này, ý cười càng sâu: “Ngươi tính lợi dụng ta thế nào?”
Tư Mã Vanh nhất thời choáng váng, thấy trong mắt y như có sóng, dường như vô cùng vui vẻ, đột nhiên có chút bận tâm có phải đầu óc hắn hỏng rồi không.
“Hả?” Ánh mắt Vương Thuật Chi khóa chặt: “Không muốn nói?”
Tư Mã Vanh đột nhiên không dám nhìn thẳng hắn, trong lòng chột dạ: “Không thể trả lời, Thừa tướng nguyện tin thì tin.”
Trong lòng Vương Thuật Chi hết sức hài lòng, có thể cạy mở miệng y đúng là không dễ dàng, sao còn có thể ép sát từng bước, liền mỉm cười xiết chặt cánh tay, để y dán vào mình: “Vậy tâm ý của ngươi đối với ta thế nào?”
Tư Mã Vanh lại há hốc mồm, ho nhẹ một tiếng đẩy hắn ra, rồi dựa vào vách thùng xe, nghiêng mắt qua chỗ khác không nhìn hắn: “Vừa rồi đã nói, ta đang lợi dụng ngươi.”
Vương thuật Chi cũng không có nửa phần buồn bực, cúi người ngang nhiên xông qua: “Vậy ngươi thích ta không?”
Tư Mã Vanh sửng sốt, vẻ mặt lúng túng.
Vương Thuật Chi mặt mày hớn hở, giọng điệu lại có chút u oán, “Haiz…. Cho rằng tốt xấu gì cũng có thể đổi được chút thật tình, kết quả là một bên mình tình nguyện….”
“Không…” Tư Mã Vanh vô thức mở miệng, lại vội vàng đóng chặt.
“Không cái gì?”
Tư Mã Vanh ý thức được hắn đang dẫn lời của mình, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết là vì hắn xảo trá vô lại, hay là vì bản thân mình chợt ngốc nghếch không chịu được, nói chung tư vị trong lòng khó phân biệt được. xin ủng hộ chính chủ Lq ê quýlđônnnn
Vương Thuật Chi lại hỏi tới: “Không cái gì? Không phải một bên tình nguyện?”
Tư Mã Vanh khôi phục sự trấn định: “Không còn sớm.”
Vương Thuật Chi “Phốc” một tiếng bật cười, một tay ôm lấy y vào lòng, không cho y có cơ hội giãy dụa, tay đè sau thắt lưng y vuốt vuốt, sau một lúc lâu mới buông ra, thấp giọng nói: “Ngủ đi.” Nói xong nhẹ nhàng ấn xuống khóe mắt y một cái, xoay người tắt đèn sứ men xanh.
Trong xe ngựa lại chìm vào đêm tối, Tư Mã Vanh để nguyên y phục nằm xuống, vốn cho là khó có thể ngủ, không thể ngờ chưa bao lâu thì đã ngủ say, một giấc tới sáng.
Lần này bọn họ đắc tội Thái tử, trên đường đi thường phải thay đổi tuyến đường, lại di chuyển vô cùng cẩn thận, cuối cùng dọc đường đều thuận lợi.
Lần nữa trở lại thành Kiến Khang đã là xuân về hoa nở, phủ Thừa tướng mọi thứ đều như cũ, khác biệt duy nhất chính là nóc nhà đã sửa chữa xong, Vương Thuật Chi nhìn nóc nhà thở dài thật sâu, quay đầu nhìn Tư Mã Vanh: “Nếu ta sai người gõ thủng vài lỗ, ngươi còn thu lưu ta không?”
Tư Mã Vanh quét mắt nhìn hắn một cái, không sóng không gió nói: “Đã vào xuân, đêm ấm như ban ngày, Thừa tướng sẽ không bị lạnh đâu.”
Vương Thuật Chi lắc đầu than thở: “Trong lòng đau quá….”
Đêm đó, Vương Thuật Chi đi vào chỗ ở của Tư Mã Vanh như trước.
Tư Mã Vanh có chút không biết nói gì: “Thừa tướng còn sợ lạnh à?”
“Cũng không phải.” Vương Thuật Chi vui vẻ dạt dào, phất tay áo lên, móc ra một quả đào như làm ảo thuật, “Sân sau đào chín sớm nhất, mang tới cho ngươi nếm thử.”
Tư Mã Vanh đưa tay nhận lấy: “Đa tạ Thừa tướng.”
“Nếm thử xem sao?”
Tư Mã Vanh thấy vẻ mặt y nhìn mình chờ đợi, liền cúi đầu cắn một miếng, nhai nhai, gật đầu khen: “Không tệ.”
“Cho ta ăn một miếng thử?”
Tư Mã Vanh thiếu chút nữa bị nghẹn, sắc mặt lập tức có chút không được tự nhiên, cố sức nuốt xuống: “Nếu Thừa tướng muốn ăn thì…. Đi hái quả khác đi.”
“Haizzzz…. Đây là quả đào chín sớm nhất, quả khác thì phải chờ.” Vương Thuật Chi thấy y lại cắn một miếng liền cười cười, đưa tay bắt lấy cổ tay y: “Ta muốn ăn một miếng quả đào nhà mình sao lại khó như vậy?”
Tư Mã Vanh vừa cắn tiếp một miếng, ngẩn người, cảm giác mình nhớ rõ ràng rành mạch lời vui đùa của hắn lúc trước thật sự có chút kỳ quái, liền để quả đào trước mặt y.
Vương Thuật Chi cúi đầu, bỗng nhiên nghiêng người cúi xuống nhanh chóng cắn miếng đào trong miệng y, nhân cơ hội hôn lên môi y, vẻ mặt thỏa mãn rời đi.
Tư Mã Vanh: “…..”
Hết chương 43
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!