Quấn Lấy Không Buông - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
221


Quấn Lấy Không Buông


Chương 30


Thịnh Lê vội vàng xoa lưng cho cô ta, “Nguyệt Nguyệt, em có sao không?”

Liễu Nguyệt Nguyệt không nói gì, cứ nôn khan suốt.

Tay Thịnh Lê cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến, “Không phải em…?”

Ánh mắt anh ta chứa đầy vui mừng, giống như nhận được tin tốt, cứ nhìn chăm chăm vào bụng Liễu Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt có con với anh ta?

Anh ta vừa nói xong liền đi ra ngoài gọi điện cho bác sĩ đến.

Nhưng lại bị người trong lòng giữ lại, cô ta lắc đầu.

Sắc mặt Liễu Nguyệt Nguyệt tái nhợt, “Không phải đâu anh.”

“Mấy ngày trước…em còn bị.” Cô ta vùi vào lòng Thịnh Lê, ngượng ngùng nói.

Thịnh Lê hơi mất mát, nhưng vẫn không tin, rủi như may mắn thì sao.

Liễu Nguyệt Nguyệt cứ giữ chặt anh ta không cho đi, Thịnh Lê chỉ đành gạt chuyện này sang một bên.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Thịnh Ngự thức dậy trước.

Anh cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, cánh tay anh càng siết chặt.

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này chính là mỗi sớm mai thức dậy, được thấy em tựa vào lòng anh.

Lúc Tinh Nhan thức dậy, vừa lúc nhìn thấy anh đang cười.

Cô ngáp một cái, mạnh mẽ cắn một phát lên ngực anh.

“Cười lại cho em xem nào.”

Khóe miệng Thịnh Ngự sững lại, anh sờ sờ đôi môi của mình, “Anh có cười hả?”

Anh nghĩ mình đã quên mất cách nở nụ cười rồi.

Tinh Nhan xoay người, ghé lên người anh, đôi mắt khóa chặt anh, cô vuốt ve đôi môi của Thịnh Ngự, “Anh cười lên rất đẹp trai.”

Cô nói thật.

Lúc anh cười, cô như nhìn thấy được ánh sao đẹp nhất trên bầu trời.

Mái tóc dài lướt qua lồng ngực anh mang theo cảm giác ngưa ngứa.

Người đàn ông yên lặng, ôm chặt người trong lòng, đặt lên trán cô vài nụ hôn.

Tinh Nhan bật cười, ngẩng đầu dâng đôi môi đỏ mọng lên.

Dưới ánh nắng ban mai, hai người trao nhau một nụ hôn buổi sáng.

“Dậy đi thôi!” Cô chặn ngang ngực anh, tiện tay cầm áo ngủ mặt vào, cô bước xuống giường, duỗi eo rồi nói với anh, “Em đói rồi.”

Đàn ông là động vật trong ngoài không thống nhất, trông càng cấm dục thì lúc cởi bỏ lớp da kia lại càng mạnh mẽ, đúng là chí lí mà.

Không cần phải nói, lực ở eo cũng đủ để duy trì sự điên cuồng của anh.

Bây giờ cái bụng của cô đã thay mặt cô lên tiếng đòi lại công bằng cho sức lực đã bỏ ra.

Người đàn ông ngồi dậy, vén chăn lên làm hiện lên cơ thể với cơ ngực quyến rũ và thắt lưng tràn đầy mạnh mẽ, vài dấu hôn như ẩn như hiện, càng lộ rõ dáng vẻ cấm dục của anh…

Tinh Nhan cong khóe mắt, làm người ta không kiềm chế được.

Cô bước tới, đặt một nụ hôn lên sóng mũi cao vút của anh.

“Dẫn em đi ăn nào.”

“…Ừ.” Vẻ mặt Thịnh Ngự không hề thay đổi nhưng ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Lúc cô xuống lầu ăn cơm, người đàn ông chậm rãi bước tới.

Anh nhìn miếng vải trôi dập dềnh trên mặt hồ, mím môi nhặt nó lên rồi mang vào phòng phơi.

Cơm nước xong rồi thì phải về nhà.

Thịnh Ngự đưa cô về nhà như thường lệ.

Tinh Nhan cười tủm tỉm nhìn anh, “Muốn về nhà với em không?”

Chuyện của bọn họ cũng nên xác định rồi.

Anh dừng bước, hiểu ý cô nói nên gật đầu.

***

Tinh Nhan trừng to mắt nhìn người đàn ông đang mím môi kia, anh đã thay liên tục 5 6 bộ tây trang rồi.

Quản gia với vẻ mặt vui mừng, xách đống lớn đống nhỏ chất vào phía sau xe, vừa làm vừa bất mãn lầm bầm với Thịnh Ngự, rồi lại mang đồ chất lên cái xe khác to hơn.

Đúng là, cốp xe này quá nhỏ mà.

Người đàn ông gài nút xong, đưa mắt nhìn sang đây như muốn hỏi ý cô.

Ý cười bên môi Tinh Nhan lại nhiều hơn một tí.

“Anh mặc gì cũng đẹp hết.”

“Không cần thay nữa, mặc bộ này đi.” Cô đi tới, cầm lấy cà vạt, ” Anh cúi đầu xuống nào.”

Người đàn ông động đậy, nhìn người trong gương im lặng.

Cái này có phải không được chín chắn lắm không.

Chọn tới chọn lui một hồi đến giữa trưa mới bắt đầu xuất phát.

“Anh mua mấy cái này từ bao giờ thế?”

Tinh Nhan quay đầu lại nhìn mấy món đồ đặt ở phía sau.

Nhiều đồ thế này, anh mua từ bao giờ sao cô không biết gì hết.

Anh nắm chặt vô lăng, trả lời, “Cách đây không lâu.”

Mua từ ngày đầu tiên cô giải trừ hôn ước.

Nhìn gương mặt đang căng thẳng kia, Tinh Nhan nhíu mày trêu anh, “Anh hồi hộp hả?”

Thịnh Ngự im lặng.

Tinh Nhan lại trêu, “Yên tâm đi, ba mẹ em không ăn thịt anh đâu mà lo.”

“Nhiều lắm là không cho anh và em quen nhau thôi.”

“Sau đó sẽ đuổi anh đi thật xa.”

Chân đạp trên chân ga bỗng chốc cứng đờ.

Anh bạnh mặt, ánh mắt trầm xuống nhìn sang cô.

Tinh Nhan không đành lòng.

“Được rồi, được rồi.” Cô nhỏ nhẹ, “Em đùa anh thôi.”

Nói xong cô mỉm cười, “Sao nào, nếu đuổi anh ra ngoài thì anh sẽ bỏ cuộc hả?”

Không đâu.

Bây giờ người đàn ông mới thoải mái được một chút.

Mặc kệ thế nào, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.

Xe dừng trước biệt thự nhà họ Qúy.

Nhìn anh mang từng món quà vào, Tinh Nhan bèn giữ anh lại, “Lát nữa để người khác làm.”

Nói xong thì đẩy cửa ra.

Gương mặt anh trở nên nghiêm túc, sóng lưng thẳng tắp.

Cửa chậm rãi được mở ra.

Tinh Nhan bị dọa sợ hết hồn.

— Ba mẹ Qúy đang ngồi trên sofa, yên lặng nhìn chằm chằm cánh cửa.

“Ba, mẹ, hai người làm gì thế?”

Ông Qúy không nhịn nổi cầm con dao gọt trái cây đặt trên bàn trà, gương mặt đầy thịt kia đang nhíu chặt.

Ông chỉ muốn…chém một cái.

“Nhan Nhan về rồi hả con? Ăn cơm chưa?”

Chỉ có mẹ Qúy dịu dàng hỏi cô.

Thật ra tối qua bọn họ không để ý chuyện Tinh Nhan không về nhà, nhưng sáng nay lại nhận được tin của con gái bảo trưa nay sẽ dắt con rể về ra mắt…

Chuyện đột ngột thế thì ai chấp nhận nổi?

Đặt biệt đối với người ba già mới vừa giữ được con gái ở nhà.

“Con ăn rồi, ăn rồi.”

Tinh Nhan nắm tay Thịnh Ngự bước vào, cười hì hì giới thiệu anh với ba mẹ, “Đây là Thịnh Ngự, con rể của hai người.”

Thịnh Ngự sửng sốt, sau đó bình tĩnh trở lại, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Con chào bác trai, con chào bác gái, con là Thịnh Ngự.”

Ba Qúy bắt gặp ánh mắt của anh, híp híp mắt, sự lạnh lẽo dần biến mất.

Tinh Nhan kéo anh ngồi xuống rồi chạy lại nắm tay mẹ Qúy nói nhỏ bên tai bà, “Mẹ xem, đẹp trai lắm đúng không!”

Dáng vẻ của cô vô cùng kiêu ngạo.

Mẹ Qúy buồn cười, nhìn cô một cái rồi bảo Thịnh Ngự ngồi xuống.

“Thịnh Ngự ngồi xuống đi con.”

Ba Qúy nghe Tinh Nhan nói, buồn bã chạy đến hỏi, “Bộ ba không đẹp trai hả?”

“Ba cũng đẹp trai mà.”

Nói xong Tinh Nhan gọi quản gia đến, “Quản gia, trong xe còn nhiều đồ…”

Được con gái khen cũng đẹp…tuy là “cũng” nhưng cũng đủ khiến ông cực kỳ vui vẻ.

Mẹ Qúy nhìn anh, “Thịnh Ngự, không ngại dì gọi con thế chứ.”

Người đàn ông trầm giọng lắc đầu, “Dạ, đương nhiên là không rồi…”

Mẹ Qúy nở nụ cười, quay đầu nói, “Dì và chồng mình chỉ có mình Nhan Nhan, nên khó tránh nó không được mạnh mẽ như người ta, người ngoài nhìn vào sẽ thấy con bé hơi tùy hứng…”

“Dạ không đâu…” Thịnh Ngự lắc đầu.

Cô tốt lắm.

Cái gì cũng tốt.

Nhưng những lời anh chưa nói ra mẹ Qúy cũng không để anh nói, bà cười cười, nói tiếp, “Lần trước con bé không nên đi hỏi cho ra lẽ.”

“Chuyện đó dì phải cảm ơn con, nếu không nhờ con, Nhan Nhan có lẽ…” Mẹ Qúy không muốn nói tiếp nữa.

Lời chưa nói hết, Thịnh Ngự và ba Qúy đều đoán được bà định nói gì, hai người đàn ông mặt trầm xuống, rõ ràng là một béo một gầy, thế mà giờ đây gương mặt lại giống nhau một cách khó hiểu.

Mẹ Qúy nhìn hai người, nụ cười càng thêm dịu dàng.

Bà biết vì sao lại giống nhau đến thế.

Lời định nói ra vội nuốt vào, bà nói, “Lúc Tinh Nhan quay về có kể về con cho dì và bác trai nghe, thật ra dì không đồng ý lắm.”

Thịnh Ngự bỗng nhiên ngẩng đầu, thân thể anh cứng đờ.

“Con có biết, quan hệ của hai đứa sẽ bị người khác chỉ trỏ không?”

Bà dừng lại rồi tiếp tục nói,

“Nhưng mà Nhan Nhan nó thích con.”

Mẹ Qúy dịu dàng cười.

“Dì và chú không có yêu cầu gì về con rể tương lai, chỉ cần Nhan Nhan thích và người đó tốt với nó là được.”

Cách nói chuyện của mẹ Qúy tự nhiên mà lại sâu sắc.

Bà vừa nói xong, anh liền hiểu ngay ý cảnh cáo trong lời bà, vì Nhan Nhan thích nên bà mới chấp nhận anh.

“Con sẽ đối xử tốt với Nhan Nhan.” Anh hứa hẹn.

Mẹ Qúy khoát khoát tay, cười nhẹ, “Dì không cần hứa hẹn.”

“Lên nói chuyện với chú đi.”

Bà không cần hứa hẹn, vì hứa hẹn đều vô dụng, hơn nữa, bà tin dù Thịnh Ngự có vi phạm lời hứa, bà và chồng mình vẫn có thể che chở Nhan Nhan.

Mẹ Qúy nhìn Nhan Nhan từ ngoài đi vào, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

“Nhan Nhan, lại đây cùng mẹ ăn một chút nhé?”

“Dạ ~”

Trên lầu.

Hai người đàn ông, một ngồi, một đứng, ba Qúy nhìn thẳng vào mắt Thịnh Ngự, khí thế hùng hồn.

Thịnh Ngự bình tĩnh nhìn ông, ánh mắt không hề né tránh.

Anh thật sự rất thích Nhan Nhan.

Người đàn ông mập mạp đột nhiên bật cười, đôi mắt bừng sáng, “Nào, lại đây xem phần văn kiện này đi.”

Thịnh Ngự bước lại gần.

Là kế hoạch đánh bại nhà họ Thịnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN