Quấn Lấy Không Buông - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Quấn Lấy Không Buông


Chương 43


Nàng duỗi tay ra, “Ta chọn nơi này.”

“Ừ, phiền thí chủ lấy căn này.” Giới Sân không chút do dự, không hỏi gì chỉ gật đầu rồi lấy ra mấy viên linh thạch cực phẩm đưa cho tiểu đồng.

“Thuê năm năm, bao nhiêu đó đủ không?”

Chờ Nguyên Anh kiếp bình ổn lại cũng phải mất ba năm, cộng thêm thương thế của nàng…

Hai mắt tiểu đồng sáng bừng, biểu hiện càng thêm ân cần. Hắn ta đưa cho Giới Sân một khối ngọc bài, “Đương nhiên là đủ! Đại sư cầm cái này đến động phủ chữ thiên số 3 đưa ra là có thể vào.”

Vật hiếm thì lúc nào cũng quý. Linh thạch cực phẩm đương nhiên có giá trị hơn trung phẩm rồi. Bao nhiêu đây ứng trước cho năm năm là quá đủ.

TIểu đồng ân cần định tiễn bước hai người ra ngoài nhưng Giới Sân từ chối, “Không cần phiền thí chủ, bần tăng tự đi được.”

Hai người bọn họ có thể tìm được chỗ, bọn họ đi rất nhanh nên không cần để tiểu đồng đi theo.

Nụ cười trên môi tiểu đồng bấy giờ mới dần thả lỏng, nhìn bóng lưng rời đi của hai người cảm thấy có gì đó là lạ.

—- Hòa thượng mà lại giàu thế ư…Hai người họ chỉ thuê một động phủ thôi ư?

Nghĩ sao cũng thấy…a…

Bây giờ hòa thượng không cần phải giữ giới nữa hả?

***

Vừa ra khỏi cửa, hai người nhanh chóng bay đến chỗ kia, tuy không gần nhưng tốc độ của người tu tiên thì chỉ cần một cái chớp mắt là đã tới.

Từ xa đã nhìn thấy ngọn núi, dưới chân núi có một người ngồi xếp bằng, Giới Sân đưa miếng ngọc bài ra, người giữ cửa nhìn thấy thì gật đầu xác nhận.

“Thí chủ, nàng có sao không?” Giới Sân nhẹ nhàng niệm phật, nhìn người đang đi cạnh mình, đáy mắt tràn ngập lo lắng. Sau khi hắn đưa thẻ ngọc ra thì mặt nàng cắt không còn một giọt máu.

“Đương nhiên là không sao rồi.” Tinh Nhan lắc đầu, đôi mắt long lanh nở nụ cười.

Nàng thì có chuyện gì chứ, không chết được đâu.

Hai người tiến vào núi, đi thẳng vào động phủ thứ ba gian chữ thiên.

Đến gần chỗ ở, miếng ngọc bài hiện lên ánh sáng màu xanh, trong không khí tựa như có kết giới bị mở ra, một luồng linh khí xông thẳng vào mặt.

Nói đúng ra đây là một sơn động được tạo kết giới để phong ấn nó lại nên trở thành động phủ. Trong sơn động rất đơn sơ, bên trong chỉ đặt một cái bồ đoàn.

Vừa vào trong, thân thể Tinh Nhan như lung lay sắp ngã.

“Ta phải bế quan.” Nàng gắng gượng nói cho hết câu rồi ngồi xuống bồ đoàn khoanh chân bắt đầu luyện công.

“Chờ một chút.” Không ngờ đại hòa thượng lại ngăn cản nàng, không đợi nàng hỏi đã nói, “Nàng thả thú lưỡng cực ra đi.”

“Ừ.” Tinh Nhan nuốt ngụm máu trong miệng xuống, thả thú lưỡng cực ra rồi bắt đầu luyện công.

Thương thế lần này của nàng vô cùng nghiêm trọng.

Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, nàng chỉ vừa mới nghiêng người mà gân mạch toàn thân như bị đứt ra, Ma Anh trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, nếu không phải nhờ hấp thu ma khí ở trên phi thuyền thì nàng không thể nào chống đỡ nổi.

Giới Sân không thèm quan tâm đến con thú nhỏ trên mặt đất, hắn lấy cực phẩm linh thạch và ma thạch ra rồi bắt đầu bày trận.

Rất nhanh, từng luồng linh khí và ma khí nhàn nhàn hiện ra bao vây khắp người nàng.

Linh khí ôn hòa, ma khí hung tàn. Nếu nói về chữa thương thì linh khí rất tốt, nhưng nàng là Ma Anh nên dĩ nhiên sẽ cần ma khí chữa trị, cho nên loại này vẫn thích hợp với nàng.

Linh khí và ma khí từng chút từng chút tiến vào cơ thể của nàng. Trên đan điền, một đứa bé mập mạp dần dần xuất hiện rõ ràng. Vết rạn bằng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy dần dần khép lại. Cùng lúc đó, linh khi được hấp thu chậm rãi chuyển xuống đan điền rồi đi xuống dưới, không hề có chuyện bài xích, hai bên như nước sông không phạm nước giếng.

Tinh Nhan đang tập trung nên không biết Giới Sân cũng ngồi xuống một cái bồ đoàn ở trước mặt nàng, cách một khoảng cách đưa tay lên sẽ chạm đến.

Con thú nhỏ bị đặt giữa hai người.

Nhìn Tinh Nhan đang nhắm chặt mắt, hắn không nhịn nổi đưa tay chạm vào mặt nàng, nhưng chưa chạm đến đã vội vàng dừng lại.

“A di đà phật” Hắn khép mắt, chắp tay trước mặt, khép mắt mím môi niệm kinh Kim Cang.

Mỗi một chữ phát ra từ miệng hắn đều biến thành kinh văn màu vàng, còn mang theo Phạm âm vây quanh cơ thể thú lưỡng cực nhưng không hề đi vào cơ thể của nó.

Con thú nhỏ nhắm chặt đôi mắt màu tím, bắt đầu hấp thu linh lực và ma khí. Ở nơi không ai nhìn thấy, có một mối liên hệ kỳ quái giữa nó và Tinh Nhan bắt đầu kết nối.

Linh khí vừa được hấp thu vào cơ thể Tinh Nhan đã được phật kinh màu vàng nhuộm kim quang chuyển thành phật khí.

Ở bên này.

Sau khi tiểu hòa thượng quay về.

“Minh Phi sư thúc…” Cậu nói, “Con đã gặp sư thúc tổ.”

Minh Phi quay đầu lại hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Phật giáo kị nói dối thế nên tiểu hòa thượng liền thành thật kể lại mọi chuyện cho Minh Phi.

Nói đến chuyện Phật quang, khóe mày nhíu chặt của Minh Phi mới dần thả lỏng, sự khó chịu trong lòng đã biết mất, chỉ còn một ít giấu thật sâu trong lòng.

Phật quang thì không bao giờ sai sót cả.

“Nếu vậy con có thể dạo chơi một vòng rồi.” Minh Phi ôn hòa nhìn cậu, lần này ra ngoài cũng là vì để cậu lịch luyện, “Chuyện hồng trần chỉ có trải qua mới hiểu rõ được.”

“Dạ.” Tiểu hòa thượng không nói nhiều, chắp tay hành lễ rồi lui xuống.

Năm năm, đối với nhiều người, năm năm có thể phát sinh nhiều chuyện. Nhưng có vài người, năm năm đối với họ chỉ bằng một cái chớp mắt.

Phòng chữ thiên số ba.

Linh quang trong sơn động vờn quanh, Phạm âm văng vẳng, không biết từ lúc nào, Tinh Nhan chầm chậm mở mắt ra.

Nàng nhìn thấy vị hòa thượng trước mặt đang nghiêm túc niệm kinh, linh khí bao quanh người hắn như nở ra từng đóa từng đóa hoa sen.

Nhìn rất có cảm giác thần thánh.

Cảm nhận được tình huống bên trong cơ thể mình, linh khí lại có thể chuyển hóa thành phật khí, nàng cong khóe mắt đánh giá vị hòa thượng trước mặt mình.

Gương mặt này, càng nhìn càng thuận mắt.

Ừ, nàng gật đầu, ánh mắt long lanh càng khiến ham muốn chiếm giữ trổi dậy…

Không biết là do cảm nhận được suy nghĩ của nàng hay sao, hàng mi Giới Sân run rẩy, đôi mắt như chứa cả dãy ngân hà từ từ mở ra, đẹp đến ngây người.

“Chào buổi sáng.” Hắn nở nụ cười, cất giọng bình thản.

Giống như bọn họ không phải bế quan năm năm mà chỉ mới ngủ có một đêm mà thôi.

“Chào buổi sáng, đại hòa thượng.”

Thân thể Tinh Nhan lúc này đã tốt hơn, tâm trạng cũng tốt hơn nên mỉm cười đáp lại hắn.

Nụ cười của nàng vô cùng rực rỡ, khiến hai tai Giới Sân ửng đỏ.

Hắn xấu hổ khép mắt lại, chuyển chủ đề, “Thí chủ, nguyên nhân mà năm năm trước người chọn nơi này là gì?”

Tinh Nhan liếm khóe môi, “À, vì nó nhìn rất thuận mắt.”

Lý do rất hay, rất mạnh mẽ…

Không biết hắn có tin hay không, Giới Sân chỉ dịu dàng nhìn nàng.

Tinh Nhan bắt đầu quan sát sơn động này.

Nhưng vừa đi vừa cong khóe môi, giọng nói hờ hững nhưng lại đầy ma mị, “Đại hòa thượng, chuyện về thú lưỡng cực, ngươi có gì muốn nói với ta không?”

Cơ hội chỉ đến một lần, ngón tay trắng nõn của nàng một phát đâm thủng vách đá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN