Quân Nhân Trong Khói Lửa - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Quân Nhân Trong Khói Lửa


Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

Vài ngày sau đó, Chu Giác Sơn nhàn rỗi một chút, quân khu bang Nam Shan bên kia thỉnh thoảng cũng có vài cuộc họp trực tuyến, nhưng cũng may công việc đều không khẩn cấp, hắn đơn giản xử lý một chút liền có thể phân cho cấp dưới thực hiện.

Bờ sông Namtu, mưa thu tinh tế vẫn rơi không ngừng, mưa rơi không lớn, nhưng ít tụ thành nhiều, nước mưa mát lạnh đã đủ làm dịu đi những mảnh đất khô cằn ở trên đỉnh núi phía sau thôn.

Ruộng đất của thôn dân trong thôn trại chính là mảnh đất khô cằn dưới chân núi phía sau thôn, đang bắt đầu vào vụ thu hoạch, nhóm người bên bờ sông đối diện gần đây cũng vô cùng an tĩnh, thôn trưởng mang theo mấy thôn dân đi tìm Phùng liên trưởng, hy vọng có thể được ra ngoài ruộng thu hoạch ngô. Phùng liên trưởng lại đi xin chỉ thị của Chu Giác Sơn, Chu Giác Sơn đồng ý, lại phân thêm hai trung đội [1], để cho binh lính nhàn rỗi đi ra ngoài đồng làm việc giúp đỡ người già và trẻ em địa phương.

[1] Trung đội: bên Trung thì mỗi trung đội có 30 người.

Lúc xế trưa, dưới màn mưa màu xanh nhạt, mọi người mặc áo mưa, đầu đội nón, chân lội xuống mảnh ruộng lầy lội, như con thoi trong mảnh ruộng ngô rậm rạp.

Tại Tư nhắm mắt nghỉ ngơi, an tâm dưỡng thương.

Cô nằm trên giường ở tầng hai, còn có thể nghe được tiếng hát vui vẻ hoặc những câu chuyện cười của thôn dân đang làm việc từ phía sau thôn truyền tới.

Địa phương dân phong thuần phác, giản dị tự nhiên, thích làm từ thiện, mặc dù điều kiện hơi khó khăn một chút, nhưng lại thấy thỏa mãn, thẳng thắn vô tư, cũng không có dáng vẻ của người có cuộc sống nghèo khổ.

Không lâu lắm, từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân chắc chắn dồn dập.

“Tiểu thư, bánh cuốn [2] của cô đã làm xong rồi.”

[2] Bánh cuốn: nhìn không giống bên mình lắm. T sẽ để hình ảnh ở cuối chương.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, Khang tẩu bưng một cái khay bằng gỗ vân đỏ [3] lên tầng, bà đi tới cửa, dừng lại, dùng đầu ngón chân cạy cửa ra một chút, lại dùng cánh tay khỏe khoắn mở khe hở của cửa phòng.

[3] Gỗ vân đỏ: hình ảnh ở cuối chương.

Một bát bánh cuốn mát lạnh vừa mới ra lò, trên khay còn có một ly sữa đậu nành nóng, vừa mới làm xong. Trong giây lát, một luồng khí nóng màu trắng vương vấn vây quanh, mùi thơm xông vào mũi.

Tại Tư vội vã ngồi dậy, trong lòng Khang tẩu run lên.

“Ai, nằm xuống nằm xuống, để tôi mang qua cho cô, cô đừng có gấp.”

Khang tẩu với Tại Tư ngôn ngữ bất đồng, mặc dù Chu Giác Sơn vẫn luôn phái bà đến chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Tại Tư, nhưng nói cho cùng bà và cô bé ấy vẫn là người của hai quốc gia, thật ra từ đầu đến cuối Khang tẩu cũng không biết mình đã chiếu cố thỏa đáng hay chưa.

Khang tẩu thiện tâm, là một người nhiệt tình, chồng của bà đã chết trên chiến trường, bên người không còn ai khác, bà liền xem Tại Tư giống như con gái của mình. Chỉ tiếc, kể từ lúc cô bé này tới bên cạnh bà đến bây giờ, bà thấy cô bé càng ngày càng gầy, bà luôn cảm thấy đây là vấn đề của mình, không chiếu cố tốt cho cô bé, trong lòng luôn tự trách mình.

Sáng hôm nay, Khang tẩu thu dọn gian phòng, đang suy nghĩ trưa nay nên làm món gì để bồi bổ cho Tại Tư, lần đầu tiên thấy Tại Tư gọi bà, nhờ bà lấy giấy bút, giống như vẽ món ăn mà cô ấy muốn ăn, lại vẽ một số bước nấu ăn cụ thể, mặc dù bà không biết chữ, nhưng nhìn hình vẽ vẫn hiểu được.

Khang tẩu đỡ Tại Tư dậy, lại để thêm hai cái gối ở phía sau lưng cho Tại Tư, sau đó đem bánh cuốn và sữa đậu nành đến trước mặt Tại Tư.

“Cô xem một chút, có phải món này không?”

Trong mắt Khang tẩu tràn đầy mong đợi nhìn Tại Tư.

Tại Tư cười, liên tiếp gật đầu, “Không sai.” Chính là món này.

Khang tẩu gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy cô mau ăn đi, bột cứng lại sẽ ăn không ngon.”

Loại bánh cuốn này, ở Myanmar vẫn thường hay gặp. Trước đây bà luôn cảm thấy Tại Tư là một người Trung Quốc, người ở đó có tiền có thế, hẳn là sẽ thích ăn những món thịt cá, Myanmar lại có thừa tôm cá, bà thường làm cho cô ấy một ít món ăn giàu dinh dưỡng, nhưng ai lại nghĩ đến cô ấy vậy mà thích ăn bánh cuốn chứ, vừa rẻ lại dễ làm, xay bột cán mỏng rồi hấp một lần là được, đối với những người phụ nữ ở trong núi quanh năm nấu cơm như các bà mà nói, một chút kỹ thuật đều không có.

Trong nhà không có bàn nhỏ để đặt lên giường, Khang tẩu dùng đồ vật có sẵn, lấy ra một cái thùng xốp ở trong ngăn kéo. Bà lấy đồ vật ở chính giữa ra, bớt lại đồ vật ở bốn góc, sau đó đem thùng xốp đặt ở trên đùi Tại Tư, tiếp đó đặt khay đồ ăn lên trên, vừa cách nhiệt lại nhẹ nhàng, độ cao giống như một cái bàn, vừa vặn thích hợp.

Tại Tư mỉm cười, giơ một ngón tay cái lên khen Khang tẩu, cô cúi đầu nhìn bát bánh cuốn và ly sữa đậu nành trước mặt.

Rời nhà quá lâu, sẽ nhớ một ít món đồ ăn vặt ở bên đường.

Cô lấy một sợi dây thun buộc mái tóc dài lại. Trên bánh cuốn có dầu ớt [4], dầu hoa tiêu [5], tỏi băm, hành lá xắt nhỏ và gừng mạt [6]…

[4] Dầu ớt (辣油), [5] Dầu hoa tiêu (花椒油): hình ảnh ở cuối chương.

[6] Gừng mạt: là gừng sau khi sử dùng dao bào bào nhỏ.

Thoạt nhìn rất ngon miệng.

Cô vội vã cầm đũa lên, gắp một miếng bánh cuốn trắng đến trong suốt.

Tiếng giày da vang lên.

Miếng bánh cuốn non mềm tinh tế trong nháy mắt đã rơi trở về trong bát.

Tại Tư giật mình ngẩng đầu lên, Chu Giác Sơn cầm một xấp văn kiện đẩy cửa đi vào, túi văn kiện là túi không thấm nước, nhưng lúc hắn ra ngoài không mặc áo mưa, cái ô dùng không được tốt lắm, một thân quân phục sẫm màu đều bị nước mưa thấm vào một chút.

Chu Giác Sơn thuận tay ném văn kiện lên trên bàn, xoay người, cởi áo khoác xuống.

“Bác sĩ Trần nói trong vòng 10 ngày kể từ khi sau phẫu thuật em không được ăn cay.”

Hắn đứng nghiêm, đưa lưng về phía cô, mặt hướng vào trong tường, cởi từng khuya áo một.

Vẻ mặt Tại Tư hờn dỗi, mím mím môi, nhanh chóng cầm đũa lên, gạt dầu ớt, dầu hoa tiêu, v.v… giấu xuống dưới đáy bát.

Khang tẩu nhìn bầu không khí có chút không ổn, vội vàng tìm cái cớ rồi chạy mất.

Tại Tư len lén uống một ngụm sữa đậu nành nóng, xoa xoa miệng, trấn định như thường gắp một miếng bánh cuốn.

Chu Giác Sơn nghiêng đầu, lông mày hơi nhíu lại, hắn rút ra 92G ở bên thắt lưng, giả bộ làm ra dáng vẻ lơ đãng, nhét một viên đạn vào, động tác tay cực kỳ nhanh chóng — súng đã lên đạn.

“…”

Tại Tư đầy bụng ủy khuất, ngoan ngoãn bỏ xuống, “Ăn một chút cũng không có chuyện gì…”

Chu Giác Sơn không đồng ý, tháo băng đạn, lấy viên đạn ra. Hắn để súng xuống, đi tới trước mặt cô, đoạt lấy đôi đũa, gạt hết dầu ớt ở dưới đáy bát ra.

“Bác sĩ nào nói với em?”

“…” Tại Tư nhụt chí.

Hắn biết rõ cô không biết nói tiếng Myanmar, làm gì có bác sĩ nào ngốc mà đến nói chuyện với cô.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhìn nhau không nói gì, sau một hồi yên lặng kéo dài, Chu Giác Sơn lại phát hiện có hành lá xắt nhỏ và gừng mạt giấu ở dưới bánh cuốn. Hắn dứt khoát bưng cả bát đi, đặt bát lên bàn, ăn một mình.

Mười hai rưỡi trưa, suất cơm dành cho bệnh nhân đúng hẹn mang tới — lại là canh cá và cháo bột [7], Tại Tư hết hi vọng, thế nhưng cái bụng đã đói đến mức kêu rột rột, Chu Giác Sơn ngồi ở dưới cửa sổ liếc nhìn cô một cái, cô không có cách nào khác, đành phải cầm thìa lên, múc một muỗng nước canh đưa vào trong miệng.

[7] Cháo bột: nguyên văn là 面糊 (diện hồ), khi t có tra thì nó nói là hỗn hợp bột (có thể là bột mì) pha với nước hoặc có thêm trứng sữa. Nhưng t nghĩ Tại Tư là bệnh nhân nên t tự ý thay đổi thành cháo bột (bột gạo) giống trẻ con tầm 5 – 6 tháng hay ăn.

Trong phòng ngủ cực kỳ an tĩnh, hai người đều đang ăn trưa.

Tại Tư rũ mắt xuống, buồn chán khuấy khuấy bát canh cá trong tay.

“Bao giờ chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này?”

Chu Giác Sơn uống một ngụm sữa đậu nành, “Đợi thêm một tuần. Nếu như Hồ Nhất Đức vẫn không có động tĩnh, vậy thì đợi mưa tạnh, đường khô rồi chúng ta sẽ lên đường rút về quân khu.”

Đường quốc lộ lúc tới đã bị phá hỏng, trời mưa xuống, đường đất có thể đi đều bị nước mưa rơi xuống tạo thành nhiều vũng lầy nhỏ, lầy lội không thể tả, xe jeep rất khó di chuyển.

Tại Tư gật đầu, cô cảm thấy cuộc sống gần đây của mình quá mức an nhàn, yên ả, “Anh [8], anh thấy em học một ít tiếng Myanmar có được không?”

[8] Anh ở đây là 哥哥 anh trai.

Chu Giác Sơn hơi dừng trong chớp mắt.

“Dù sao ba em cũng ở Myanmar, tạm thời em cũng không rời đi, học thêm một môn ngoại ngữ bên người lúc nào cũng có thể dùng đến, xa không nói, nhưng tối thiểu có thể để em và Khang tẩu giao tiếp bình thường với nhau.”

Tại Tư ngẩng đầu nhìn Chu Giác Sơn, cô tự biết chính mình không có thiên phú ngôn ngữ như hắn, dưới tình huống cô còn bé lại dạy lộn xộn mà hắn vẫn có thể nói một môn ngoại ngữ lưu loát và đúng tiêu chuẩn như vậy. Thế nhưng chỉ học một chút ngôn ngữ giao tiếp hàng ngày, vậy cũng không phải việc quá khó, đương nhiên viết chữ có thể sẽ khó hơn một chút, cái đó cô có thể không học, hoặc là lên kế hoạch thời gian chậm một chút, học từng bước một.

Chu Giác Sơn để ly sữa đậu nành xuống, ho khan một tiếng.

Hắn gãi tóc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút không được tự nhiên — không phải vì Tại Tư nói cô muốn học tiếng Myanmar, mà là cô mở miệng gọi hắn là “anh trai”, quan hệ này tmd có chút không đúng lắm thì phải…

“Em, em muốn học, em dự tính bắt đầu học từ đâu?”

Tại Tư mím môi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Thì bắt đầu học từ phát âm, hoặc trực tiếp học một ít chữ đơn giản trước, hoặc cũng có thể học một ít từ đơn, nhưng không thể dạy lộn xộn như hồi bé em dạy anh.”

Hắn có thể học như thế, nhưng cô thì không thể học như thế được…

Chu Giác Sơn gật đầu, ừ một tiếng, “Vậy ngày mai anh bảo Thang Văn đến dạy em.”

“Anh không rảnh sao?”

“Hai ngày này thì anh có thời gian rảnh, nhưng mà qua một thời gian nữa sẽ bận rộn. Thang Văn tốt nghiệp chuyên ngành ngôn ngữ, cậu ta dạy em cũng không có vấn đề gì.”

“…”

Tại Tư cúi đầu.

Nhẹ nhàng ồ một tiếng.

Tay cô đang khuấy bát canh cá còn chưa ăn xong, có chút không yên lòng cắn môi. Cô rõ ràng là muốn hắn dạy cô, thế mà chỉ trong chớp mắt lại bị đẩy tới trên người Thang Văn.

Chu Giác Sơn phản ứng chậm chạp, liếc nhìn Tại Tư một cái, thấy cô vẫn liên tục dùng thìa khuấy canh cá trong bát, cho là cô đã ăn no rồi không muốn ăn nữa. Hắn đứng dậy, đi tới bên người cô bưng khay lên, Tại Tư vẫn đang suy nghĩ, đột nhiên, nắm lấy tay áo của hắn.

Hai người gần trong gang tấc, tầm mắt đan vào nhau, ai cũng không lên tiếng.

Một lát sau, Tại Tư mới cúi đầu, đỏ mặt, thẹn thùng mở miệng nói.

“Em không thích Thang Văn…”

Chu Giác Sơn tiến lên phía trước một bước, ôm Tại Tư vào trong ngực, hắn cố nén ý cười, gật đầu.

“Ừ, anh biết.”

Chu Giác Sơn nghĩ thầm, cũng bởi vì hắn biết rõ cô không thích Thang Văn, cho nên hắn mới yên tâm để cho Thang Văn dạy cô.

Hắn cúi đầu nhìn cô, giọng nói có chút ôn nhu, “Nếu như cậu ta đối xử không tốt với em thì nói cho anh biết.”

“Vâng.”

Tại Tư mỉm cười, dùng sức gật đầu.

“Thế nhưng quá tốt với em cũng không được.”

Tại Tư:???

Chu Giác Sơn cẩn thận suy nghĩ, trước tiên lập ra quy củ, “Tốt nhất… không được động tay cũng không được động chân, không được bưng trà không được rót nước, không được dạy em viết chữ cũng không được dạy em cầm bút, khi đi học thì em phải cách cậu ta ít nhất là hai mét, nếu có chỗ nào em không hiểu thì có thể hỏi lại anh.”

Tại Tư chớp mắt, hiểu được một chút.

“A…”

***

[2] Bánh cuốn

[3] Gỗ vân đỏ

[4] Dầu ớt

[5] Dầu hoa tiêu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN