Quân Nhân Trong Khói Lửa
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
…
Chu Giác Sơn không hề vội vã tiến vào, Tại Tư bị Khang tẩu ấn vào thùng gỗ, sặc hai ngụm nước.
Nửa đêm canh ba, vùng phụ cận ngay cả một chút tạp âm cũng không có, Khang tẩu cấp tốc làm việc, nhanh chóng giúp Tại Tư lau người một lần.
Thời điểm Chu Giác Sơn vào cửa, Tại Tư đã được Khang tẩu thu thập cho không sai biệt lắm. Tóc dài của cô ướt đẫm, mặc lại bộ quần áo lúc trước, bả vai co lại, một đôi chân trắng nhẵn bóng, cả người run bần bật, cuộn mình ở phía sau thùng gỗ.
Người đàn ông cao lớn không nói gì, mặt lạnh, tháo bao súng bên hông xuống, tiện tay đặt trên bàn ở cửa.
Khang tẩu cúi mặt xuống, trong lòng rõ như gương, kéo một thùng gỗ lớn đầy nước, gắng sức nhấc lên, hì hục hì hục đi ra ngoài.
…
Căn phòng rộng rãi, bốn phía ánh đèn yếu ớt, điện áp ở Myanmar không được tốt lắm, trong phòng cũng không có nguồn sáng nào khác, Chu Giác Sơn đứng ở cửa phòng ngủ tắt bóng đèn chính, cũng chỉ còn lại một cái đèn bàn nhỏ bày ở đầu giường có ánh sáng mờ mờ màu vàng ấm áp.
Tại Tư khẩn trương, run rẩy ôm chặt bả vai, cô cúi đầu, một đôi giày quân dụng màu đen sáng loáng dừng ở trước mắt cô.
“Tên? [1]”
… Là tiếng Trung.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, đọc từng chữ rõ ràng đúng tiêu chuẩn [1].
[1] Tên trong tiếng Trung là 名字, nên trong câu nói là đọc từng chữ đúng tiêu chuẩn.
Tại Tư có chút ngoài ý muốn. Cô biết rõ dân tộc Hán ở Myanmar không ít, phần lớn các sĩ quan nơi này cũng được chỉ dạy khá tốt… Thế nhưng ở đây thông dụng phương ngữ [2], nói tiếng Trung chuẩn như vậy… cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy ở Myanmar.
[2] Phương ngữ: là hệ thống ngôn ngữ được dùng cho một tập hợp người nhất định trong xã hội. Phương ngữ được chia thành phương ngữ lãnh thổ và phương ngữ xã hội.
Cô nhíu mày, hoang mang suy nghĩ một phen, nhẹ nhàng thốt ra ba từ.
“Du Tại Tư.”
“Tuổi?”
“23 tuổi.”
“Ở Trung Quốc có người yêu chưa?”
Chu Giác Sơn trực tiếp hỏi cô, chân phải hắn lui về phía sau nửa bước, chân vừa mới chạm đất, dùng quân tư [3] tiêu chuẩn ngồi xổm ở trước mặt cô.
[3] Quân tư (军姿): tư thế quân đội. Ví dụ như đứng nghiêm, ngồi xuống, chào, v.v…
Tại Tư chậm rãi giương mắt, một bộ quân phục có ve áo [4] mô phỏng kiểu Mỹ lọt vào trong mắt cô, vóc dáng người đàn ông đối diện vạm vỡ, vai rộng thắt lưng hẹp, ngồi xổm thì cũng cao hơn cô nửa cái đầu.
[4] Ve áo: phần kéo dài cổ áo kiểu Âu, bẻ lật ra hai bên trước ngực.
Vốn là, lúc ở nhà Miêu Luân, Chu Giác Sơn vẫn luôn đứng ở chỗ tối, Tại Tư từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn. Cho đến bây giờ cô mới phát hiện, hóa ra bề ngoài của người đàn ông cứu cô lại có lực uy hiếp như vậy…
Đa phần người dân Myanmar có khuôn mặt dẹt, sống mũi thấp, nhưng hắn có ngũ quan lập thể [5] tiêu chuẩn, lông mày đậm nhíu chặt, nước da màu lúa mạch lộ ra mùi vị kiên cường, ánh mắt sâu thẳm kiên nghị, tản ra khí tràng [6] uy phong lẫm liệt, thậm chí còn có chút dễ nhìn.
[5] Ngũ quan lập thể: đại khái là ngũ quan trên mặt phối hợp hài hòa, nhìn vào thấy dễ chịu.
[6] Khí tràng (miêu tả năng lượng ẩn hình của con người): là ảnh hưởng khí chất của một người đối với những người xung quanh.
Cô cắn môi, do dự một chút.
Suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Hai từ “Không có.” còn chưa nói ra khỏi miệng, bất thình lình, cô bị người ta ôm ngang, dùng sức ném một cái, ném tới trên giường.
Quần áo bị cởi ra, Tại Tư cố hết sức giãy giụa, quần áo vừa mới mặc xong bị ném xuống đất, lộ ra áo lót mềm mại màu trắng mê người, người đàn ông thô bạo hôn lên, nụ hôn nóng bỏng cắn – nuốt xương quai xanh trắng nõn, hai cánh tay hắn quấn chặt vòng quanh người cô, khiến cho cô không thể động đậy.
Tại Tư tuyệt vọng, nước mắt chảy thành sông, gần như bỏ qua việc kháng cự.
Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Ngủ đi.”
“…”???
Chu Giác Sơn kéo cô vào trong ngực, ôm cô từ phía sau, thuận tay tắt cái đèn bàn nhỏ hơi sáng ở đầu giường.
Vẻ mặt Tại Tư ngỡ ngàng, một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống gối. Trong phòng tối đen, cái gì cô cũng không nhìn thấy, trong màn đêm, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cánh tay và lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Hắn thật sự không làm bước kế tiếp, cũng chỉ ôm cô ngủ. Bàn tay hắn tùy ý khoác lên người cô, ngẫu nhiên đặt ở chỗ nào đó, nhưng đa số thời gian vẫn luôn đặt ở trước ngực cô….
Liên tiếp mấy ngày, đều là như thế này.
Hắn không làm gì khác với cô…
Bản thân sinh hoạt trong hoàn cảnh gian khổ, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, Tại Tư tạm thời được an toàn, cô cũng không biết nên vui mừng, hay nên cảm thấy bi ai cho chính bản thân mình.
Lại qua vài ngày, Tại Tư từ từ phát hiện, ban ngày Chu Giác Sơn bề bộn nhiều việc, nhưng ban đêm đa phần đều sẽ quay về, hơn nữa còn bất chấp thời gian muộn đến đâu, hắn cũng phải đem cô kéo lên, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần…
Cô sợ hãi, cũng sợ người đàn ông kia.
Tại Tư có lòng muốn chạy trốn, càng muốn trở lại Trung Quốc… Thế nhưng cô cũng biết rõ chính bản thân mình bị che mắt từ thị trấn Loilem cho đến nơi này, liên tục ngồi trên ô tô khoảng hai tiếng đồng hồ.
Trong quân khu bang Nam Shan đường núi gồ ghề, địa hình lại phức tạp, trên người cô không có bất kỳ giấy chứng nhận nào, tiền và thiết bị liên lạc cũng không có, giống như Miêu Luân đã nói lúc trước, cho dù cô muốn chạy trốn… thật sự chạy thoát… đừng nói là quân đội bang Nam Shan có đi tìm cô hay không, trong núi sâu khắp nơi đều là chim muông mãnh thú, loài hổ Bengal [7] ở Myanmar lại cực kỳ nổi danh, một bước đi nhầm, cô rất có thể sẽ trở thành món điểm tâm cho dã hổ.
[7] Hổ Bengal: là một phân loài hổ được tìm thấy nhiều nhất tại Bangladesh và Ấn Độ, cũng như Nepal, Bhutan, Myanmar và miền Nam Tây Tạng. Nó sống trong nhiều loại môi trường sống khác nhau, ví dụ như đồng cỏ, rừng cây bụi…
Kế hoạch chạy trốn lại kéo dài….
Người ở trong quân khu quan trọng, thời gian lâu dần, ngay cả tiếng hỏa lực ngày trước cô đã nghe quen cũng làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự nhỏ bé và bất lực của một con người…
Những kiến thức cô đã từng học trên sách vở, đều bị từng đợt hỏa lực đinh tai nhức óc nổ thành mảnh vụn —
“Myanmar là quốc gia có hơn một tôn giáo, mọi người ở đây có tín ngưỡng, khắp nơi có thiện tâm…”
…
Lại một ngày.
Cách thời điểm Du Tại Tư bị trói đến bên trong quân khu này, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Phòng ở tầng một, trong phòng khách rộng rãi, một cái TV cũ kĩ đang đưa tin tiến triển tình hình giao chiến và đàm phán của quân đội chính phủ và quân đội của dân tộc độc lập tại địa phương: “9 giờ 15 phút sáng nay, quân đội độc lập bang Kachin [8] cùng quân đội chính phủ xung đột lần thứ hai, đàm phán ngưng chiến kết thúc, dãy núi khu vực đông bắc Myanmar lại một lần nữa rơi vào tình trạng căng thẳng.”
[8] Kachin: là bang cực bắc của Myanmar. Bang này phía bắc và phía đông giáp với Trung Quốc; phía nam giáp với bang Shan; phía tây giáp với Ấn Độ và tỉnh Sagaing. Bang Kachin có diện tích 89.041 km2.
Cửa chính mở ra, Tại Tư trốn ở phía bên ngoài sân, cầm một nhánh cây, lặng lẽ ghi xuống số người chết trong trận chiến này.
Khang tẩu đang bận rộn ở sân sau giặt quần áo, bà ấy bưng một chậu quần áo vừa mới giặt xong đi ngang qua Tại Tư, nhìn thấy cô, cười cười, “Du tiểu thư, cô cũng thật thú vị, cô rõ ràng nghe không hiểu tiếng Myanmar, làm sao khi thấy tin tức đàn ông đánh trận lại có thể hăng hái như thế chứ.”
Loại tin tức này, ngay cả người trẻ tuổi của Myanmar cũng rất ít khi xem, chiến tranh kéo dài đã vài thập niên, khiến cho dân chúng cũng trở nên chết lặng với cuộc chiến tranh này.
“Chương trình nổi tiếng nhất Myanmar bây giờ là chương trình truyền hình thực tế, kể về ăn uống vui chơi mỗi ngày của các minh tinh, cũng rất thú vị.”
Khang tẩu, người này lúc nào cũng vui vẻ.
Tại Tư cúi đầu.
Vén chút tóc mai qua sau tai, không đáp lại, giả vờ hoàn toàn nghe không hiểu.
Khang tẩu thoải mái, nói xong liền quên, bà nhìn nhìn bốn phía, cười tươi, móc từ trong ngực ra một khối socola nhỏ, “Nhìn này, thật ra là tôi tới đưa cho cô cái này. Bữa sáng cô chưa ăn no phải không? Cô xem cô gầy như vậy, phải ăn nhiều đồ ăn ngon để bồi bổ thân thể mới được.”
Hương vị đồ ăn Myanmar rất đơn điệu, vị cay nồng nặc, lại nhiều dầu mỡ, bà biết rõ, rất nhiều người ngoại quốc đều ăn không ngon.
Tại Tư hơi ngẩn ra.
Cô cúi đầu, nhìn giấy gói Domori [9] màu đỏ tím quen thuộc trước mắt, do dự một lát, không hề nhận lấy.
[9] Domori: là một loại socola cao cấp của Ý. Công ty socola Domori được thành lập vào tháng 5 năm 1997 bởi Gianluca Franzoni, trụ sở của công ty đặt ở tỉnh Torino nước Ý, hiện nay là một trong mười thương hiệu socola hàng đầu thế giới. Hình ảnh ở cuối chương.
Khang tẩu cứng rắn nhét vào trong tay cô, “Ăn đi, đừng khách khí, đây là vật tiếp tế trong quân khu chuẩn bị, hàm răng tôi không tốt, ăn không nổi đồ ngọt như vậy.”
Ở trong quân khu bang Nam Shan tiếp xúc hơn nửa tháng, Khang tẩu vẫn luôn xem cô như con gái mà chăm sóc, Tại Tư biết, người phụ nữ trung niên hơi béo trước mắt mặc dù trình độ văn hóa không cao và suy nghĩ đơn giản, nhưng đối xử với cô cũng là toàn tâm toàn ý, không có điểm nào không tốt.
Tại Tư suy nghĩ một lát…
Cô nhận lấy socola, vén mái tóc đen dài như thác nước sang một bên, tháo xuống sợi dây chuyền làm bằng bạc mà cô vẫn luôn đeo trên cổ.
Lúc mới tới, ví tiền của cô, điện thoại di động, đồng hồ đeo tay, giấy tờ chứng nhận… đều bị các binh lính cầm đi, chỉ có duy nhất đồ vật nhỏ luôn mang trên người này là không bị phát hiện.
Đây là dây chuyền từ hồi nhỏ mẹ cô tặng cho cô, cũng là di vật, chất liệu dây chuyền này nhìn như bình thường, nhưng thật ra là được làm bởi một nhà thiết kế nước ngoài nổi tiếng ở đầu thế kỉ trước, loại trang sức như này đều là vô giá.
“Cái này cho dì, xem như là tạ lễ.”
Từ lúc mẹ Tại Tư qua đời vào mấy năm trước, bên người cô đã rất lâu rồi không có ai ân cần chăm sóc cho cô như thế.
Khang tẩu sửng sốt, nhìn thấy dây chuyền trên tay Tại Tư, liền bị dọa sợ đến mức ngay cả miệng cũng không khép lại được. Ở nơi hoang vu hẻo lánh của Myanmar, rất ít khi có thể nhìn thấy loại trang sức giống như sợi dây chuyền này, mặc dù bà không hiểu Tại Tư nói gì, nhưng là hiểu được ý của cô ấy…
“Không không không, tiểu thư, cô đừng như vậy! Tôi chỉ là người giúp việc chịu trách nhiệm nấu cơm giặt giũ. Đồ vật này của cô quá quý trọng, cô mau giữ lại đi!!”
Tại Tư mỉm cười.
Ánh mắt ấm áp, rất dịu dàng.
“Khang tẩu, dì đừng sợ, tôi sẽ không nói cho người khác biết, dì cứ nhận là được.”
Khang tẩu vẫn không dám, bà dùng sức lắc đầu, ôm một chậu quần áo ướt sũng chạy đi. Vừa đi được mấy bước, một thân ảnh cao lớn đang đứng đối diện, một tiếng “Ầm” chậu quần áo rơi xuống đất, Khang tẩu nằm trên đất, bị dọa run như cầy sấy.
Tại Tư ngoảnh lại, chậm một chút liền thấy rõ.
… Chu Giác Sơn đứng ở cổng.
Hắn hờ hững nhìn hai người trong sân, hai tay khoanh trước ngực, đeo một đôi găng tay màu đen, giắt súng bên hông, mặc một bộ quân phục đen như mực, thân hình thẳng tắp cao ngất như một gốc cây tuyết tùng đứng sừng sững ở đỉnh vách núi.
Tại Tư cứng đờ.
Theo bản năng lui về sau hai bước.
Cô biết rõ cảnh tượng vừa rồi cực kỳ giống cảnh hối lộ nhưng chưa thành công. Cô rất muốn quay đầu bước đi, nhưng Khang tẩu vẫn còn đang quỳ rạp trên mặt đất, cô không thể nào bỏ mặc…
“Tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn dì ấy, không có ý gì khác…”
Một khẩu súng thép màu bạc đang cắm trong bao súng màu đen ở bên hông người đàn ông.
Ban ngày hiếm khi nhìn thấy mặt hắn, Tại Tư rất khó chịu, cô rũ mí mắt, bàn tay nắm chặt, khối socola đắt đỏ bị cô dùng sức bóp vỡ thành từng mảnh.
Chu Giác Sơn không để ý tới cô, sửa sang lại ống tay áo quân phục, ánh mắt âm trầm, dẫn theo sau lưng hai binh lính xa lạ, trực tiếp đi vào trong nhà.
Khang tẩu vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất. Chu Giác Sơn chưa nói để cho bà ấy đứng lên, nên bà ấy vẫn một mực nằm ở đó.
Tại Tư đỡ bà ấy, bà ấy cũng không chịu.
…
Trong phòng khách tầng một, TV còn đang mở, cửa sổ đều bị đóng kín, Chu Giác Sơn ngồi ở ghế chính giữa, còn hai binh lính xa lạ kia ngồi một trái một phải.
Hai binh lính kia đưa mắt nhìn nhau, đều tò mò người phụ nữ ngoài sân là từ đâu tới.
Chu Giác Sơn không cho bọn cơ hội, trầm mặt, từ trong ngăn kéo ném ra một phần văn kiện.
“Tiến triển.”
Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, người bên trái bĩu môi, nói chuyện trước, “Quân đội chính phủ vi phạm điều ước trước kia, quân đội độc lập Kachin liền điều đi hai liên đội, khống chế được tám mươi thôn dân bình thường ở biên giới, trong đó đúng lúc có hai sĩ quan thuộc địa khu [10] bang Nam Shan của chúng ta nghỉ phép về thăm người thân, một người là quân sĩ trưởng [11] cấp hai, một người khác không có cấp bậc, là em trai họ thứ ba trong nhà vợ bé của tướng quân Hồ Nhất Đức.”
[10] Địa khu: có 2 nghĩa, tùy theo ngữ cảnh của câu sẽ hiểu theo từng nghĩa. Nghĩa thứ nhất là chỉ khu vực chưa giành được quyền sở hữu và chưa giành được độc lập. Nghĩa thứ hai là chỉ phạm vi khu vực địa lý rộng lớn hoặc chỉ khu vực tranh chấp như địa khu Kashmir.
[11] Quân sĩ trưởng: là một cấp bậc sĩ quan. (Mọi người xem bảng ở C1)
À.
Em trai họ thứ ba trong nhà vợ bé.
Chu Giác Sơn nhíu mày, bóp chặt chén trà trên bàn, “Quan hệ này cũng rất gần đấy.”
Ánh mắt binh lính bên phải cực nhanh, bưng bình nước, khách khí rót nước cho hắn, “Đoàn trưởng, mặc dù hai người kia không có phân lượng, nhưng mặt mũi của tướng quân cũng quan trọng. Thủ tịch bộ trưởng cũng lên tiếng, để cho chúng ta dẫn đội ngũ đi nhìn một chút, ý tứ rất rõ ràng, nếu có thể đưa về thì đưa về.”
Đến khu vực bang Kachin tìm hai người bang Shan phải đi qua địa khu chính phủ khống chế, còn là thân thích trong nhà vợ bé của Hồ Nhất Đức…
Chu Giác Sơn bất động thanh sắc, híp mắt, uống một hớp nước trà, đột nhiên, năm ngón tay dùng sức bóp một cái, chén nước trong tay ngay lập tức vỡ tan tành.
“…”
Hai tên lính không hẹn mà cùng nhau rùng mình, hai mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Hai người bọn họ đúng là do thủ tịch bộ trưởng bang Nam Shan – Ngô Tứ Dân phái tới làm phụ tá cho Chu Giác Sơn, bên trái là Lý Bân, bên phải là Khâu Nghị. Quan hệ với Chu Giác Sơn không tính là quen thuộc, mức độ kính nể với Chu Giác Sơn giống như đại đa số sĩ quan trong quân khu, sợ hơn sợ rắn, trốn còn không kịp ấy chứ….
Lại nói tới Hồ Nhất Đức, đó là một vị lão tướng trong quân khu của bang Nam Shan, mười bốn tuổi tòng quân, tham dự tất cả mấy chục chiến dịch lớn nhỏ, năm nay hơn năm mươi tuổi, vẫn là phụ tá đắc lực trong bang của thủ tịch bộ trưởng.
Người này lúc còn trẻ đánh trận rất lợi hại, nhận được rất nhiều huân chương, dân chúng địa khu bang Nam Shan cũng rất kính phục ông ta. Lại không khéo vào bảy năm trước, ở trong một lần hành động rút lui quy mô nhỏ, lựu đạn không có mắt, làm bị thương mệnh căn [12] của ông ta. Kết quả từ đó về sau tính tình ông ta đại biến, tinh thần ngày càng sa sút… Cả người cũng bị phế đi. Bây giờ Hồ Nhất Đức đúng là cả ngày trầm mê rượu thịt, hàng đêm lưu luyến chốn trăng hoa, thấy phụ nữ thì không bước đi được, có nghe nói tháng trước mới cưới người vợ bé đều có thể làm cháu gái ông ta.
[12] Mệnh căn: là cái mà ai cũng biết là cái gì đấy:v
Thủ tịch bộ trưởng nhớ tình bạn cũ, suy xét ông ta lúc trẻ lập công vô số, liền không để cho ông ta nghỉ hưu trước thời hạn, mà cho ông ta quyền lợi nhất định, có thể chỉ huy hành động quân sự trong phạm vi nhỏ. Nửa tháng trước, vụ nổ sai lầm ở thị trấn Loilem kia cũng là do Hồ Nhất Đức mượn danh nghĩa của Chu Giác Sơn chỉ huy.
Toàn bộ mọi người trong quân khu đều biết Chu Giác Sơn người này làm việc luôn luôn mạnh mẽ vang dội, công sự công bạn [13], anh ta vốn là rất bất mãn đối với tác phong sinh hoạt của Hồ Nhất Đức, hơn nữa bây giờ ông ta giả mạo dùng danh nghĩa của anh ta chỉ huy hành động suốt nửa tháng còn không giải thích gì…
[13] Công sự công bạn: thực hiện công việc theo nguyên tắc, không nói đến cảm xúc cá nhân.
Chu Giác Sơn tháo bao tay xuống, ném vào trong thùng rác, “Hai người quay về nói với Ngô bộ trưởng, công việc cứu viện lần này tôi không tham gia.”
Lý Bân trong nháy mắt đứng lên.
“Đoàn trưởng, việc công ra công, việc tư ra tư, mặc kệ nói như thế nào, hai người sĩ quan kia cũng là người của bang Nam Shan chúng ta.”
Khâu Nghị cũng đứng lên, “Đoàn trưởng, cứu người quan trọng, sự việc của tướng quân Hồ Nhất Đức tôi sẽ phản hồi lại với thủ tịch bộ trưởng, ngài yên tâm, nhất định sẽ trả cho ngài một câu trả lời hợp lý.”
Lý Bân cùng Khâu Nghị mặc dù trên danh nghĩa là cấp dưới của Chu Giác Sơn, nhưng cấp trên trực tiếp ra lệnh cho bọn họ lại là thủ tịch bộ trưởng, thủ tịch bộ trưởng đã truyền xuống cho cả hai bọn họ văn kiện vô cùng rõ ràng, nhất định phải thuyết phục Chu Giác Sơn tham gia công việc cứu viện lần này.
Chu Giác Sơn nghiêng đầu liếc nhìn hai người.
“Đầu rất cứng hả?”
“…” Hai người trầm mặc, không lên tiếng.
Chu Giác Sơn mỉm cười, đứng dậy, rảo bước đi tới dưới cửa sổ phòng trúc.
Trong phòng khách TV chưa tắt, đúng lúc bên trong quân khu điều chỉnh quấy nhiễu toàn bộ tín hiệu điện từ, TV phát ra tạp âm rè rè.
“Muốn để tôi đi, có thể, nhưng tôi có một điều kiện.”
Hai người gật đầu liên tục.
“Đoàn trưởng, mời ngài nói.”
Chu Giác Sơn không vội, ôm tay dựa ở bên tường trúc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng dáng mảnh khảnh lọt vào tầm mắt.
Hắn híp mắt, đầu lưỡi chạm lên đỉnh lợi. Giương cằm lên, chỉ chỉ vào bóng lưng Tại Tư, nói.
“Người phụ nữ kia, không thành thật.”
Giữa ban ngày ban mặt mà dám đút lót người giúp việc nhà hắn.
Lý Bân cùng Khâu Nghị hiểu rõ.
“Đoàn trưởng, ý của ngài là…” Hai người nhất thời nghiêm túc, đồng thời phát ra thanh âm “giết người diệt khẩu”.
Chu Giác Sơn ngoảnh lại, nở nụ cười nói, “TM, ý của tôi muốn nói, tôi không định để một mình cô ta ở lại trong quân khu. Ngày mai, tôi muốn cô ta cùng đi Kachin.”
“…”
***
Lời tác giả: nhân phẩm phù hộ… nhân phẩm phù hộ…
Tiểu kịch trường:
Chu đoàn trưởng (an tĩnh uống một ngụm trà): Người nào dám động đến, người nào muốn động đến?
Lý Bân & Khâu Nghị (ôm đầu xin tha): Không không không… xin lỗi…
[9] Domori: mỗi hộp chỉ có một gói như hình trên, giá cả một hộp 25g như dưới đây dao động từ khoảng 200.000 – 270.000 Đ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!