Quân Nhân Trong Khói Lửa
Chương 37
Edit: Dương
***
…
Ngực trái áo quân phục, bên trong túi ám cách [1].
[1] Túi ám cách: giống với “túi kép” (đã giải thích ở chương 18).
Một cái điện thoại di động khác của hắn, rung động kéo dài năm giây.
Chu Giác Sơn và Tại Tư liếc nhìn nhau, hắn kéo tay cô đang đặt trên mu bàn tay mình, dứt khoát cởi túi ám cách, tìm trong túi, móc ra điện thoại di động.
Điện thoại hiển thị:
“08710511.”
Một nhóm số này là mã vùng của tỉnh Vân Nam hơn nữa còn có sinh nhật của Triệu Tuấn. Tại Tư dùng khóe mắt nhìn lướt qua, mím môi, khom lưng bò lên vị trí ghế trước, ngón tay sờ sờ xung quanh, kiểm tra xem có máy nghe trộm hay không.
Chu Giác Sơn siết chặt điện thoại di động, có phần áy náy, nhưng đây là một bộ phận trong công việc của hắn, thậm chí, từ trước khi Du Tại Tư xuất hiện, những thứ không thể lộ ra ánh sáng này đại biểu cho toàn bộ cuộc sống của hắn.
Hắn nhận điện thoại, không nói gì, người ở đầu dây bên kia cũng không vội vã lên tiếng, người đàn ông dùng ngón tay gõ gõ vào micro, truyền lại một tổ hợp mật mã Morse [2] chỉ có bọn họ mới có thể nghe hiểu.
[2] Mật mã Morse: là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870 – 1967. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các ký tự đặc biệt của một thông điệp.
Chu Giác Sơn cầm điện thoại di động, một bên chăm chú nghe, một bên dùng một cánh tay khác nhanh chóng kiểm tra tình hình ở ghế sau.
Nửa phút sau, có thể xác nhận trong xe không có máy nghe trộm, tất cả an toàn. Hắn nghiêng người, kéo cổ tay Tại Tư, Tại Tư quay đầu lại, gật đầu khẳng định.
Hắn ngồi lại chỗ, đổi tay, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, “Vâng, chú Triệu, hiện tại cháu đang ở Taunggyi.”
…
Hắn dõi tầm mắt nhìn về phía xa, tư thế ngồi đoan chính, đa phần thời gian đều là nghe, nói rất ít, chỉ thỉnh thoảng trả lời đôi câu, nhìn dáng vẻ, chắc là đối phương đang phụ trách truyền lại thông tin.
Tại Tư yên lặng nhìn một hồi, nhìn Chu Giác Sơn gọi điện thoại, trong giây lát, lông mi dài của cô khẽ động, trong tâm trí có phần hoảng hốt.
Tay cô vịn vào ghế ngồi, chậm rãi sát lại chỗ ngồi ở gần cửa sổ xe.
“… Được, bên này muộn nhất là mười một giờ kết thúc, bây giờ mới có bảy giờ, cháu lập tức đi tụ họp với chú.”
Nói xong, Chu Giác Sơn đưa điện thoại ra xa một chút, mắt thấy hắn nói điện thoại xong, Tại Tư nín lặng, lùi hai bước về ngồi ở ghế sau.
Cô ngắm nhìn hắn không hề chớp mắt, có chút khẩn trương, ngón tay gắt gao siết chặt ống tay áo của hắn không thả.
Cô khẽ cau mày, cánh môi đóng mở, đôi môi hơi mấp máy.
Chu Giác Sơn cúi mắt, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô, “Đã cúp rồi. Ông ấy biết em đến rồi.”
Vừa nãy hắn không hề cúp máy, thế nhưng điện thoại di động đã tối lại, điện thoại là Triệu Tuấn cúp máy.
Tại Tư buồn bã, vẻ mặt khó nén thất vọng cùng chán nản, cô đợi nhiều năm như vậy, “Ông ấy cũng không muốn nói với em câu gì hay sao…”
Chu Giác Sơn lắc đầu, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, “Ông ấy không có mặt mũi gặp em. Bây giờ cũng càng không phải là thời điểm nhận nhau.”
Hắn cúi đầu nhìn một chút vẻ mặt của Tại Tư, lại ôn nhu xoa xoa tóc của cô, cố gắng an ủi cô.
Triệu Tuấn năm đó là thực sự hại chết đồng nghiệp, ông ấy hổ thẹn, không có mặt mũi về nước, Chu Giác Sơn cũng có hiểu biết về gia đình ông ấy, hắn biết rõ, cho tới nay, trong nội tâm của Tại Tư và mẹ cô ấy đều sùng bái Triệu Tuấn coi ông ấy là anh hùng. Có câu nói kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, có lẽ Triệu Tuấn cũng là không chịu nổi khi để hai người họ đi tiếp nhận một mức chênh lệch như vậy, ông ấy không có cách nào đi đối mặt với người thân đồng nghiệp đã tử trận và hai mẹ con Tại Tư, sau đó, dưới tình huống bị đả kích, chỉ có yên lặng chuyển nghề làm nằm vùng, ở Myanmar ngây ngô cũng hơn mười năm, không có tin tức, không xuất đầu lộ diện…
“Cho ông ấy chút thời gian, để cho ông ấy từ từ thích ứng.”
“Em có thể chờ, nhưng em không biết em còn có thể chờ thêm bao lâu.”
Tại Tư dựa vào bả vai của Chu Giác Sơn, nhắm mắt, không nhịn được thở dài một tiếng.
Mặc dù Chu Giác Sơn vẫn không nói về chuyện của ba cô, thế nhưng trực giác lại mách bảo cô, hắn càng là cái gì cũng không nói, cô lại càng sợ hãi. Một cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy sau khi chuyển nghề có thể làm gì? Với tính cách của ba cô, cô mới không tin hơn mười năm qua ông ấy cũng chỉ là lục lục vô vi [3], bình thản sống qua ngày.
[3] Lục lục vô vi: tầm thường, không có chí tiến thủ.
Ở Myanmar cái gì nhiều nhất?
Buôn lậu, ma túy, mại dâm, bài bạc…
Nơi này cũng không phải là một quốc gia an toàn, ngay cả những người ở trong một khu vực tương đối hòa bình và không có chiến tranh, cũng tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác, bởi vì nơi này vật nguy hiểm có thể gây chết người căn bản tuyệt đối không ít hơn so với hỏa lực. Tại Tư rất sợ, cô rất sợ cô còn chưa kịp nhận lại ba cô, ông ấy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể sẽ khiến cô ân hận cả đời…
Không phải là không có khả năng như vậy, bất cứ lúc nào cô cũng phải làm xong dự tính xấu nhất.
Chu Giác Sơn đột nhiên kéo Tại Tư ra, cúi đầu, dùng đôi tay mạnh mẽ nắm chặt bả vai gầy yếu của cô, “Thư giãn tâm tình, anh sẽ giúp em.”
Tại Tư suy nghĩ một chút, ôm chặt hắn, dùng sức gật đầu.
Hai người yên lặng bên nhau, trong xe lâm vào một mảnh yên tĩnh dài, lối đi bộ người đến người đi, xe cộ chạy không ngừng… Chỉ có cái ôm là ấm áp, trái tim nóng lên.
…
Một lát sau, Chu Giác Sơn cúi đầu nhìn đồng hồ, bốn giờ năm phút, hắn hẹn với Triệu Tuấn bốn rưỡi gặp mặt ở bến tàu.
“Anh phải đi rồi.”
Hắn đẩy cô ra, rút ra một cái hộp giấu ở dưới ghế ngồi, mật mã của cái hộp có sáu chữ số cộng thêm dấu vân tay, sau khi mở ra là một cái túi có mật mã, lại tiếp tục mở, bên trong có một bộ quần áo bình thường, khẩu trang, mũ lưỡi trai, kính râm, trong lớp bí ẩn nhất còn cất giấu một khẩu súng loại khác.
Tại Tư ngạc nhiên, ngó nhìn hộp đồ vật này.
Chu Giác Sơn nhanh chóng cởi dây thắt lưng, mặc áo, giày quần tất, mặc một cái cởi một cái, vừa mặc vừa cởi cũng không dùng quá ba mươi giây. Hắn đeo dây thắt lưng, nạp đạn cho khẩu súng mới, động tác lắp súng nhanh nhẹn dứt khoát, nước chảy mây trôi.
Cô buồn bực, không thể không nói, nhìn thân thủ của hắn như vậy, hơn nữa quan hệ của hắn và ba cô lại dây dưa quá mức thân thiết, Tại Tư hoài nghi, cũng không nhịn được muốn suy đoán, liệu có phải hắn cũng là nằm vùng được trong nước phái đi hay không…
Nhưng dù cho lãnh đạo của quân đội bang Nam Shan bị ngu đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng bổ nhiệm một người Trung Quốc làm đoàn trưởng cho bọn họ.
Hơn nữa những lần tiếp xúc của cô và hắn khi còn bé, cô cũng có thể xác định Chu Giác Sơn đúng là không biết nói tiếng Trung Quốc…
Trải qua mấy lần muốn nói lại thôi, Tại Tư thay đổi đề tài.
“Lát nữa Thang Văn bọn họ hỏi tới thì nên làm gì bây giờ?”
Đối với cô mà nói, việc cấp bách bây giờ, là làm thế nào để giải quyết mấy binh lính quân đội bang Nam Shan đi cùng Chu Giác Sơn.
Hắn cùng cô đã sớm định ra là đi xem múa rối, biểu diễn lập tức liền bắt đầu, hắn người không ở đây, đến khi Phùng Lực và Thang Văn lĩnh đủ vé quay lại, vấn đề trong nháy mắt liền sẽ lộ ra.
Chu Giác Sơn mỉm cười, quay đầu, nhéo nhéo gò má của cô, “Em thông minh như vậy, tùy tiện giúp anh bịa một cái cớ.”
“Vậy anh đem cái này theo.”
Cô lục lọi trong ba lô của mình. Móc ra con dao quân sự lúc trước hắn đưa cho cô phòng thân.
Thật ra lần này đi ra ngoài, cô cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.
Lần đó thời điểm cô lấy dao uy hiếp hắn, Chu Giác Sơn mặc dù đoạt lấy con dao quân sự, nhưng sau lần cô bị Khang tẩu trói lại – bắt đi, hắn lại lấy dao đưa cho cô. Hắn đưa dao cho cô giữ lại để phòng thân, nhưng thật ra thì địa phương hắn đi so với cô càng hung hiểm muôn phần.
“Em biết anh có súng, nhưng mang nhiều thêm một món đồ phòng thân dù sao cũng tốt hơn.”
Cô đưa đồ vật đến trước mặt hắn.
Chu Giác Sơn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đè lại cổ tay của cô, đem dao bỏ lại vào trong ba lô, “Giữ lấy. Anh là hành động cùng ba em, mang theo nó đối với anh không có chỗ tốt.”
Tại Tư cắn môi, híp mắt.
Thầm nghĩ hắn thế này đồng nghĩa là đã thừa nhận nhiều thân phận của mình…
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay giơ lên trên đầu, khuỷu tay cong lại, lòng bàn tay che trên đỉnh đầu.
Đợi hai giây, lại làm một động tác mới, cô dùng ngón tay trỏ từ dưới hướng lên trên, hướng về phía bên phải, hướng xuống dưới rồi lại hướng về phía bên trái, tất cả cử chỉ tạo thành một hình chữ nhật khép kín.
Chân mày Chu Giác Sơn khẽ động, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang. Cửa xe đã mở, hắn đứng ở bên lề đường, nhìn thấy rất rõ ràng động tác của cô, “Không nghĩ tới phóng viên chiến trường cũng hiểu ám ngữ [4] của binh đặc chủng [5] Trung Quốc.”
[4] Ám ngữ: chỉ lời nói bí mật mà hai bên đã ước định trước.
[5] Binh đặc chủng: là đơn vị quân sự chiến thuật tinh nhuệ được huấn luyện đặc biệt để thực hiện nhiệm vụ có độ nguy hiểm mà những đơn vị thông thường không thực hiện được.
“Anh nhìn hiểu?”
Tại Tư trước mắt sáng ngời.
Chu Giác Sơn cười cười, dùng tiếng Trung nói, “Ba em đã dạy anh, nhưng em đừng suy nghĩ nhiều, anh và binh đặc chủng Trung Quốc của bọn em không có quan hệ gì, thủ thế [6] cũng không nhớ rõ lắm, có thời gian thì dạy anh.”
[6] Thủ thế: dùng tay ra hiệu.
Nói xong, hắn khom lưng tiến vào hôn Tại Tư một ngụm.
Thuận tay đóng cửa xe lại, sải bước, ẩn vào trong đám người.
…
Tại Tư cau mày ngồi ở trong xe, mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, ngón tay siết chặt gối dựa, không thể không nói, thân phận của Chu Giác Sơn trong suy nghĩ của cô, quả thực giống như một điều bí ẩn…
Dùng mọi cách suy nghĩ cũng không thể hiểu được.
Một đầu khác, Phùng Lực và A Chính vừa mới lĩnh được vé vào cửa, Thang Văn và A Đức còn mua bánh ngọt mới ở tiệm trà, đoàn người suy nghĩ một chút, cảm thấy thời gian còn kịp, không bằng về trước ngồi trong xe ăn bánh uống trà chiều, sau đó sẽ đi vào trong sân vận động xem biểu diễn múa rối.
Mười mấy người đàn ông trẻ tuổi dễ dàng lưu loát đi đến chỗ đỗ xe, Phùng Lực nhìn nhìn xung quanh, đẩy đẩy cánh tay của Thang Văn, lén lén lút lút nói ra “Haizzz, vừa nãy cái buổi biểu diễn thoát y đó, mọi người thật sự không có hứng thú?”
Thang Văn đang đếm số tiền lẻ vừa được trả lại lúc nãy, liếm ngón tay một chút, nhanh chóng đếm đếm số tiền, “Gì? Đoàn trưởng ở phía trước, tôi không dám nhìn tới.”
A Đức lại gần, nhỏ giọng nói, “Dáng dấp của cô ta rất xinh đẹp.”
Phùng Lực nhướng mày, “Đúng không đúng không.”
Không có phụ nữ, không có lãnh đạo, mấy người cùng tuổi đương nhiên cũng nhanh chóng trò chuyện, từng người tốt xấu gì cũng đã trải qua vô số chuyện, thân kinh bách chiến [7], nên chẳng có cái gì gọi là ngượng ngùng.
[7] Thân kinh bách chiến: đề cập đến bản thân đã trải qua hàng trăm trận chiến, ẩn dụ là có kinh nghiệm sống phong phú.
Muốn xem thì tất cả cũng đều muốn xem, chỉ tiếc Chu Giác Sơn đã ra mệnh lệnh nghiêm cấm. Đã từng, bao nhiêu lần đêm khuya vắng người, ngọn lửa kia bốc cháy và dục vọng dâng lên đều bị một ánh mắt của Chu Giác Sơn hù dọa khiến cho dập tắt.
Phải, bọn họ cũng không trông chờ cái này.
Nhẫn nại một lúc thì gió yên biển lặng, lui một bước sắc đẹp là hư không.
… Đoàn người đi tới trước xe, mở cửa xe. Phùng Lực và Thang Văn đều là sửng sốt.
Giọng cao hơn một quãng tám, “Đoàn trưởng đâu?!”
Sóng mắt Tại Tư khẽ động, khẽ vén tóc ở bên tai, ôn nhu cười một tiếng, “Anh ấy, anh ấy đi mua vé vào cửa xem biểu diễn thoát y rồi.”
“Hắt xì.”
Chu Giác Sơn đang đi trên đường, sau lưng chợt lạnh, không khỏi hắt hơi một cái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!