Quán Rượu Cát Tường
Chương 5-1
Edit: Lạc Thiên Vỹ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Hắn tên là Vô Mộng.
Khi hắn nghe Hách Liên phu nhân cẩn thận giải thích xong, cũng đồng thời hiểu được nữ nhân này thực sự muốn mở quán rượu, là do nhiều loại nam nhân cùng nhau tiếp rượu, hầu hạ những oán phụ khuê phòng của gia đình các quan lại quyền quý kia, muốn vào quán rượu phải có hẹn trước, mỗi một căn phòng riêng đều được ngăn cách bằng tấm gỗ, cửa phòng thì dùng rèm vải che kín, để cho người ngoài không cách nào nhìn thấy được, cửa chính thì được bảo tiêu trông nom, nghiêm khắc chấp hành xác nhận thân phận của khách, nam nhân không phận sự cấm vào.
Vô Mộng ho nhẹ mấy tiếng, con mắt hạ xuống che giấu ngạc nhiên trong mắt, thật lâu không cách nào theo kịp phản ứng trong lời nói của nàng.
Nói đi nói lại, quán nàng muốn mở chính là một nam kỹ viện mà nam nhân bán rẻ tiếng cười không bán thân… Quả thật là, trình độ to gan lớn mật không ai bằng.
Toàn bộ nước Thiên Nghiệp, không, phải nói là phóng tầm mắt khắp các nước, không có người nào dám can đảm công khai khiêu chiến với quyền uy của các nam nhân, thay mặt những nữ nhân phải tuân thủ tắc phép không được vượt quy củ kia tìm thú vui, trợ giúp các nàng giải sầu khi cô quạnh và cô đơn, nghe thì chắc hẳn là vậy. Khi quan rượu của nàng chính thức khai trương, thì từ nay về sau sẽ đưa tới bao nhiêu gió lốc cho nước Thiên Nghiệp.
“Thế nào? Muốn làm không?” Mạc Tầm nói xong mồm miệng đều khát khô, lập tức uống trà, rất tự nhiên lấy quả mơ trong mâm ăn.
Vô Mộng không dấu vết lấy đĩa điểm tâm trước mặt hắn đặt lên trước mặt nàng, thấy nàng thuận tay bỏ một mẩu bánh hoa quế vào bụng, xem ra ăn vô cùng ngon.
“Ta không thiếu tiền.” Bảo hắn đi hầu rượu? Thật sự là quá mức rồi.
“Làm kiêm chức cũng có thể, coi như là một loại trải nghiệm cuộc sống, tiếp đám tiểu thư và phu nhân kia, nghe các nàng kể khổ một chúy, huynh cũng sẽ hiểu rõ tâm lý của nữ nhân đang suy nghĩ gì, rồi về sau cưới thê tử, cũng sẽ không phạm phải sai lầm giống nhau, khiến cho các nàng thương tâm khó chịu, không phải rất tốt sao? Chuyện này sẽ có phúc lợi, huynh sẽ không có việc gì, nếu có chuyện gì ta sẽ thu xếp cho huynh đi ngay, như vậy cũng không được sao?” Mạc Tầm tiếp tục thuyết phục.
Nàng đối với hắn, chờ mong rất nhiều. Nam nhân yêu cười mà không cười, lạnh lùng rồi lại đôi lúc rất săn sóc như hắn, vốn là rất được nhiều người yêu mến, chứ đừng nhắc đến nam nhân này cả người đầy mùi sách, lại không phải nam nhân yếu ớt… thoạt nhìn khí phái hào phóng lại cao quý, nàng đi đâu tìm loại ngưu lang này đây?
“Chỉ giống như tiếp bạn bè, uống chút rượu tâm sự mà thôi, thật sự, không bán nghệ cũng không bán thân, huynh coi như huynh đang uống rượu bên cạnh có nhiều bạn rượu là được, còn khi những khách nhân kia đi đánh đàn ca hát nhảy múa, huynh chỉ cần ở bên cạnh vỗ tay, cười một cái hoặc là nói một tiếng “hay lắm” cũng được, như vậy là được rồi, cũng không được sao?”
Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Đáy lòng hắn thực sự nghi ngờ, quán rượu của nàng có thể duy trì được bao lâu? Trước mắt, tổn hao tài sản quá lớn, có đến mười gian phòng khách, mấy chỗ có thể cung cấp cho khách nhân thưởng trăng ngắm sao ở bên ngoài rồi đánh đàn nhảy múa ở đình đài lầu các, còn phải mời bảo tiêu cùng rất nhiều nam nhân…
Vô Mộng ngừng suy nghĩ một chút.
Hình như, ngoại trừ khách nữ thì bên trong cả quán rượu đều là nam nhân!
Hắn nheo mắt lại, ngực buồn bực, lại thấy toàn thân nàng vận trang phục mát mẻ… Rõ ràng đã làm thê tử của người ta, cũng sắp sửa làm mẹ rồi, thậm còn nở nang hơn trước, vì sao nhìn nàng lại khiến… người ta thèm nhỏ dãi như vậy?
Ngước mắt, hắn quét mắt bốn phía, chậc chậc chậc, những nam nhân kia không ai là không len lén nhìn nàng? Một bên làm việc còn một bên dưỡng mắt của bọn hắn! Quả thật là đáng chết!
Một cơn tức giận ở trong lòng bắt đầu bốc lên, bùng phát cực lớn, nhưng hắn chính là Vô Mộng, không phải là Hách Liên Kỳ, cơn giận này, sao có thể bùng phát? Nói đi nói lại, nếu hắn là Hách Liên kỳ, có thể nổi giận với nàng sao? Đã nói không can thiệp chuyện của nhau… Như vậy thì rốt cuộc hắn buồn bực vì cái quỷ gì?
“Được.” Hắn đột nhiên nghe thấy giọng của mình cất lên nói với nàng.
“Hả?” Mạc Tầm sợ hết hồn, không nghĩ tới hắn thật sảng khoái đáp ứng nàng như vậy. “Huynh vừa mới nói được đúng không? Ta không nghe lầm chứ?”
Vô Mộng nhìn nàng, khóe môi giật giật, vô thức nghĩ muốn đổi ý, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt bốn phía phóng về phía nàng, rồi nghĩ tới sau này bên cạnh nàng tất cả đều là nam nhân, thì hắn không có cách nào mở miệng từ chối đề nghị buồn cười của nàng.
Hắn phải ở lại bên cạnh nàng…
Bảo vệ nàng.
Không đúng, phải là, bảo vệ đứa con của hắn trong bụng nàng.
“Khách nhân do ta chọn, thời gian do ta định, tất cả đều dựa vào lời của ta ——”
“Được được nghe theo huynh, đều tùy huynh hết!” Mạc Tầm nhanh chóng cắt đứt lời hắn, vui vẻ đến nhiệt tình bắt lấy tay của hắn.”Dù sao tửu điếm này chỉ mới đặt ra trước vài ước chế, mọi việc đều dễ xử lý!”
Hắn tuyệt đối là một cái cây hái ra tiền, với khuôn mặt đẹp của Vô Mộng cộng thêm khí chất trong trẻo lạnh lùng thanh nhã của hắn, nhất định có thể câu được vô số trái tim nữ nhân, có hắn, cửa tiệm này bảo đảm sẽ không sập đổ, phải biết rằng, trước kia nàng làm sổ sách ở tiệm Cowboy, kiểu nam nhân này được chọn đặc biệt cao, nàng so với bất luận kẻ nào đều biết rõ hơn hết.
Con mắt Vô Mộng đảo qua bàn tay của nàng đang cầm chặt tay hắn, nhìn lại nụ cười rất chân tình của nàng, một cô nương cởi mở lại nghênh ngang như vậy, sao có thể là Lãng Minh Nguyệt rụt rè trong trẻo lạnh lùng lại có một tia cao ngạo lúc trước?
Nàng, rõ ràng là Lãng Minh Nguyệt, lại không phải Lãng Minh Nguyệt, rốt cuộc chuyện này là…
Bỗng dưng hắn dơ tay khẽ vuốt gò má trắng nõn bóng loáng của nàng, dùng bàn tay cực kỳ dịu dàng lướt qua cả khuôn mặt nàng, kể cả tai, rồi đến cái gáy mảnh khảnh của nàng…
Một bàn tay phút chốc bắt lấy tay của hắn ——
“Huynh đang làm gì vậy?” Mạc Tầm có chút đỏ mặt nhìn hắn. Cho dù nàng đường đường là phụ nữ hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt, cho dù nàng không thế nào bày ra bộ dạng đặc biệt rụt rè của nữ nhân, nhưng, hắn cứ như vậy sờ nàng là như thế nào? Động tác của hắn làm cho cả bên tai nàng đều nóng lên.
Hắn rút tay bị nàng cầm ở trong lòng bàn tay về, nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi nói:”Không có gì.” Trong nháy mắt, Ánh mắt vẫn như cũ rơi vào trên mặt nàng.
Không hề bỏ xót…
Nếu như trên đời này có người dịch dung cao hơn hắn, thậm chí là có thể thay thế như một khuôn mặt thứ hai, như vậy, người nọ tài nghệ cao minh, tuyệt đối chính là thần tiên nhất tộc, trên cơ bản, xác suất như vậy bằng không.
“Sao huynh lại nhìn ta chằm chằm vậy?” Mạc Tầm lấy tay sờ sờ mặt. “Trên mặt ta có dính cái gì à?”
“Ừ, lấy ra rồi.” Vô Mộng giật nhẹ môi, đứng dậy.”Nơi này có chỗ có thể ngủ không?”
Mạc Tầm sững sờ nhìn hắn.”Huynh…… Muốn ngủ ở nơi này?”
“Dĩ nhiên.” Hắn nhíu lông mày.”Không cung cấp ăn ở, ta đi tìm chỗ khác làm việc.”
“Đương nhiên là bao ăn bao ở, chỉ là hiện nay, nơi này còn chưa có chuẩn bị xong, chỗ duy nhất có thể ngủ chính là ở trong viện kia——”
“Vậy tới chỗ đó đi. Ta mệt mỏi, dẫn đường.”
Gì? Mạc Tầm lại sững sờ.
Người này có phải có chút tự nhiên thái quá không? Giống như chấp nhận ở tạm chỗ nàng chính là ủy khuất hắn vậy, hắn là nam nhân cổ đại sao? Không hiểu sao lại giống như cô nương nhà người ta trốn tránh hiềm nghi?
Có điều, nàng cũng không thể nói không, bởi vì hắn sẽ là siêu cấp danh thảo trong quán rượu của nàng, cho dù hắn nói muốn nàng nhường cả tòa lầu cho hắn ngủ, nàng cũng sẽ không nói không!
***
Một đình đài bốn phía trồng đầy hoa hồng, có một nam nhân từ đầu đến cuối đứng cùng một nữ nhân vẫn luôn bảo hắn ngồi xuống, giằng co được một lúc lâu.
“Ta nói Hà đại hiệp ——”
“Tiểu thư, xin gọi ta là Hà Tấn.”
Mạc Tầm chớp chớp đôi mắt đẹp của nàng, trong lòng không ngừng thở dài, nhưng bên môi vẫn treo một nụ cười ôn nhu.”Được rồi, Hà Tấn, huynh ngồi xuống được không? Huynh cứ đứng ở trước mặt ta như vậy, đầu của ta sẽ không thể hoạt động, hơn nữa ngay gió mát cũng bị huynh chặn lại, nếu như huynh không muốn làm ta nóng chết, mời huynh ngồi xuống, ta đây sẽ rất cảm ơn.”
Hà Tấn nghe vậy, ngước mắt nhìn nàng.”Ta có thể đứng ở ngoài đình ——”
“Huynh thử đi ra đó đứng thử xem, sáng mai huynh không cần phải ở lại nữa.” Mạc Tầm thở phì phò la hét. Nàng chỉ sợ hắn đứng quá mệt mỏi mới bảo hắn ngồi xuống, hắn lại nói muốn đi ra bên ngoài đứng?! Dưới ánh mặt trời chói chang, hắn chính là cố ý muốn làm nàng tức chết phải không?
Cái tên Hà Tấn này, ban đầu chính là hắn tìm tới tận cửa, rồi nói là từng được nhận ân cứu mạng của Lãng Minh Nguyệt, nghe thấy nàng ở Đô Thành tự mở quán rượu, tự động tới nương nhờ nàng, nói muốn làm bảo tiêu miễn phí cho nàng, ở lại bên cạnh nàng báo đáp ân tình của nàng.
Mặc dù, nàng không biết rốt cuộc Lãng Minh Nguyệt thành ân nhân cứu mạng của nam nhân này như thế nào, nhưng nam nhân này thoạt nhìn thành thật lại đáng tin cậy, hơn nữa nàng làm lão bản nương của quán rượu xác thực cũng cần phải có một người làm bảo tiêu ở bên cạnh, dù sao nàng cũng không biết võ công, mà nghề này đôi lúc cũng khó tránh khỏi rước lấy một số chuyện phiền toái, càng đừng nói hiện giờ nàng đang mang thai, có một người canh giữ ở bên cạnh cũng tốt, nên nàng lưu lại hắn.
Chỉ là nam nhân này thành thật có chút “ông cụ”, tuân thủ nghi lễ chủ tớ một cách cứng ngắc, hại nàng có chút muốn phát điên.
“Tiểu thư……” Hắn có chút không đồng ý nhíu mày.
“Ngồi xuống! Ta có việc muốn hỏi huynh.”
Cuối cùng Hà Tấn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, Mạc Tầm vội vàng đặt một tờ giấy trước mặt hắn.
“Giúp ta xem một chút đi.”
“Đây là cái gì?” Trên giấy ghi một đống chữ, cái gì Phú Quý Cát Tường Như Ý Bình An vân vân.
“Là tên của quán rượu, ngày hôm ta ở trên đường cái hỏi xin một thầy tướng số, huynh giúp ta chọn một cái đi.” Thầy tướng số nói những cái tên này đều rất hợp với ngày sinh tháng đẻ của nàng, nhất định có thể buôn bán có lời.
“Tiểu nhân không hiểu cái này.” Hà Tấn lại đẩy trở về.
“Tuỳ tiện chọn một cái là được.” Bởi vì nàng suy nghĩ cả ngày cũng nghĩ không ra nên chọn cái nào.
Tùy tiện chọn? Hà Tấn không quá đồng ý nhìn nàng.”Tiểu thư, việc buôn bán là chuyện đại sự, không thể quá tùy tiện.”
Cái này nàng cũng biết, chỉ là nàng không chọn được chứ sao.
“Nếu không chúng ta chơi oẳn tù tì đi, người thua phải chọn.”
“Như vậy không được, tiểu thư.”
Sau đó, một nam một nữ vừa đứng vừa ngồi tranh luận, tranh luận về việc có nên tùy tiện chọn tên cho quán hay không.
Nằm ở đằng sau bụi hoa, Vô Mộng đang dùng sách che mặt ngủ trưa, bị cuộc tranh luận nhàm chán này khiến cho vừa bực mình vừa buồn cười, đơn giản ngồi dậy, vỗ vỗ cỏ vụn trên người, cầm lấy sách của hắn bước một bước vào lương đình ——
“Gọi là quán rượu Cát Tường đi.” Vô Mộng giúp nàng quyết định một cái tên, không thèm trải qua sự đồng ý của nàng, càng không để ý bộ dạng kinh ngạc nàng biểu lộ khi nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, hắn tự nhiên lấy ra một cái chén trên bàn, rót cho mình một chén trà lạnh để uống.
Kết quả trong vài ngày ở lại này, hắn phát hiện Lãng Minh Nguyệt cùng tên nam nhân gọi là Hà Tấn đặc biệt tốt, ăn ngon sẽ nghĩ tới Hà Tấn, du ngoạn sẽ nghĩ tới Hà Tấn, ngay cả chuyện lớn như chọn tên quán, nàng cũng đi hỏi Hà Tấn…… Là vì Hà Tấn thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh nàng sao? Hay là, nàng yêu mến Hà Tấn?
“Tại sao lại là Cát Tường?” Nàng nhìn Vô Mộng, mặt lại bắt đầu đỏ hồng, mấy ngày nay nàng tận lực tránh hắn, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuất hiện như vậy.
Nói thực ra, ngày đó cử chỉ vuốt mặt nàng của hắn, còn có ánh mắt hắn nhìn nàng, đến bây giờ vẫn còn làm cho nàng có chút sợ sợ, bởi vì từ sau khi hắn sờ nàng, tim của nàng đập rất nhanh không giải thích được, đây tuyệt đối không phải là một phản ứng bình thường —— bởi vì hiểu biết của hắn đối với mình không quá rõ ràng.
Vô Mộng buồn cười liếc nhìn nàng.”Có phú quý không nhất định có bình an, có bình an không nhất định có phú quý, như ý như ý, là như ý nguyện của con người, nhưng tâm của con người lại thiên biến vạn hóa, sao có thể nói chuẩn được tốt với xấu? Tựa như nàng, ngay cả một cái tên quán cũng không quyết định được, cho dù như ý nàng muốn thì như thế nào? Bởi vậy không bằng chọn Cát Tường, cát, đại biểu việc vui chuyện tốt, tường, đại biểu thuận lợi bình an, đã có thể có chuyện tốt phát sinh lại hết thảy trôi chảy, chẳng phải đại biểu quán này sẽ đại phú đại quý lại bình an như ý sao?”
Chậc chậc chậc, hắn thực sự là, đạo lý như vậy cũng có thể nói được rõ ràng mạch lạc.
Có điều…… Hình như cũng rất có lý.
Mạc Tầm nở nụ cười.”Được rồi, vậy gọi là quán rượu Cát Tường.”
Hà Tấn ngồi ở một bên ngước mắt liếc nhìn Vô Mộng, đúng lúc đó, Vô Mộng cũng đang nhìn hắn.
Là ảo giác của hắn sao? Vì sao, hắn loáng thoáng cảm giác được trong mắt Hà Tấn thậm chí có một luồng sát khí?
Là đối với hắn? Hay là đối với Minh Nguyệt?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!