Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em - Chương 73
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em


Chương 73


Diệp Chi không thể ngủ tiếp được, cô dùng cả đêm để trả lời email của bác sĩ Matthew.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Chi theo đội đi thi đấu, ở trong phòng nghỉ ngơi cô nhận được một lời mời chat video ở bên kia đại dương.

Trận thi đấu vẫn đang tiếp diễn, cô và Lâm Mộ Đông đều không thể dễ dàng dứt ra rời khỏi nước Mỹ. Diệp Chi cẩn thận tính toán thời gian vài lần, thực sự vẫn là không dứt ra được, đang chuẩn bị hỏi thử bác sĩ Matthew xem có cách nào trao đổi dựa vào chat video hay không, nhưng đầu bên kia đã trực tiếp dứt khoát mua một vé máy bay bay đến Munich.

“Không sao cả, đây là vinh hạnh của tôi. ”

Vị bác sĩ mai tóc bạc phơ đang ở đầu bên kia video, nở một nụ cười dịu dàng với cô:” Vẫn còn kịp, giấc mơ của hai người vẫn có khả năng thực hiện được……vẫn đang trên đường tạo ra kỳ tích, chúng tôi có thể cho giúp đỡ cho hai người, đây là một chuyện khiến người ta vô cùng mong đợi. ”

Ông ấy vẫn không có sốt sắng, nhẹ giọng kiến nghị:” Nhưng cô nhất định phải hiểu rằng, trong một lần đánh giá gần đây nhất, chúng tôi không nghĩ rằng cô có thể chịu đựng sự kích thích của việc dựng lại tình cảnh khi ấy. Làm như thế này, đối với cô vẫn là tồn tại một mối nguy hiểm nhất định……. ”

“Không sao cả. ”

Diệp Chi nhẹ giọng cắt ngang ông ấy:” Mong ngài hãy nhanh chóng đến đây, tôi có thể bắt đầu bất cứ khi nào. ”

Cô gái nhỏ an tĩnh ngồi đó, sống lưng thẳng thừng, con ngươi trong veo trầm tĩnh ôn đốc, khí chất ở trên người lại biến hóa rất nhiều so với khi ở New York.

Bác sĩ Matthew có chút kinh ngạc, cẩn thận đánh giá cô một lúc, bỗng dưng bật cười:” Được. ”

Ông ấy không nói gì thêm, đem thời gian đáp đất gửi cho Diệp Chi xác nhận xong, liền kết thúc cuộc gọi video.

Một ngày sau, đoàn đội của bác sĩ Matthew đến với Munich.

Diệp Chi không có nói trước với Lâm Mộ Đông, cô trực tiếp xin một gian phòng nghỉ ngơi khép kín ở câu lạc bộ, chờ cho đến ngày thi đấu và huấn luyện toàn bộ kết thúc, liền dẫn theo Lâm Mộ Đông cùng nhau đi qua đó.

Nhìn thấy vị lão nhân gia quen thuộc ngồi ở trong gian phòng, bước chân của Lâm Mộ Đông khẽ dừng lại ở trước cửa, anh cúi đầu dò hỏi.

Diệp Chi mím mím khóe môi, ngẩng mặt lên nhìn vào anh.

Bàn tay của cô gái nhỏ có chút lạnh, nhưng lực đạo lại vô cùng rõ ràng.

Chân mày Lâm Mộ Đông khẽ nhíu lại.

Anh giơ tay lên, bao bọc lấy đuôi tóc mềm mại của cô, giọng nói thả nhẹ lại, tầm mắt rũ xuống bao bọc lấy cả người cô:” Có chuyện gì à em”

Diệp Chi không giỏi giấu diếm người khác, ánh mắt cô vô thức lẩn tránh, một tay khác cũng chồng lên, dùng thêm chút sức lực, bao bọc lấy cả bàn tay của anh.

“Thử thêm lần nữa nhé…….nói không chừng sẽ hữu dụng đấy. ”

Âm giọng của cô có chút run rẩy, nhưng vẫn vô cùng kiên quyết, kéo lấy cánh tay của anh, từng chút từng chút đẩy cửa đi vào:” Huấn luyện viên Lâm, chúng ta thử thêm lần nữa……. ”

Giọng nói còn chưa dứt, bàn tay hơi lạnh lẽo đã sờ lên hai má của cô, nhẹ nhàng đỡ mặt cô ngẩng lên.

Lâm Mộ Đông khẽ cúi thấp đầu, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa vài tia sáng vô cùng rực rỡ, anh an tĩnh nhìn lấy cô.

Anh đứng đó một lúc, bỗng dưng ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng nói:” Không thử nữa. ”

Không ngờ đến câu trả lời của anh, người ở trong phòng và Diệp Chi đều ngẩn người. Sắc mặt của cô gái nhỏ không kìm được mà trắng nhợt, đang định kéo anh, chợt bị Lâm Mộ Đông trở tay nắm ngược lại, cúi người luồn qua cẳng chân của cô, trực tiếp đem cô bế lên.

Anh bế cô lên, đem cô giấu vào trong lòng, hướng về phía bác sĩ Matthew tỏ ý xin lỗi, rồi xoay người rời đi.

Diệp Chi có chút gấp gáp, cô nắm chặt vải áo ở đầu vai của anh, ngẩng mặt lên định nói gì đó.

Vừa mới kết thúc buổi luyện tập cường độ cao, thể lực của Lâm Mộ Đông đã tiêu hao hơn phân nửa rồi, nhịp tim cũng nhanh hơn bình thường, từng nhịp từng nhịp vỗ vào đầu vai của cô, khiến cô theo bản năng cảm thấy có chút bất an.

“Huấn luyện viên Lâm, anh nghe em nói……. ”

Diệp Chi ôm lấy anh, bàn tay dán vào giữa lưng lạnh lẽo hơi ẩm ướt của anh, từng chút từng chút cẩn thận vỗ về:” Lần này thật sự rất có hy vọng đấy, chúng ta chỉ thử một lần thôi, em muốn thử một lần…….. ”

Lâm Mộ Đông dừng lại bước chân.

Anh cúi đầu xuống, nhìn vào ánh mắt của cô, âm giọng vô cùng trầm thấp:” Bọn họ đã chuẩn bị thiết bị cấp cứu, còn có cả máy thở oxy. ”

Diệp Chi khẽ ngẩn người.

Cô căn bản không hề chú ý đến vật dụng ở trong phòng, cũng không ngờ đến Lâm Mộ Đông thế mà có thể phát giác ra điểm này. Cô vô thức hé miệng, nỗ lực ngẩng mặt lên:” Không có sao đâu……..đâu có nguy hiểm đến thế, những thứ đó chỉ là dự phòng mà thôi, tư vấn tâm lý đều có cả……… ”

Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại:” Bảo bảo. ”

Diệp Chi vô thức ngừng lại lời nói.

Cánh tay của Lâm Mộ Đông ôm lấy cô siết chặt đến mức không chút chỗ trống, cơ bắp lưu loát dẻo dao siết chặt từng cơn, đáy mắt từng chút từng chút ảm đạm lại.

Lúc vừa vào cửa, thực ra anh nghĩ rằng những thứ đó là chuẩn bị cho anh……cho đến khi anh nhận ra bàn tay của cô gái nhỏ lạnh lẽo đến dọa người.

Lâm Mộ Đông rũ mắt, nhẹ nhàng xoa vuốt tay áo của Diệp Chi, ánh mắt rơi trên vòng tay giám sát được giấu giữa cổ tay trắng nõn của cô.

Anh nhận ra loại vòng tay này, có thể giám sát nhịp tim huyết áp bất cứ lúc nào, thông qua APP tiến hành giám sát thực nghiệm, phòng ngừa trong lúc trao đổi sẽ xuất hiện các phản ứng đột phát nghiêm trọng.

Nhưng đến cùng là đang phòng ngừa cái gì chứ

Anh đối với chuyện của ngày hôm nay không có chút dự cảm, cũng không rõ rốt cuộc là Diệp Chi đã nghĩ ra cách gì rồi. Nhưng nếu như cách này đối với cô gái nhỏ của anh mà nói là một việc cần phải xả thân trải qua nguy hiểm, anh thà rằng không thử nó.

Diệp Chi có chút sốt ruột, cô nắm lấy cánh tay của anh:” Huấn luyện viên Lâm……. ”

Lâm Mộ Đông im lặng nhắm mắt lại.

Anh đem cô nhẹ nhàng đặt xuống đất, giơ cánh tay lên, rào giữa lồng ngực và bức tường.

“Không được, bảo bảo. ”

Anh cúi thấp đầu, giọng nói càng lúc càng đè thấp xuống, lộ ra một chút khàn đặc, cánh môi lạnh lẽo dán lên trán của cô:” Em và súng, anh sẽ không đưa ra lựa chọn…….. ”

Lồng ngực của Diệp Chi nhẹ nhàng co thắt.

Cô đương nhiên biết, anh sẽ không đưa ra lựa chọn giữa cô và súng.

Cho nên anh chỉ có thể ủy khuất bản thân mình.

Anh tựa như không biết đau, cũng không biết cực khổ mệt nhọc, anh có thể ép bản thân mình đến bước đường không còn lối để lui, có thể ép bản thân mình từng lần từng lần bắn đầy những thành tích lợi hại mà trước giờ anh chưa từng bắn được. Nếu như không phải đã từng có lần quay về sớm, nhìn thấy Lâm Mộ Đông đứng trước tấm bia thành tích điện tử, Diệp Chi thậm chí căn bản không hề biết rằng trong lòng anh rốt cuộc khó chịu biết bao nhiêu.

Anh sớm đã quen nhẫn nại rồi, cũng đã sớm quen ép bức bản thân mình rồi.

Hôm nay rời khỏi nơi này, anh đương nhiên cũng có thể ép bản thân mình đứng ở dưới đài, nhìn những vị vận động viên đã từng cùng mình đọ sức đang bình tĩnh mà giơ súng, tranh vàng đoạt bạc, sau đó ép bản thân mình chấp nhận hiện thực, xoay người rời đi.

Anh đương nhiên có thể làm được.

Diệp Chi cúi thấp đầu, gác lên trên vai của anh, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy.

Cô gắt gao siết chặt lấy anh, hốc mắt lặng lẽ nóng rực lên chốc lát, nhưng nước mắt lại được cô từng chút từng chút ép ngược trở về, chân mày giãn ra, cô ngẩng đầu lên.

“Nhưng mà huấn luyện viên Lâm. ”

Lồng ngực của cô đau nhói vô cùng, hốc mắt đã ửng đỏ, nhưng con ngươi vẫn trong vắt như thường, không thấy hơi nước:” Anh và súng của anh, em cũng đều cần. ”

Lồng ngực của Lâm Mộ Đông nghẹt thở đến lợi hại.

Cô siết chặt tay áo của anh, nhón chân lên ôm lấy anh. Lâm Mộ Đông dùng sức nhắm mắt lại, đang định lùi về sau, nhưng bả vai đã bị cô gắt gao ôm lấy.

“Rất nhiều người. ”

Giọng nói của Diệp Chi rất nhẹ nhàng:” Rất nhiều người đối xử với anh không tốt, nhưng anh phải đối xử với anh thật tốt. ”

Cô gái nhỏ tựa lên bả vai của anh, siết chặt cánh tay, bỗng dưng dùng sức cắn vào giữa cổ của anh.

Cô chưa từng nỡ dùng nhiều sức như thế này, Lâm Mộ Đông đau đến nỗi khẽ rùng mình một cái, mở mắt ra, nhưng không lùi lại, anh vẫn đứng im đấy mặc cho cô cắn mình.

Lồng ngực của Diệp Chi khe khẽ phập phồng, hồi lâu sau mới buông ra, vùi đầu thật sâu vào cổ anh:” Nếu không thì, em sẽ giận đấy. ”

Bác sĩ Matthew ở trong phòng nghỉ ngợi đợi đến phút thứ 23, Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng được cô gái nhỏ dắt tay đẩy cửa đi vào.

Không biết rốt cuộc Diệp Chi đã dùng cách gì để uy hiếp, nhìn thoáng qua thật ra anh vẫn không quá tình nguyện, nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi với mấy vị lão nhân gia, sau đó bị cô nhấn xuống ghế sofa mà không nói tiếng nào.

Lâm Mộ Đông rất nghe lời mặc cô tới lui chi phối, anh ngẩng đầu lên, thử từ chỗ của bác sĩ Matthew tìm chút ám thị có liên quan đến những tình huống có thể xuất hiện trong quá trình trị liệu.

Bác sĩ Matthew nhướng nhướng mày, mang dáng vẻ trưng cầu mà nhìn nhìn vào cô gái nhỏ không định kéo ghế qua, mà thành thục chui vào trong lòng của huấn luyện viên Lâm nhà cô, điều chỉnh lại một tư thế thật dễ chịu rồi làm ổ trong đấy.

Ánh mắt của một già một trẻ đơn giản giao hội với nhau, lão nhân gia liền sáng tỏ mà gật gật đầu, hướng về phía Lâm Mộ Đông cười cười tỏ ý xin lỗi:” Xin lỗi, vì để đảm bảo hiệu quả, chúng tôi tạm thời vẫn chưa thể tiết lộ quá nhiều chi tiết. ”

Lâm Mộ Đông:” ….. ”

Anh hít nhẹ một hơi, một tay che chở cho Diệp Chi ở trong lòng, ngồi thẳng người dậy:” Bác sĩ Matthew…… ”

Bác sĩ Matthew không nhanh không chậm mà bày một tư thế tay, tỏ ý anh tạm thời phối hợp duy trì sự an tĩnh, ông bật đèn ấm chuyên dùng trong trị liệu lên.

Không qua bao lâu, Lâm Mộ Đông liền biết cái được gọi là trị liệu đến tột cùng là cái gì.

Vị bác sĩ rất kiên nhẫn, sau khi dẫn dắt Diệp Chi tiến vào trạng thái thôi miên xong, liền bắt đầu im lặng thực hiện bước tiếp theo, giải bỏ từng tầng từng tầng ám thị tâm lý mà khi xưa ông đã từng gieo xuống, khiến đoạn hồi ức bị chôn vùi của cô dần dần bộc lộ ra ngoài.

Lâm Mộ Đông lắng nghe, chân mày không khỏi nhíu chặt lại, anh mở miệng muốn nói chuyện, nhưng vẫn là cưỡng hành nuốt ngược trở lại.

Không được cắt ngang.

Cả quá trình thôi miên đều không được bị cắt ngang, bất luận ở một đoạn quá trình nào đó đột nhiên dừng lại, đều có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng không thể ngờ tới.

Anh vẫn nghĩ không thông ép Diệp Chi nhớ lại những chuyện đó đối với bản thân anh mà nói có thể có tác dụng gì chứ, trên người Lâm Mộ Đông căng thẳng đến mức đã thấp thoáng cứng đờ, anh gần như phải dùng toàn bộ sức lực để khắc chế bản thân mình không đến ôm lấy cô gái nhỏ đang nhẹ nhàng run rẩy trong vòng tay, dưới mi mắt anh từng chút từng chút dâng lên sự lo lắng sốt ruột.

Giây tiếp theo, tiếng thăm hỏi kiên nhẫn không nhanh không chậm của bác sĩ Matthew rơi vào tai cô.

“……hiện tại, có phải cô có thể hồi tưởng lại rồi hay không, là ở nơi nào gặp phải sự việc ngoài ý muốn thế”

Diệp Chi ở trong lòng của Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng run rẩy.

Mơ thấy giấc mơ kia, lại nhìn thấy đoạn email kia, thực ra cô sớm đã có thể lờ mờ đoán được rốt cuộc là có chuyện gì rồi, cô cũng đã làm công tác chuẩn bị rồi.

Nhưng khi thật sự bị triệt để gợi lên những cảnh tượng trong đoạn tiềm thức kia, cô vẫn cảm thấy khó chịu hơn cả trong tưởng tượng.

Cô gái nhỏ khẽ trừng to đôi mắt, hô hấp càng lúc càng dồn dập, nhưng vẫn không có bất cứ ám thị hay ý nguyện muốn trốn tránh nào.

Giọng nói của bác sĩ Matthew vẫn rất kiên nhẫn:” Đừng có gấp, từ từ suy nghĩ, là ở nơi nào…….. ”

Những hình ảnh vụn vỡ đan xen biến động.

Lồng ngực của Diệp Chi khẽ phập phồng, bỗng dưng từ trong những cảnh tượng ấy cô phát hiện ra một phong cảnh rất mơ hồ.

Những ký ức tồn tại trong tiềm thức nương theo sức chú ý dần dần trở nên rõ ràng hơn, Diệp Chi tập trung tinh thần, nỗ lực hồi tưởng lại phong cảnh ấy:” …..Rio. ”

Cô nhìn lại thật kỹ, từng chút từng chút đọc ra:” Rio……De Janeiro……”

Trái tim của Lâm Mộ Đông bỗng dưng hung hăng co rút lại.

Trong đầu anh nhanh chóng xoẹt qua một suy nghĩ nhanh đến mức không nắm bắt được, anh khắc chế mình không được động đậy, ánh mắt rơi xuống, gắt gao ngưng tụ trên người của Diệp Chi.

Bác sĩ Matthew gật gật đầu:” Khi ấy các cô đang ở Rio. ”

Thuận lợi gợi lên ký ức, sau khi tìm thấy đầu mối, việc dẫn dắt tiếp theo đây tương đối dễ dàng hơn không ít. Trạng thái của Diệp Chi cũng dần dần có chuyển biến tốt hơn, sự run rẩy vô thức ở trên người cũng hòa hoãn trở lại.

Bác sĩ Matthew:” Cô đi Rio làm gì thế”

Diệp Chi:” Mở cuộc họp…….hội nghị kết thúc, lên phố đi mua đồ lưu niệm.”

Bác sĩ Matthew:” Sau đó thì sao, đã xảy ra chuyện gì”

Diệp Chi:” Có mấy tên côn đồ, mang theo bom và súng……bỗng dưng lại nổ tung rồi, mọi người chạy loạn khắp nơi, có rất nhiều người bị thương…… ”

Bác sĩ Matthew cố ý dừng lại một lúc, đợi cô hòa hoãn lại hô hấp, mới tiếp tục:” Khi ấy có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không”

Lâm Mộ Đông rũ mi mắt.

Từ khi hai người bắt đầu hỏi đáp, ánh mắt của anh liền triệt để tối sầm sâu không thấy đáy, trông như có thể hút hết toàn bộ ánh sáng vào đó, im hơi lặng tiếng dung hòa vào một vực sâu thẳm.

Vào thời điểm nghe thấy câu hỏi này, vực thẳm ở đáy mắt của Lâm Mộ Đông bỗng nhiên không thể kiểm soát mà khẽ chấn động.

Anh khắc chế quá tốt, cánh tay đang ôm lấy cô gái nhỏ vẫn không chút động đậy. Diệp Chi không có bị quấy nhiễu đến, cô tiếp tục nhẹ nhàng nói ra:” Tôi là con tin, bị bắt đến trước mặt chắn súng, súng của anh ta chĩa vào đầu của tôi…….. ”

Cô nói đến đây, ngược lại càng lưu loát hơn trước đó không ít, không đợi bác sĩ Matthew dẫn dắt thăm hỏi tiếp, cô đã chủ động mở lời:” Có người đã cứu tôi. ”

“Cảnh sát đều bị thương hết rồi, khi đó rất khẩn cấp, có một khẩu súng được ném qua đó, rồi được nhặt lên. ”

“Cảm xúc của tên côn đồ rất kích động……tôi nhìn thấy anh ta mở khóa an toàn ra. ”

“Anh ta nói muốn để bọn tôi cùng nhau chết chung, lại đi giật kíp nổ của những quả bom còn lại, bom đã nổ hơn phân nửa rồi, có rất nhiều người bị thương. ”

“Người nhặt khẩu súng kia đang nhắm về phía bọn tôi……. ”

Lâm Mộ Đông im lặng nhắm chặt đôi mắt.

Cô gái nhỏ đối với tình huống ở bên cạnh hoàn toàn không biết gì, cô vẫn đang quẩn quanh trong đoạn hồi ức đáng sợ tràn ngập gió tanh mưa máu kia, nhưng cả người ngược lại vô cùng thả lỏng.

Cô đối với những hình ảnh này quá đỗi quen thuộc rồi.

Quen thuộc đến mức gần như có thể rõ ràng miêu tả lại những chi tiết nhỏ nhặt nhất của những cảnh tượng ấy. Quen thuộc đến mức vô số lần chìm vào giấc ngủ, nó sẽ xua đuổi hết những cơn ác mộng thỉnh thoảng đến quấy nhiễu cô.

“Anh ấy đã nổ súng, bắn chết tên côn đồ kia rồi. ”

“Tất cả mọi người đều được cứu rồi, tôi chỉ bị xước vành tai mà thôi, chỉ bị xước một chút mà thôi. ”

“Nhưng anh ấy bị thương rồi, tôi nhớ anh ấy bị thương rồi. Quả bom nổ tung ở ngay bên cạnh anh ấy, anh ấy cầm khẩu súng, anh ấy nhìn thấy quả bom kia rồi, nhưng bởi vì phải ngắm bắn, cho nên không kịp tránh đi……. ”

Thân thể của Lâm Mộ Đông gần như đã không còn là của bản thân nữa.

Anh cơ hồ không cảm nhận được tâm trạng của bản thân, cũng căn bản không dám tin sự trùng hợp này, anh chỉ im lặng không nhúc nhích tầm mắt rũ xuống.

Lồng ngực tựa như bị thanh sắt trực tiếp đâm xuyên qua, vừa cong người một chút liền đau nhói đến kịch liệt. Anh dùng sức nhíu chặt chân mày, hô hấp nặng nề đến mức gần như nhỏ được ra máu, kịch liệt gầm thét vang dội ở trong phổi.

Máu huyết dâng trào, nhịp tim nổ vang.

Diệp Chi:” Anh ấy là vận động viên của đội Trung Quốc……tôi nhớ ra rồi, anh ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen. Là áo khoác đồng phục của đội Trung Quốc, trên đó có quốc kỳ, tôi nhìn thấy cờ đỏ năm ngôi sao vàng. ”

Giọng nói của Diệp Chi rất nhẹ nhàng:” Tôi đã ngất đi rồi, lúc tỉnh lại đã được đưa đến bệnh viện rồi, rất hỗn loạn, rất nhiều người, không tìm thấy anh ấy……. ”

Âm giọng của cô gái nhỏ thật mềm mại, trong đôi mắt có ánh sáng dần tiêu tan, nhưng lại vô cùng trong veo sạch sẽ, âm giọng mềm mại rõ ràng rơi vào vòng tay của người phía sau.

“Tôi cứ luôn nằm mơ thấy ác mộng, phải làm trị liệu tâm lý, nhưng khi chữa khỏi liền quên mất anh ấy rồi……..nhưng tôi biết anh ấy là người của đội Trung Quốc, đội bắn súng của Trung Quốc tham gia thi đấu ở đó, thi World Cup, tôi nhìn thấy trên truyền hình nói như thế. ”

“Tôi có thể về nước làm đội y, có thể đến đội Trung Quốc tìm anh ấy. ”

“Tôi rất muốn cảm ơn anh ấy, rất muốn hỏi anh ấy đã khỏe lại hay chưa, bị thương có nặng hay không, có còn đau hay không. ”

“Tôi phải nhớ rõ chuyện này. ”

“Những chuyện đáng sợ tôi đều quên hết rồi, nhưng duy nhất chuyện này, tôi nhất định phải nhớ kỹ. ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN