Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại


Chương 21


Đừng sợ.

Người kia nhẹ giọng nói bên tai cô.

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên có chút hoảng hốt.

Buổi tối mười một năm trước, cùng giờ này khắc này……

Lại bất ngờ không kịp đề phòng, không một kẽ hở dán sát vào nhau.

Sơ Hiểu Hiểu ngẩng đầu, trực tiếp đụng thẳng vào đôi mắt đầy tia lửa đó.

Cô nhìn thấy bóng dáng bất lực của mình trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của đối phương.

Ký ức gào thét hiện lên như dòng sóng đục ngầu cuồn cuồn ngút trời, cô gái nhếch nhác sức cùng lực kiệt nức nở khóc thầm, khóc đến gần như không thở nổi, chỉ có thể sợ hãi nắm chặt ánh bình mình duy nhất gần trong gang tấc ——

Cô gắt gao nắm chặt hai bàn tay với các khớp xương rõ ràng kia, như một kẻ sắp ch.ết đuối vớ được khúc gỗ, dù thế nào cũng không dám buông ra.

Cứu tôi với ——

Cứu tôi ——

Sau đó Sơ Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên cố ý chậm lại, gần ngay bên tai cô, như gió xuân tháng hai đảo qua trời đông giá rét, xuyên qua những dây thần kinh mẫn cảm nhất đến góc sâu nhất trong lòng.

Cô nhìn thấy trong đôi đồng tử sâu thẳm sáng như sao mai của đối phương, theo vật đổi sao dời, hai khuôn mặt quen thuộc nhất dần dần chồng lên nhau, trải qua năm dài tháng rộng, tất cả đều là hình dáng của cô.

Keng!

Ánh lửa len tới gần, cửa gỗ bị đốt cháy ào ào ngã xuống, theo tất cả ký ức cùng nhau ùa về phát ra sóng lớn ầm ầm vang dội!

“Thế nào rồi? Có bị thương không?” Giang Diễn không quan tâm đến những thứ khác, siết chặt vai cô hỏi.

Cố nén cổ họng khô khốc khó nhịn, Sơ Hiểu Hiểu có chút không thở nổi, sắc mặt tái nhợt lắc đầu.

Mà đảo mắt, Giang Diễn thấy cô không sao lại vội vàng giao cô cho Chung Ý: “Giúp tôi trông chừng cô ấy!”

Sơ Hiểu Hiểu gập eo, không cẩn thận hít vào một ngụm khói lớn, trực tiếp khó chịu sặc ra nước mắt.

Bên tai truyền đến tiếng gọi khẩn trương của Chung Ý: “Đội phó Giang!”

Sơ Hiểu Hiểu nặng nề thở hổn hển, khó khăn nhìn về phía thân ảnh trong ánh lửa.

Lưỡi lửa tùy ý bùng lên trong không khí, ánh lửa đỏ rực chiếu vào sườn mặt kiên nghị lạnh như băng của Giang Diễn, anh cắn chặt răng, nhấc người đá một phát vào cửa sổ đóng chặt đinh kia, giữa mặt mày mang theo sự tức giận hiếm có, trông cực kỳ âm u và đáng sợ.

Thế lửa lan tràn, tựa như một giây tiếp theo sẽ đốt cháy góc áo đang phấp phới bay lên theo động tác liên tục của đối phương, Sơ Hiểu Hiểu trong lòng tràn ngập lo sợ, khàn cả giọng hô: “Giang Diễn——”

Vừa lên tiếng mới thấy là khàn đặc vô cùng.

Có người chật vật nhắc nhở: “Không được, cửa sổ kia chúng tôi đã thử qua, bị bịt kín rồi!”

“Đội phó Giang, lối đi bí mật mà anh ra ngoài kia, chúng tôi có thể…”

“Trong phòng đều là cồn và vật dễ cháy, liên thông với phòng bên cạnh, nếu không ra ngoài nữa…” Ánh mắt sắc bén của Giang Diễn nhìn chung quanh một vòng, cầm lấy máy quay ném sang bên cạnh, mọi người không thể thấy rõ anh dỡ xuống thứ gì, sau đó nhanh nhẹn khiêng khung máy quay bằng sắt đâm mạnh vào góc cửa sổ!

“Chúng ta sẽ ch.ết ở chỗ này đấy!”

Tấm gỗ nhanh như chớp nứt ra một khe hở mắt thường có thể thấy được, Giang Diễn trong nháy mắt vứt bỏ giá sắt đã cong vòng, tung người liều mạng đạp một cái.

Bùm!

Mảnh gỗ bắn tung tóe trộn lẫn với đốm lửa giữa không trung rồi bốc cháy, sau đó lần lượt rơi xuống như pháo hoa đốt đầy phòng.

“Nhanh lên!”

Không đợi Giang Diễn hét lớn đã có người hoảng sợ chui ra ngoài.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì!” Giang Diễn gầm lên giận dữ, kéo Sơ Hiểu Hiểu không biết bị ai xô đẩy mấy cái mà suýt nữa ngã xuống đất, “Mau tới đây!”

Chung Ý bảo vệ phía sau Sơ Hiểu Hiểu, mắng: “Mẹ kiếp! Tên đàn ông kia xảy ra chuyện gì vậy! Con mẹ nó trước kia mắt chó của tôi bị mù mới cảm thấy anh ta đẹp trai! Tôi nhổ vào!”

Ngắn ngủn hơn mười giây, không đến một phút thời gian.

Không khí cuồn cuộn cuốn theo khói đen mang đến hơi nóng thiêu đốt người, Chung Ý mượn sức tay Giang Diễn nhanh chóng bò ra ngoài cửa sổ, đang muốn xoay người kéo tay Sơ Hiểu Hiểu qua ——

Kèm theo đó là một tiếng nổ khác còn thảm khốc hơn, trong vòng chưa đầy một tấc đất, xà nhà đổ sập cùng với ngọn lửa thiêu đốt nổ lách tách, không khí cực nóng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tới gần!

“Sơ Hiểu Hiểu!”

Sơ Hiểu Hiểu cả người chấn động, hai chân bay lên không, thân thể theo đó được người bảo vệ ở trong ng.ực.

Giang Diễn ôm vai cô, không chút do dự khom người đụng vào mép cửa sổ, tung người nhảy lên!

Khí lưu phía sau cũng nhất thời dời núi lấp biển lao ra ngoài cửa sổ, cuồn cuộn nổi lên sóng nhiệt nghiêng trời, đánh thẳng vào màn đêm mênh mông.

Khói mù xám đen sặc người chui vào mũi và miệng cô.

Sơ Hiểu Hiểu nín thở, bên tai gió nóng xẹt qua, chỉ cảm giác Giang Diễn ôm cô rơi xuống đất đồng thời liên tục lăn lộn vài vòng, đụng vào cây cổ thụ trước sân!

Tiếp theo là một tiếng r.ên rỉ nghiến răng, Giang Diễn thở hổn hển, buông lỏng cô ra.

Cơn gió lạnh khiến người ta hoài niệm thổi bay tóc mai của cô, trong lòng Sơ Hiểu Hiểu chợt phát lạnh, kinh hoàng ngẩng đầu lên: “Giang Diễn!”

Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Chung Ý: “Lão đại!”

Giang Diễn nằm ngửa trong bùn, cánh tay giơ lên che khuất khuôn mặt tuấn tú lập thể rõ ràng.

Sơ Hiểu Hiểu bất chấp nhào vào lòng Giang Diễn, không để ý tới cảm giác đau rát trong cổ họng, khàn khàn gọi: “Giang Diễn! Anh không sao chứ!”

“Đội phó Giang! Anh sao rồi?!” Chung Ý vô cùng sốt ruột, thấy vẻ mặt cực kỳ bi thương của Sơ Hiểu Hiểu, trong lòng nhất thời lộp bộp rơi xuống đáy.

Lại thấy khóe miệng lạnh như băng của Giang Diễn nhếch lên, sau đó cong lên một độ cong không rõ ràng, nở nụ cười.

Tay Sơ Hiểu Hiểu vẫn ôm Giang Diễn, khóe mắt ngấn lệ sững sờ nhìn anh.

Chỉ thấy Giang Diễn vung tay, trong bóng đêm con ngươi đen đến tỏa sáng liếc cô một cái, yếu ớt mở miệng: “Cô là con gái mà lực tay sao mạnh thế.”

Sóng mũi cay cay, Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc hít hít mũi.

Giang Diễn ghét bỏ nói: “Cô sắp bóp ch.ết tôi rồi đấy.”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy cuống quít rụt tay lại, trầm mặc giây lát, cô lại ôm lấy cổ Giang Diễn.

Giang Diễn bất ngờ không kịp đề phòng, hai tay đỡ lấy eo Sơ Hiểu Hiểu, đang muốn trêu chộc một tiếng lại nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng nức nở rất nhỏ.

Sơ Hiểu Hiểu ôm lấy anh bật khóc: “Làm tôi sợ muốn ch.ết ——”

Giang Diễn thoáng khựng lại, tay đặt tr.ên lưng Sơ Hiểu Hiểu chần chờ vài giây, cuối cùng thân mật vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ.”

Sơ Hiểu Hiểu nức nở: “Tôi tưởng lần này anh sẽ không tới.”

Giang Diễn: “… Sẽ không đâu.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Ừm.”

Giang Diễn bất đắc dĩ thở dài nói: “Đừng khóc nữa, tôi ở đây rồi mà.”

Bốn phía chung quanh giống như hư ảnh ẩn vào bóng đêm, Sơ Hiểu Hiểu nháy mắt có ảo giác thế giới tĩnh lặng dường như chỉ còn lại hai người…

Thời gian dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó.

Đột nhiên trong lòng Sơ Hiểu Hiểu run rẩy, mồ hôi lạnh nhất thời lại bò lên tất cả dây thần kinh của cô.

Sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch: “Trần Tuyết đâu? Trần Tuyết còn ở bên trong sao?!”

Cô vậy mà thiếu chút nữa đã quên mất…

Nhưng lại có chỗ nào đó không đúng.

Từ khi có người phát hiện trận hỏa hoạn này, cô ấy đã không còn thấy đâu nữa ——

Cô từng nghe thấy Trần Tuyết gọi tên của mình!

“Không cần tìm nữa.” Giang Diễn lạnh lùng nói, “Từ lúc ngọn lửa này mới cháy, cô ta đã không ở trong căn phòng kia.”

Sơ Hiểu Hiểu ngây dại: “Có ý gì?”

——

Trâu Hạo dẫn theo đồng đội từ đồn cảnh sát chạy tới, vừa thấy hiện trường như vậy thì lập tức choáng váng, có người mắt sáng lên như nhìn thấy cứu tinh: “Chú cảnh sát, chú cảnh sát, cuối cùng chú cũng tới rồi!”

Trâu Hạo: “…”

Cảnh sát Giáp vẻ mặt phức tạp nhìn Trâu Hạo: “Anh Hạo, hay là…tôi giúp anh gọi điện thoại báo cháy nhé?”

Vẻ mặt Chung Ý đầy chữ “Mẹ kiếp”, nghĩ thầm người này bị gì vậy?

Cháy mà kêu cảnh sát thì có ích gì chứ? Chú cảnh sát có thể giúp bạn dập lửa sao?

Không thể chứ?

Nhưng nghĩ lại, đúng là may có chú cảnh sát Giang Diễn đã cứu mạng, cũng không nên châm chọc nữa.

Chung Ý nhìn về phía Trâu Hạo: “Anh Hạo, điện thoại báo cháy tôi vừa gọi rồi, hay là anh nói rõ cho tôi biết tình huống hiện tại được không?”

Trâu Hạo đột nhiên hoàn hồn: “Tình huống này là thế nào đây? Giang Soái của chúng ta đâu?”

Chung Ý: “???”

Chung Ý: “Anh hỏi tôi?”

Nghe Trâu Hạo nói sơ lược chân tướng xong, Chung Ý mới biết thì ra Giang Diễn và Trâu Hạo đã đến đây từ sáng sớm.

“Cách đây không lâu anh hỏi thăm được vị trưởng thôn đã lấy danh nghĩa chia buồn gửi cho bà nội của Lưu Đông một số tiền lớn, cho nên mới qua đây xem thử, kết quả phát hiện trong phòng có cánh cửa bí mật?” Chung Ý hỏi, “Anh cho rằng tr.ên bức tường gian phòng cách vách kia có vấn đề?”

“Không phải cho rằng, vốn là vậy.” Giang Diễn nói, “Ở đó ngoài cồn ra thì còn cất giấu một lượng lớn tiền mặt, ước tính khoảng năm trăm vạn.”

“Vị trưởng thôn đó? Năm trăm vạn?” Chung Ý không thể tin được nói, “Trong nhà cất nhiều tiền mặt như vậy, không sợ bị mốc meo sao?”

Giang Diễn nhíu mày: “Cô đừng quan tâm nó có mốc meo hay không, lúc trước tôi đã dặn dò cô thế nào, trông chừng Trần Tuyết có đúng không?”

Chung Ý: “Là tôi không tốt…”

“Tôi nói cô này…Xìiii——” Giang Diễn phút chốc dừng lại, hít vào một hơi khí lạnh.

Chợt quay đầu nhìn về phía người khởi xướng.

Sơ Hiểu Hiểu đang cẩn thận nhặt gai gỗ đâm vào vết thương tr.ên cánh tay Giang Diễn, hẳn là vừa rồi do anh bất chấp lao ra khỏi đám cháy, Sơ Hiểu Hiểu thấy thế lo lắng nhìn thẳng vào tầm mắt anh: “Làm anh đau sao?”

Giang Diễn nhíu mày: “Có chút.”

Tuy nói như vậy nhưng Giang Diễn lại chẳng hề thu tay về.

Sơ Hiểu Hiểu thành khẩn nói: “Tôi sẽ nhẹ lại một chút, nhất định!”

Mặc dù Trâu Hạo cảm thấy dưới tình huống này nói những lời này có chút không ổn, nhưng vẫn nhịn không được cùng Chung Ý nói thầm: “Giang Soái có vết thương nào mà chưa trải qua, vị chiến binh trước kia đau đớn không r.ên từ khi nào lại sợ đau như vậy?”

Chung Ý dùng lòng bàn tay hơi che miệng lại: “Tôi cảm thấy là anh ấy cố ý.”

Trâu Hạo: “Tôi cảm thấy cũng đúng.”

Giang Diễn: “…?”

Giang Diễn trừng mắt: “Hai người lén la lén lút nói gì vậy?”

Trâu Hạo và Chung Ý thoáng chốc cứng đờ, không hẹn mà cùng ngồi lại vô cùng ngay ngắn, trả lời: “Không có!”

Giang Diễn: “…”

Giang Diễn hiếm khi có lúc mất đi chí khí như bây giờ, tay trái xoa xoa ấn đường, thầm nghĩ cô nhóc lề mề Sơ Hiểu Hiểu này có phải đang cố ý giày vò anh không, chợt nghe Chung Ý báo cáo: “Nhưng thời điểm Hiểu Hiểu ôm nam diễn viên kia khóc bù lu bù loa thì Trần Tuyết vẫn còn ở đây mà, tôi chắc chắn!”

Ôm nam diễn viên kia?

Khóc bù lu bù loa?!

Không hiểu sao Sơ Hiểu Hiểu lại ngẩn ngơ.

Cô có như vậy sao?

Cùng lúc đó, chân mày Giang Diễn khẽ nhúc nhích, anh liếc Sơ Hiểu Hiểu một cái.

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Cổ họng Sơ Hiểu Hiểu nghẹn ngào, thiếu chút nữa lắp bắp: “Quay, quay phim! Quay phim đấy!”

Chung Ý tiếp tục nói: “Chưa tới bao lâu thì có người hô cháy, tất cả mọi người rối tung hỗn loạn, tôi cũng không để ý được quá nhiều…..Sau, chuyện phía sau chắc đội phó Giang cũng biết rồi…”

Sơ Hiểu Hiểu rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, khó hiểu hỏi: “Anh bảo chị Chung Ý theo dõi Trần Tuyết?”

Giang Diễn từ chối cho ý kiến, hơi không vui nhìn vết thương tr.ên cánh tay mình đã xử lý xong.

Cổ họng Sơ Hiểu Hiểu bất giác thắt lại: “Cô ấy có vấn đề gì sao?”

Giang Diễn không nói thẳng, chỉ hỏi:

“Vẫn chưa liên lạc được à?”

Trái tim Sơ Hiểu Hiểu căng ra, ngay cả giọng nói cũng căng thẳng: “Cứ báo tắt máy.”

Giang Diễn đột nhiên nói: “Tôi nhớ cô từng nhắc tới, đêm Liêu Tĩnh bị người ta sát hại cô uống thuốc cảm xong liền ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi Trần Tuyết đánh thức cô dậy.”

Hồi ức đan xen từng chút từng chút thành một tấm lưới khổng lồ, Sơ Hiểu Hiểu ngơ ngẩn nói: “Đúng, đêm đó tôi mơ mơ màng màng, ngủ rất say.”

“Thuốc hôm đó là Trần Tuyết chuẩn bị cho cô sao?” Tuy là nghi vấn nhưng Giang Diễn lại nói chắc chắn.

Sơ Hiểu Hiểu im lặng, ánh mắt bất an của cô như biểu thị cho tất cả, có một thứ gì đó sắp sửa bộc phát.

“Bởi vì đó căn bản không phải là thuốc cảm mạo gì, mà là thuốc an thần thôi miên benzodiazepine.” Giang Diễn nói, “Lúc trước chúng tôi vẫn đặt trọng điểm ở chỗ Liêu Tĩnh, cho đến ngày đó cô nhắc tới với tôi chất lượng giấc ngủ của cô luôn không tốt, cộng thêm bức thư đe dọa xuất hiện trước cửa nhà cô, tôi mới đưa ra giả thiết, giả dụ như trợ lý của cô không có vẻ ngoài vô hại như vậy.”

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt: “Cho nên lúc trước anh liên tục hỏi Trần Tuyết, là bởi vì đã hoài nghi cô ấy?”

“Cho đến khi cô gọi cuộc điện thoại kia, bên Vương Nghĩa Khánh rốt cục cũng không kiềm chế được mà tìm tới Trần Tuyết.” Giang Diễn nói, “Có lẽ anh ta chỉ muốn dò xét chút tin tức từ chỗ Trần Tuyết, lại không nghĩ tới Trần Tuyết không hề hay biết hành tung và tình hình của cô, hai bên mới cãi nhau một trận rất lớn. Dù sao mấy ngày nay cô vẫn luôn ở bên cạnh tôi, thậm chí trước đó ngay cả Trần Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy bất an, có phải bởi vì cô phát hiện ra chuyện gì cho nên mới cố ý tránh xa cô ta hay không.”

Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ lại, vẫn không thể tin được: “Đây đều là suy đoán của anh sao?”

Giang Diễn chăm chú nhìn cô, lông mày khẽ nhúc nhích: “Cô còn nhớ tối qua Trần Tuyết đã nói gì với cô không?”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Sơ Hiểu Hiểu hồi tưởng lại, trong giây lát miễn cưỡng bắt được một chút chi tiết.

Giang Diễn nói: “Cô ta nói cô bị theo dõi, muốn cô cẩn thận một chút, đúng không?”

Sơ Hiểu Hiểu nghe Giang Diễn nói, trong lúc nhất thời quên cả thở.

“Lại nói tiếp, cô ta hẳn là cũng không muốn cô thật sự xảy ra chuyện gì, về phần nguyên nhân thì cô phải đi hỏi chính cô ta.” Giang Diễn nói, “Hơn nữa sáng nay tôi cũng tình cờ nghe được, em trai Trần Tuyết là người của thôn này.”

Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu: “Em trai cô ấy?”

Giang Diễn nói, “Nhưng bố ruột của người em trai Trần Lịch kia bảy năm trước vì tội buôn bán m4 túy đã bị kết án tù chung thân, hiện tại vẫn đang ngồi tù, sau đó mẹ tái giá, nhưng ba năm trước vì hút m4 túy quá liều mà ch.ết.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Cái gì?”

Giang Diễn nói: “Cô ta nói em trai làm công bên ngoài, bình thường ít liên lạc, nhưng mấy ngày trước khi Liêu Tĩnh bị hại, cô ta còn lén gặp Trần Lịch một lần.”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Giang Diễn: “Về phần tại sao cô ta giấu cô vẫn còn khó nói, nhưng có một điểm có thể suy đoán đại khái…”

Hai tay Sơ Hiểu Hiểu nắm chặt góc áo, bất giác siết mạnh.

“Vân tay tr.ên công cụ gây án kia tám phần có liên quan đến Trần Tuyết.” Giang Diễn nhìn chăm chú vào mắt cô, “Nếu không cho dù tôi có tâm, phỏng chừng cũng không thuận lợi giúp cô thoát tội trong thời gian ngắn.”

—hết chương 21—

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN