Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại


Chương 64


Trước mắt Sơ Hiểu Hiểu như bị bao phủ bởi một tầng sương máu, bóng người mơ hồ, tiếng thút thít yếu ớt lọt vào tai, nhất thời lại không nhìn rõ, thần kinh căng thẳng khiến cô bất giác nín thở, cố gắng khống chế hơi thở run rẩy không thôi của mình.

Cho đến khi nhạy cảm bắt được một từ nào đó trong lời nói của đối phương, Sơ Hiểu Hiểu run lên.

Giang Diễn? Giang Diễn tới? Cảm giác có người nắm tay mình, Sơ Hiểu Hiểu cũng không nghe rõ đối phương còn nói gì, chỉ có thể ở trạng thái thanh tỉnh cắn chặt môi dưới, mùi rỉ sét nồng đậm trôi vào cổ họng, cô nắm chặt tay người nọ, mượn lực chống đỡ nửa người tr.ên.

“Hiểu Hiểu…Tôi là Trần Tuyết…”

Sơ Hiểu Hiểu hít sâu một hơi rồi thở ra, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Khóc cái gì mà khóc, đã đến lúc này rồi còn khóc.”

Giọng nói Trần Tuyết căng thẳng, hoảng sợ đón lấy tầm mắt Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi tôi tôi…”

Trong đầu hiện lên hình ảnh đứt đoạn nối tiếp, Sơ Hiểu Hiểu nhất thời vẫn còn chút mơ hồ, ôm đầu liếc mắt nhìn cô ta: “Không phải cô…sao cô lại ở đây?”

“Đội phó Giang…đội phó Giang bảo tôi tới.” Trần Tuyết nói, “Tôi biết có một cánh cửa nhỏ, Giản Diệc Bạch sắp về rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”

Sơ Hiểu Hiểu lại hỏi: “Có dao không?”

“Gì cơ?” Trần Tuyết sửng sốt, cũng không biết Sơ Hiểu Hiểu muốn làm gì, “Không, không có.”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy đành phải véo mạnh vào đùi mình, chút đau đớn kịch liệt xua tan hư ảnh không ngừng xoay tròn trước mắt.

Trần Tuyết dẫn đầu kéo tay cô xoay người: “Cô vẫn ổn chứ?”

Sơ Hiểu Hiểu không đáp, Trần Tuyết nói: “Nhanh lên.”

Lời còn chưa dứt, không ngờ người phía sau đột nhiên dừng chân, giống như dùng hết sức lực toàn thân bóp mạnh vào cổ cô ta từ phía sau.

Sơ Hiểu Hiểu thở hổn hển, ánh mắt bỗng lóe lên, nhiễm một màu u ám hiếm có.

“Cô trả lời câu hỏi của tôi trước đã.” Sơ Hiểu Hiểu mở miệng, đầu ngón tay đè lên động mạch cổ của Trần Tuyết, đâm sâu vào trong thịt, “Rốt cuộc cô đứng về bên nào?”

Trần Tuyết: “…”

Sơ Hiểu Hiểu: “Giang Diễn? Hay là Giản Diệc Bạch?”

Trần Tuyết: “Cô…”

Sơ Hiểu Hiểu: “Em trai cô thì sao? Cô mặc kệ sao?”

– Ánh sáng xanh đỏ lóe lên như một thanh gươm sắc bén cắt ngang màn đêm tĩnh mịch.

Tiếng còi báo động vang lên.

“Lão Giang.” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Trâu Hạo, “Đúng như anh dự đoán, thi thể nữ mới phát hiện ở vùng ngoại ô sông đúng là cô Trần đã mất tích mấy năm trước, có điều lúc ấy mọi người đều đồn cô Trần mới có bạn trai, đang chuẩn bị ra nước ngoài, cho nên cũng không để bụng.”

Giang Diễn không lên tiếng ngay, Trâu Hạo nhíu mày nhìn người phụ nữ quen mắt một cách khó hiểu trong ảnh, tiếp tục nói: “Báo cáo cho thấy nguyên nhân tử vong hẳn là do hít quá nhiều methamphetamine, làm cho trung khu thần kinh và thần kinh giao cảm hưng phấn quá độ, khiến tuần hoàn hô hấp suy kiệt dẫn đến tử vong.”

Giang Diễn: “…”

Trâu Hạo: “Hơn nữa người này…”

Giọng Giang Diễn lạnh lùng, hơi khàn khàn: “Có dấu vết phẫu thuật chỉnh hình?”

“Đúng, giống như nữ sinh viên Học viện Mỹ thuật kia.” Trâu Hạo đáp, “Sau tai và hai bên cánh mũi, bao gồm cả mí mắt…”

Trâu Hạo nói được một nửa thì bị người khác cắt ngang, người tới thở hổn hển, vất vả lắm mới kiềm chế được kích động trong lòng: “Liên lạc được rồi! Kết nối được rồi, bên kia đồng ý giao dịch, thời gian giao dịch là vào tám giờ rưỡi tối mai, KTV Hoàng Điện.”

Giang Diễn dùng sức xoa mặt, ngẩng đầu lên.

Bên ngoài cửa sổ xe sáng tối đan xen, mơ hồ xẹt ngang khuôn mặt có đường cong rõ ràng như dao gọt, dưới hàng lông mày tuấn tú đen nhánh là đôi mắt hơi híp lại lạnh lùng u ám như màn đêm, rơi cố định vào một điểm hư vô nào đó.

Người bên cạnh nói: “Đội trưởng Giang, bây giờ tôi sẽ thông báo cho các anh em đợi lệnh.”

Đầu dây bên kia, Trâu Hạo nghe vậy đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Nghe nói anh về thành phố Lâm à?”

Giang Diễn trầm mặt không nói, Trâu Hạo không hiểu: “Anh về Lâm Thành làm gì?”

Giang Diễn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tin tức bên kia thế nào rồi?”

Trâu Hạo nghe giọng nói của Giang Diễn thì hiểu anh đang hỏi gì, giọng điệu cũng mang theo vài phần nặng nề, đáp: “Theo camera giám sát, sau khi Sơ Hiểu Hiểu trở lại thành phố Ninh, địa điểm xuất hiện cuối cùng là gần quảng trường đường Trung Sơn, chúng tôi đã bắt đầu tìm kiếm tất cả xe cộ đi qua đoạn đường này rồi, cô ấy…”

Nói xong Trâu Hạo thở dài, tất cả lời an ủi đều nghẹn lại trong cổ họng.

Lần này đã mất tích được mấy ngày, nói không có việc gì chắc chắn là giả, anh ấy cũng không thể mở to mắt nói linh tinh được.

Trâu Hạo bực bội gãi đầu: “Anh nói xem tên bắt cóc kia có ý đồ gì, Sơ Hiểu Hiểu không cha không mẹ, từ nhỏ chỉ có chút quan hệ với nhà họ Giản, hiện giờ bản thân nhà họ Giản đã loạn cào cào, tất cả tài sản đều bị cảnh sát đóng băng, ai còn để ý…”

Trâu Hạo bỗng nhiên dừng lại.

Giang Diễn mím môi không nói, chợt nghe Trâu Hạo chần chờ nói: “Không thể nào, bên kia chẳng lẽ là nhắm về phía anh?”

– Yên tĩnh như ch.ết.

Sau một lúc lâu, rõ ràng là bị gông cùm xiềng xích, thế nhưng đối phương trầm mặc vài giây, bỗng dưng nhếch môi nở nụ cười.

Bất chấp tay Sơ Hiểu Hiểu vẫn còn siết chặt cổ mình, nụ cười tr.ên khóe môi người phụ nữ kia chậm rãi phóng đại: “Rõ ràng đã tăng liều tiêm, Sơ Hiểu Hiểu, tại sao cô vẫn có thể tỉnh táo như vậy?”

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, sau khi người nọ mở miệng, đầu cô nổ tung đau đớn: “Cô không phải Trần Tuyết!”

“Hay là Giản Diệc Bạch quá nhân từ với cô, không nỡ hạ độc cô?” Cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của người phụ nữ kia, “Cô không muốn biết tôi là ai sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Nhân lúc Sơ Hiểu Hiểu không kịp đề phòng, người nọ nghiêng đầu, lộ ra đôi mắt lấp lánh như nước mùa thu trong bóng tối, bởi vì bật cười mà khóe mắt hơi nhếch lên vài phần, giữa ánh mắt khóe môi mơ hồ có vài phần quen thuộc, theo hô hấp ngưng trệ của Sơ Hiểu Hiểu dứt khoát giơ tay lên, lòng bàn tay lành lạnh áp lên mu bàn tay của Sơ Hiểu Hiểu.

Sơ Hiểu Hiểu cả kinh, lập tức né tránh như tránh rắn rết.

Người phụ nữ xoay người, nghiêng đầu nhìn cô cười ngọt ngào: “Cô thấy rõ chưa, tôi là ai?”

Sơ Hiểu Hiểu thật lâu không lên tiếng.

Không khí lưu chuyển chung quanh không biết từ lúc nào bắt đầu chậm lại, giống như ngưng đọng, khiến cô hít thở không thông.

Trong đầu mơ hồ hiện lên khuôn mặt tràn đầy ý cười tr.ên một tấm ảnh nào đó, nếu không cẩn thận phân biệt, sợ là ngay cả chính cô cũng phải tin đó chính là cô.

“Cô là ai…” Lời buộc miệng thốt ra, ng.ực Sơ Hiểu Hiểu phập phồng kịch liệt, như mất hết sức lực lui về phía sau vài bước.

“Tôi là ai?” Người nọ cười tiến lại gần cô, “Không nhìn ra sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Đối phương cười khẽ: “Là chị gái của em đây.”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Hai người một tiến một lùi, càng lúc càng gần nhau hơn.

Trong bóng tối, hai gương mặt gần như giống hệt nhau nhìn nhau, tình cảnh quả thực quỷ dị không nói nên lời.

“Dựa vào cái gì mà em có thể ăn uống no ấm, có người che chở có người thương yêu, nhưng vẫn chưa biết đủ.” Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Sơ Hiểu Hiểu, “Còn chị thì sao? Chị chỉ có thể chống chọi với bóng tối cả ngày dài, không thể nhìn thấy ánh sáng.”

“…”

“Tại sao lúc đầu em không ch.ết đi?” Cô ta nói, “Em ch.ết thay cho chị được không?”

“Cô…”

“Không phải em nhớ chị sao? Tại sao bây giờ lại muốn tránh chị?”

“…”

“Chị gọi điện thoại cho em, sao em không nhận máy, Hiểu Hiểu.”

“Đủ rồi.”

Trầm mặc giây lát, Sơ Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, sau đó lại lần nữa mở ra, thẳng thắn đón nhận ánh mắt mang ý cười kia.

“Chị gái tôi chưa bao giờ ghen tị với chuyện tôi ăn uống no ấm, cũng sẽ không hâm mộ tôi có người che chở, có người thương yêu.” Khóe miệng Sơ Hiểu khẽ nhúc nhích, khó khăn lắm mới kéo ra một nụ cười, “Huống hồ khuôn mặt này của cô không giống chị gái tôi chút nào.”

Người nọ dường như cũng không ngờ Sơ Hiểu Hiểu sẽ đột nhiên nói như vậy, gần như có chút sững sờ, đang chần chờ mở miệng thì chợt nghe Sơ Hiểu Hiểu trào phúng bật cười.

“Cô đã chán ghét tôi như vậy, vậy mỗi ngày cô mang khuôn mặt này không cảm thấy ghê tởm sao?”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn chăm chú vào con ngươi run rẩy của người trước mắt, không nhanh không chậm mỉm cười nói: “Hoặc là nói, đeo khuôn mặt tương tự như tôi, bắt chước từng lời nói cử chỉ của tôi, dùng thứ này để hưởng thụ sự dịu dàng ấm áp của anh ta, cũng không sao cả sao?”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN