Quay Đầu Hoa Nở
Chương 9 : Cô Đau Chân
Châu Vĩnh Lâm gọi phục vụ bên ngoài vào đem dọn sạch sẽ đống đồ ăn ngon trên bàn. Một người phục vụ khác bước vào bưng lên những món ăn mới nóng hổi. Rất nhanh đã đổi thành một bàn thức đủ màu sắc hương vị khác.
Sau khi người phục vụ rời đi, hắn chậm rãi rót một tách trà nóng.
“Ăn đi”
Cô nghe hắn nói thì sửng sốt, gấp gáp mở miệng.
“Châu tổng, không cần đâu. Lát nữa tôi trở về rồi mới ăn”
Tuy là cô chưa được ăn trưa thật nhưng ngồi ăn cùng với một tổng giám đốc như hắn, nhân viên nhỏ bé như cô thật không dám.
Người đàn ông cầm tách trà nóng nhâm nhi từng chút một rồi mới trả lời cô.
“Lát nữa trở về công ty đã vào giờ làm việc rồi”
Nhiếp Tư Hinh mím môi. Ý của hắn là khi vào giờ làm việc rồi thì cô không được phép đi ăn sao ? Bất kể hắn đã lấy thời gian nghỉ trưa của cô ? Đúng là bốc lột sức lao động mà !
Người đàn ông dường như đọc được suy nghĩ của cô, nhạt giọng nói.
“Không nên từ chối. Tôi cũng không muốn mang tiếng nhà tư bản bốc lột sức lao động nhân viên của mình, ngay cả bữa trưa cũng không cho ăn. Cho nên ăn đi”
Cô lại nhớ đến đã từng bắt gặp Châu Vĩnh Lâm cùng với Hác Vĩ vào nhà hàng ăn chung. Bình thường cấp dưới làm gì được phép ngồi ăn chung với tổng giám đốc như vậy. Có vẻ hắn đối xử với nhân viên bình thường cũng không tệ thật.
Cấp trên đã nói vậy, cô cũng không cách nào từ chối. Nhiếp Tư Hinh cầm đũa lên, gắp một miếng cá bỏ vào miệng chưa kịp nuốt trôi thì người kia lại cất giọng hỏi.
“Số thức ăn này có đủ cho em không ?”
Nhiếp Tư Hinh bị nghẹn. Che miệng ho sặc sụa.
Châu tổng à, anh đang móc họng tôi sao ?
Châu Vĩnh Lâm thấy cô bị sặc liền rót một ly trà thổi nguội rồi mới đưa tới cho cô.
Cô ngước mặt nhìn hắn. Trên môi người đàn ông ẩn nhẫn một nụ cười nhạt.
“Ăn uống từ tốn”
Cảnh tượng này đúng là quen mắt.
Cô âm thầm mắng mỏ. Cô bị sặc đều là do hắn tạo ra. Ăn uống từ tốn cái gì chứ ?
Tất nhiên Nhiếp Tư Hinh vẫn phải nhịn xuống vì người đối diện bây giờ chính là cấp trên của cô.
“Cám ơn Châu tổng”
Cô cố tình thấp giọng xuống.
Châu Vĩnh Lâm nhìn cô khảng khái đáp.
“Không có gì”
Cô uống một hớp trà cho thông cổ, rồi tiếp tục ăn. Trong lòng nghĩ ngợi, bộ dạng lúc này của hắn không giống như lúc gặp cô ở phòng làm việc. Lãnh đạm còn rất khắc khe với nhân viên.
Vậy mà hôm nay lại trêu đùa cô.
Biên độ giao động cảm xúc của hắn khiến cô thực thích ứng không kịp.
Châu Vĩnh Lâm vừa uống trà lại vừa nhìn người phụ nữ đang ăn ngon miệng kia. Cô bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, buộc lòng lên tiếng hỏi.
“Châu tổng không ăn sao ?”
“Muốn tôi ăn chung ?”
Hắn nhếch miệng hỏi lại.
Nhiếp Tư Hinh không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Đồ ăn là của hắn gọi, chỉ mình cô ăn thì thật không phải. Nhưng không phải vì cô muốn ăn chung mà mời hắn.
“Đồ ăn do Châu tổng mời, tôi làm sao có thể ăn một mình”
Cô cẩn thận nhìn hắn.
Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên. Hắn cầm đũa gắp thức ăn lên. Nhưng là gắp vào trong chén của cô sau đó mới gắp một miếng khác vào chén mình.
Nhiếp Tư Hinh đôi mắt mở lớn. Hôm ăn ở nhà hàng hắn cũng cắt đồ ăn cho cô trước. Cùng người lạ làm mấy hành động quan tâm thế này không phải rất kì lạ sao ?
Là do thói quen của hắn hay là…
Nhiếp Tư Hinh không muốn nghĩ nữa, chỉ lo cúi đầu tập trung ăn.
Hai người dùng cơm xong liền đi ra xe trở về công ty. Nhiếp Tư Hinh ngồi bên cạnh tài xế lái xe còn hắn ngồi ở phía sau.
Ngồi trong xe, cô khẽ nhìn xuống đôi giày cao gót. Mấy cái ngón chân nhỏ của cô chắc chắn là đang sưng phồng lên rồi.
….
…
“Chiều nay bốn giờ, Châu tổng sẽ có cuộc gặp với phó tổng giám đốc của tập đoàn RR, cùng nhau đến xem triển lãm phụ tùng linh kiện ô tô do Kalman tổ chức. Cô cũng đi cùng đi”
Nhiếp Tư Hinh đang căng mắt đánh máy, dịch thuật mấy cái tài liệu khó nhằn thì thấy Hác Vĩ đứng trước bàn làm việc của mình thông báo.
RR ? Là hãng xe ô tô nổi tiếng RR của Anh ?
Nhưng mà cô nghe nói Châu Vĩnh Lâm rất giỏi tiếng Anh cơ mà. Ngay cả Hác Vĩ cũng có thể nói, còn phải lôi cô theo. Chân cô đang rất đau rồi. Nếu không phải Hác Vĩ đang ở trong phòng cùng, cô đã sớm lột đôi giày này ra, đi chân trần rồi.
“Nhưng mà không phải Châu tổng rất giỏi tiếng Anh sao ?”
Cô khó hiểu hỏi.
Hác Vĩ ngay lập tức cau mày, nghiêm nghị đáp.
“Đây là công việc của cô. Châu tổng bảo đi thì cô phải đi”
Nhiếp Tư Hinh không dám nói nữa, chỉ biết gật đầu vâng lệnh. Đúng là nhà tư bản bốc lột rất triệt để.
Ba giờ rưỡi, Nhiếp Tư Hinh lại theo Hác Vĩ và Châu Vĩnh Lâm đi gặp đối tác. Lúc vào trong thang máy, cô nhìn xuống đôi chân mình.
Bàn chân đáng thương, về nhà tao nhất định sẽ mát xa ngâm nước ấm cho mày.
….
…
“Alan, lâu quá không gặp”
Vừa gặp nhau tại sảnh triển lãm. Vị phó tổng giám đốc người Anh đã vỗ vai hắn.
Hai người dường như rất thân thiết.
Alan là tên tiếng Anh của Châu Vĩnh Lâm. Hiện tại cô mới biết.
Hắn cười nói mấy câu thăm hỏi cùng ông ta. Sau đó hai người cùng đoàn người trợ lý thư ký phía sau đi xem triển lãm.
Đây là lần đầu tiên Kalman mở triển lãm về linh kiện phụ tùng ô tô trong nước.
Không gian để triển lãm rất rộng lớn. Hai người cứ đi xem mãi cũng chưa đi hết. Vừa đi Châu Vĩnh Lâm cùng vị phó tổng giám đốc kia lại cùng bàn luận về công nghệ xe hơi.
Nhiếp Tư Hinh thì phải liên tục theo sát hắn. Nhưng từ đầu đến cuối hắn còn chẳng cần đến cô bởi tiếng Anh của Châu Vĩnh Lâm cực kỳ lưu loát.
Cô lắng nghe hắn nói chuyện, tự cảm thấy hắn nói tiếng Anh rất hay, còn nói theo kiểu chuẩn người Anh chứ không phải theo cách nói của người Mỹ.
Nhưng mà không cần đến cô còn bắt cô đi theo. Trong khi còn cả đống tài liệu cần cô dịch, hơn nữa giày cao gót này khiến cô đi đứng bất tiện. Thật đáng hận.
Hai người đó bàn chuyện xong, đi hết triển lãm cũng hết hơn hai tiếng đồng hồ.
Đi lòng vòng cả khu vực triển lãm, suốt hai tiếng không được ngồi, Nhiếp Tư Hinh muốn gào khóc. Chân cô đau đến độ muốn đá một cái quăng đôi giày đi luôn.
Bên ngoài trời cũng đã phủ một màn đêm, Châu Vĩnh Lâm tiễn vị phó tổng giám đốc người Anh vào xe trở về.
“Lịch trình tiếp theo là gì ?”
Sau khi xe rời đi, hắn thấp giọng hỏi.
Hác Vĩ từ phía sau nhanh miệng đáp.
“Tối nay có một buổi xã giao lúc 7h ở Thần Nông Plaza”
Người đàn ông nhìn anh ta, nhàn nhạt nói.
“Cậu có thể trở về, tôi sẽ tự lái xe đến đó”
Nhiếp Tư Hinh trong lòng đầy sung sướng. Cô cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
“Vâng em đã biết”
Hác Vĩ đáp một câu.
Nhiếp Tư Hinh vốn định xoay người theo anh ta đi nhờ xe để trở về công ty. Nhưng bất thình lình Châu Vĩnh Lâm chậm rãi mở miệng.
“Cô, ở lại với tôi”
Cả Hác Vĩ và cô đều ngạc nhiên.
Làm ơn tha cho cô đi. Không phải đã hết việc rồi sao ?
Nhiếp Tư Hinh vội gấp gáp hỏi.
“Châu tổng còn cần gì nữa sao ?”
Hắn nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt.
“Tôi cần một lá chắn”
••••••••••••••••••
Châu Vĩnh Lâm cần một người đi dự tiệc cùng. Lý do rất đơn giản hắn không muốn bị những người phụ nữ khác đến làm phiền.
Khi nghe lý do này của hắn, Nhiếp Tư Hinh rất thông cảm.
Bởi vì người đàn ông này đứng yên và thở thôi cũng đủ khiến phụ nữ muốn lao vào.
Nhưng mà…
“Xin lỗi Châu tổng, có điều này tôi muốn nói nhưng công việc của tôi là thông dịch viên, phiên, biên dịch. Các công việc khác không nằm trong phạm vi làm việc của tôi. Trong hợp đồng với công ty cũng đã ghi rõ”
Cô khẽ nhắc nhở.
Hắn muốn tìm người dự tiệc cùng để làm lá chắn thì tùy tiện chọn đại một ai cũng được mà. Đừng có bốc lột sức lực của cô từ sáng sớm đến tận chiều tối như vậy chứ. Cô ngay cả ăn tối còn chưa được ăn, chưa được tắm rửa, chân thì muốn tê liệt vì đi giày cao gót cả ngày.
Người đàn ông dùng đôi mắt sắc bén đáp lại cô.
“Trong hợp đồng cũng có ghi rõ : một số công việc khác cần thiết nếu công ty yêu cầu”
Nhiếp Tư Hinh nhướng mắt không vui.
“Nhưng cái này đâu phải công việc do công ty yêu cầu”
Đôi môi mỏng bạc màu nhếch lên mang chút ngạo mạn.
“Em quên tôi là tổng giám đốc của Kalman rồi sao ? Việc tôi yêu cầu tức là công ty yêu cầu”
Cô nghẹn họng. Đây rõ ràng là lấy quyền công làm việc tư mà !
Hác Vĩ đứng phía sau nghe hai người tranh luận vẻ mặt lại trở nên phức tạp. Anh ta cẩn trọng lên tiếng.
“Vậy tôi xin phép trở về công ty trước thưa tổng giám đốc”
Cô hốt hoảng muốn gọi anh ta lại nhưng Hác Vĩ đã leo lên xe đi mất. Bỏ cô lại một mình với hắn.
Nhiếp Tư Hinh lại nhìn đến người đàn ông kia. Gương mặt anh tuấn mị hoặc của hắn đối với cô hôm nay đặc biệt rất đáng ghét.
••••••••••••
Nhiếp Tư Hinh bị đưa đến một tòa nhà cao cấp. Lúc thang máy tòa nhà mở ra, cô chần chừ không muốn bước vào, cố níu lấy lý do thoát thân cuối cùng.
“Tôi không có váy dự tiệc”
Trên người cô chỉ là một chiếc đầm công sở màu đen đơn giản ôm lấy cơ thể đầy đặn.
Người đàn ông nhìn cô, dưới ánh đèn vàng, đôi mắt đen thoáng một màu mờ mịt.
“Em đẹp như vậy là đủ rồi”
Cô chau mày. Hắn nói như vậy là có ý gì ?
“Yên tâm đi, đây chỉ là một tiệc rượu nho nhỏ, không cần thiết phải ăn mặc quá rườm rà”
Châu Vĩnh Lâm chầm chậm nói.
Cửa thang máy đã mở ra, cô miễn cưỡng theo người đàn ông bước vào.
Trong không gian thang máy chật hẹp chỉ còn mình cô và hắn. Đột nhiên Châu Vĩnh Lâm đưa tay ôm lấy eo cô.
Nhiếp Tư Hinh muốn trốn tránh nhưng cánh tay người đàn ông cứng như sắt đá bám trụ trên eo, mở miệng.
“Tôi sẽ không làm gì quá trớn”
“Nhưng mà…”
Cô không quen thế này.
Cửa thang máy mở ra, Châu Vĩnh Lâm thấp giọng dặn dò.
“Em chỉ cần cười và chào là được. Còn lại để tôi”
….
…
“Châu tiên sinh, cô gái xinh đẹp này là ai ?”
Xung quanh cô là những người đàn ông nhìn sơ qua cũng biết là những kẻ giàu có, vận đồ đắt tiền. Bên tay người nào người nấy đều có phụ nữ.
Một người đàn ông trong số đó, cơ thể có chút béo, chiếc mũi to ấn tượng. Nhiếp Tư Hinh nghe nói người mũi to là người thường kiếm rất nhiều tiền. Ông ta cười cười liếc nhìn cô lại nói với hắn.
Châu Vĩnh Lâm bên tay vẫn ôm eo cô, điềm đạm đáp.
“Đây là thư ký mới của tôi”
Hắn chỉ giới thiệu đơn giản. Không hề có tên họ.
Nhiếp Tư Hinh bỗng nghĩ đến một vấn đề bình thường nhưng cũng bất bình thường. Đó là Châu Vĩnh Lâm có biết tên cô không ?
Lần gặp mặt ở Nhật đến khi trả tiền ở nhà hàng. Hắn chưa từng hỏi tên cô. Hiện tại cô là thông dịch viên của hắn, theo lý mà nói hắn phải biết tên cô. Nhưng cả ngày hôm nay, cô chưa từng nghe hắn gọi tên họ cô lần nào.
Thấy hắn không cố ý muốn giới thiệu tên họ, người đàn ông kia cũng tinh ý không hỏi thêm. Chỉ là mấy người ở đây chưa từng nhìn thấy Châu Vĩnh Lâm đem phụ nữ đến những buổi tiệc xã giao thế này bao giờ. Kể cả vị hôn thê tương lai của hắn cũng chưa từng thấy.
Đám đàn ông giàu có đó bắt đầu bàn tán trò chuyện về những việc khác. Mà hắn ở bên cạnh chỉ giữ một vẻ mặt trầm tĩnh. Nụ cười hững hờ xa cách. Hắn không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Một người khác trong số đó muốn mời rượu cô. Làm cô cũng không có cách nào từ chối.
Nhiếp Tư Hinh chưa kịp đón lấy ly rượu thì người bên cạnh đã cầm lấy trước.
“Viên tiên sinh, ly rượu này để tôi”
Vị Viên tiên sinh kia cũng không dám nói gì chỉ cười cười.
“Được chứ”
Có thể thấy ai ở đây cũng nể hắn vài phần. Tất cả đều muốn lấy lòng hắn.
Đôi bàn chân của cô cả ngày hôm nay bị nhồi nhét trong đôi giày chật hẹp, đau đến độ nghiến răng. Nhiếp Tư Hinh vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Nhưng mà hiện tại cô thật sự không chịu được nữa, đôi chân đang đứng bị hụt bước hơi lảo đảo, cô ngay lập tức cố lấy lại thăng bằng đứng yên. Tất cả đều thâu vào con ngươi đen thâm thúy của Châu Vĩnh Lâm.
Hắn nghiêng đầu rất gần với gương mặt cô, hơi thở nam tính phả ra.
“Làm sao vậy ?”
Hơi thở nóng trượt dài tên gò má hồng hào của cô. Có mùi rượu pha lẫn mùi hương thuốc lá nhàn nhạt. Cô không thoải mái, muốn tránh đi nhưng vì đang ở chỗ đông người, cô lại không thể.
“Chân tôi đau”
Chân cô đau đến mức không chịu được nữa, đành thành thật nói.
Người đàn ông ngay lập tức nhìn xuống chân cô. Đuôi mắt trở nên sắc nhọn. Hắn không trả lời chỉ nhìn qua đám người kia.
“Xin phép mọi người một chút”
Châu Vĩnh Lâm đưa cô đến góc phòng, chỗ có một chiếc ghế salong dài màu vải nhung đỏ sang trọng.
“Ngồi xuống”
Hắn thấp giọng ra lệnh.
Nhiếp Tư Hinh chậm rãi ngồi xuống, áy náy vì mình đã nói ra.
“Xin lỗi anh, tôi không sao đâu. Châu tổng cứ ra đó đi. Mọi người đang chờ”
Châu Vĩnh Lâm lại chằm chằm nhìn xuống đôi giày cao gót của cô. Cô theo phản xạ rút chân lại phía sau.
Hắn lãnh đạm mở miệng.
“Chờ ở đây”
Nhiếp Tư Hinh khẽ giật mình. Hắn là đang tức giận vì cô làm hỏng bữa tiệc của hắn sao ?
Cô cũng đâu muốn thế này. Cô đã muốn né tránh rồi nhưng hắn cứ bắt cô đi đấy chứ.
Châu Vĩnh Lâm dứt câu đã xoay người bước đến chỗ đám đàn ông lúc nãy. Để cô ngồi lại một mình.
Cô thở dài. Lần này cô chắc chắn đã làm cấp trên không vui rồi. Nhưng hắn cũng đâu thể trách cô được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!