Quay lại vẫn thấy anh - Chương 10: Sư Phụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Quay lại vẫn thấy anh


Chương 10: Sư Phụ


Khai máy cũng là ngày mà đoàn làm phim đông đủ nhất. Cũng vì thế để thuận lợi cho dàn diễn viên, đoàn làm phim sẽ quay ngay cảnh đại hội Kiếm tiên, đại lễ thu nhận đồ đệ.
Nguyên tác miêu tả đại điện Trường Lưu rộng lớn là thế, tráng lệ là thế, nhưng trên thực tế đó chỉ là một căn phòng đơn giản, xung quanh đều là phông xanh. Ba cái ghế của ba vị thượng tiên đứng đầu Trường Lưu đặt ở chỗ cao nhất, tượng trưng cho địa vị của họ. Mà hình dáng tinh xảo của ba chiếc ghế xem ra chẳng ăn nhập gì với quang cảnh xung quanh. Tất cả sau này đều sẽ phó mặc cho người làm hậu kỳ.
Mấy chục con người tập trung trong căn phòng. Ba vị thượng tiên một người gương mặt hòa nhã, còn có chút quái tính. Một người xem chừng có vẻ rất dữ dằn, còn một người lại lạnh lùng như băng tuyết. Hầu như trên mặt người không hề để lộ cảm xúc gì.
Uy nghiêm của ba người họ với các bậc trưởng lão đủ khiến cho đám đệ tử bên dưới không dám ngẩng đầu lên. Nghê Mạn Thiên vừa thắng trong đại hội Kiếm Tiên tỏ vẻ kiêu ngạo, đắc ý. Vũ Thanh La với Hỏa Tịch lại xem ra không mấy quan tâm việc họ sẽ được ai nhận làm đệ tử. Hai người họ vốn không thích tranh giành, chỉ cần vui vẻ là được. Sóc Phong vẫn một gương mặt vô cảm như đá, chẳng ai đoán được câu ta đang nghĩ gì. Còn Hoa Thiên Cốt lại trông rất thất vọng. Cô đã để thua, đồng nghĩa với việc sẽ không thể trở thành đệ tử của Bạch Tử Họa.
“Tử Họa, đến lượt đệ nhận đệ tử rồi. Nghê Mạn Thiên hay Sóc Phong tư chất đều rất khá” – Tưởng Nhất Minh nói nhỏ vào tai Kiến Hoa. Chỉ cần hóa trang một cái thì Tưởng Nhất Minh vốn vui vẻ nay đã trở nên đáng sợ hơn rất nhiều. Giọng điệu cũng có chút thay đổi.
Lý Thuần liếc một cái sang Lệ Dĩnh, khẽ nhếch mép cười khinh miệt. Trong lòng bây giờ rất chờ đợi Tôn thượng sẽ nhận cô ta làm đệ tử. Mà với bản tính kiêu ngạo của mình, ngay từ đầu cô ta đã vốn chắc chắn mình sẽ trở thành đệ tử của Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa. Cả đám đồ đệ nín thở theo dõi động thái của Kiến Hoa.
Bống người Lệ Dĩnh bị nhấc bổng lên trong ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người lẫn cả bản thân cô. Cô dần dần trôi đến chỗ Kiến Hoa đang đứng trong ánh mắt bàng hoàng, đố kị lẫn ganh ghét của nhiều người.
“Quỳ xuống” – Lệ Dĩnh nhìn chằm chằm vào Kiến Hoa, ánh mắt mơ màng. Không thể tin được. Người đang phải chọn đệ tử. Mà đích thân người lại đưa cô lên đây. Không lẽ người sẽ nhận cô sao. Từ đầu đến giờ Kiến Hoa mới nói một tiếng, thanh âm vững chãi đó khiến Lệ Dĩnh không suy nghĩ gì quỳ xuống lập tức, nhưng cổ vẫn cố rướn lên nhìn anh.
“Từ nay trở đi, ngươi sẽ là đệ tử của Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa ta”
Lời nói thốt ra từ miệng của Kiến Hoa khiến rất nhiều người phản đối. Trong đó đương nhiên phải có Tưởng Nhất Minh. Thế nhưng ai cũng biết có phản đối cũng không làm được gì. Anh đã quyết thì không một ai có khả năng thay đổi.
“Tử Họa, vậy đệ có thể suy xét nhận Nghê Mạn Thiên nữa không?” – Biết là mình có nói gì cũng không thể khiến Kiến Hoa đổi ý, Tưởng Nhất Minh vì muốn dĩ hòa vi quý cho cả Trường Lưu và Bồng Lai nên đưa ra ý kiến như vậy. Thế nhưng, câu trả lời của Kiến Hoa lại khiến cả nỗ lực đó sụp đổ.
“Cả đời ta chỉ nhận duy nhất một đồ đệ”
‘Cả đời”, ‘duy nhất’…trong đầu Lệ Dĩnh bây giờ quay mòng mòng những lời nói của Kiến Hoa. Người đã nhận cô làm đệ tử, hơn nữa lại là duy nhất. Cô biết đó là do người nguyên tắc và kiên quyết. Nhưng chỉ nghĩ đến việc sư phụ là của một mình cô. Có thể chỉ hai người sống trên Tuyệt Tình điện, như vậy đã quá hạnh phúc rồi. Ý nghĩ đó khiến cô không kiềm chế được cảm xúc, tim đập nhanh từng hồi.
Kiến Hoa trao cung linh vào bàn tay hơi run rẩy của Lệ Dĩnh, gương mặt anh vẫn không hề thể hiện chút cảm xúc nào. Còn Lệ Dĩnh lại đắm đuối không thể rời mắt khỏi người giờ đã trở thành sư phụ của cô. Mơ ước bấy lâu nay đã thành hiện thực. Bây giờ trong mắt cô không hề có ai hết, chỉ có sư phụ. Kiến Hoa cũng không biết được, khoảnh khắc anh nhận cô làm đệ tử đã vĩnh viễn buộc chặt vận mệnh hai người với nhau. Mà vận mệnh đó là tốt hay xấu cũng không thể biết trước.

Cả ngày quay toàn những cảnh phải treo lơ lửng lên cao. Không đánh nhau thì cũng là quay cảnh ngã, rồi bị thương. Nhưng tinh thần của Lệ Dĩnh vẫn rất tốt. Hoa Thiên Cốt trong giai đoạn này tính cách cũng gần giống với cô, không quá khó khăn để nhập vai. Vì thế ngày hôm nay, đoàn làm phim làm việc hiệu suất rất cao.
Mọi người trong đoàn còn nói đùa hôm nay là ngày đánh dấu sự ra đời của một lời thoại kinh điển. Đó là “sư phụ”. Mà từ đó chỉ được thốt ra duy nhất từ miệng của Lệ Dĩnh. Khi quay phim cô cũng gọi Kiến Hoa là sư phụ, mà cảnh quay ngắt về thực tại anh vẫn là sư phụ.
“Dĩnh tỷ, có thể đừng gọi Hoa ca là sư phụ nữa không. Em sắp bị ngộ vì chị rồi” – Lý Thuần phụng phịu với theo Lệ Dĩnh khi trở về Giang Tử Đằng. Cô nghe đến nổ tung vậy mà Hoa ca lại chẳng có vẻ gì là không thích cả. Đã vậy, còn một điều ‘Tiểu Dĩnh’, hai câu ‘Tiểu Dĩnh’…có lúc cả cô, Tưởng Hân với Tưởng Nhất Minh phải lắc đầu, hai thầy trò họ đưa hiện tại vào trong phim, hay là đưa phim ra hiện tại mất rồi.
“Thuần Thuần, sư phụ là sư phụ, không gọi thế thì chị gọi thế nào” – Lý Thuần càng như vậy, Lệ Dĩnh càng cố tình trêu chọc. Kiến Hoa kết thúc cảnh quay đã quay về từ trước. Thế nên mới không được chứng kiến bộ dạng vui vẻ thích thú của Lệ Dĩnh bây giờ. Mà nếu có nhìn thấy có lẽ cũng không phải là chuyện tốt, tâm trạng của anh lại bị xáo trộn
“Lệ Dĩnh, em thích có sư phụ đến thế à?” – Hai cô gái rôm rả nói chuyện, mấy người đi cũng ai cũng nghe thấy cả. Tưởng Nhất Minh lên tiếng hỏi dù đã biết sẵn câu trả lời. Mới khai máy được một ngày, nhưng từ Lệ Dĩnh nói nhiều nhất chính là ‘sư phụ’. Cứ đà này có khi trong mơ cô cũng chỉ gọi ‘sư phụ’ ấy chứ.
“Phải”
“Vì sao?”
“Sao lại không. Sư phụ rất tốt mà. Vừa có thể dạy cái này cái kia. Lại có thể quan tâm như cha mẹ. Tóm lại là có sư phụ em thấy rất tốt” – Lệ Dĩnh lém lỉnh xòe từng ngón tay điểm cho Tưởng Nhất Minh thấy những cái lợi từ việc có sư phụ. Điều này rõ ràng thế mà. Xưa nay sư phụ nào chả như thế.
Lệ Dĩnh là nói thật tâm những gì mà mình suy nghĩ. Mà vốn bản chất sự việc là như vậy. Người trả lời là thế, nhưng ngưởi hỏi lại tỏ vẻ mặt e ngại. Cô nghĩ như thế nhưng liệu người khác có nghĩ như thế không? Có thật sư phụ chỉ như cha mẹ thôi không?
Kiến Hoa về trước đoàn chừng một tiếng, anh không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại lang thang dưới con đường hoa tử đằng. Đây mới chính là thế giới riêng của anh. Nếu như ở trong phòng anh lại vô thức nhìn qua cửa sổ sang phòng đối diện. Mà chính vì ở đây nên Kiến Hoa đã phong thanh nghe thấy được câu trả lời của Lệ Dĩnh với Tưởng Nhất Minh. Khi đó hai người họ chỉ còn vài thước nữa là về tới Giang Tử Đằng. Ngón tay anh ghì chặt môt điếu thuốc đã cháy tới phân nửa. Thỉnh thoảng làn khói mờ nghi ngút lại thoát ra từ miệng. Kiến Hoa ngập trong những suy nghĩ lấn cấn của riêng mình. Vậy ra cô gọi anh là sư phụ có ý nghĩa như thế. Phải, sư phụ cũng như cha mẹ. Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Cô gọi anh là sư phụ có nghĩa là đặt anh với cô ở hai vị trí khác biệt. Bạn diễn như vậy, đúng thật là lần đầu tiên anh được gặp.
Tiếng cười nói rôm rả dần biến mất. Ai nấy đều đã trở về phòng mình. Chỉ duy nhất có Kiến Hoa vẫn độc bộ dưới những chùm hoa tử đằng ngọt ngào. Hoa tử đằng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, mà bây giờ anh – một người đã rất lâu chưa hề chạm đến một thứ tình cảm xa xỉ gọi là tình yêu, lại đang làm bạn với nó trong đêm tối. Kiến Hoa khẽ cười nhạt, không biết cười là vì nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại, hay anh cười như vậy là vì ai đó coi anh là sư phụ. Mà lại là ‘sư phụ’ theo đúng nghĩa của nó.
Kiến Hoa thong thả đi vừa đi vừa quan sát con đường sáng lờ nhờ. Chốc lại dừng chân gạt mấy hòn đá nhỏ đang cản đường vào góc. Lúc lại lấy một viên đá khác lấp vào một cái hố chỉ sâu chưa đến một tấc. Ở đây tối như thế, nếu có ai đó đi dạo ở đây vào ban đêm, không để ý có thể dễ dàng vấp phải. Việc đó anh đã từng chứng kiến. Anh quan sát kỹ một vòng, cuối cùng cũng dừng chân trước dãy Hạ. Căn phòng cuối cùng trên tầng hai vẫn sáng đèn. Điếu thuốc trên tay anh gần như đã cháy đến đầu ngón tay, nhưng Kiến Hoa dường như vẫn không để ý. Ánh mắt anh hướng lên căn phòng đó, khẽ thì thầm:
“Tiểu Dĩnh, em muốn có sư phụ. Vậy anh sẽ là sư phụ của em”
Nếu cô muốn như vậy, cô sợ tin đồn, thì có thể yên tâm được rồi. Anh sẽ là sư phụ, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Anh sẽ để những tin đồn còn chưa biết mặt mũi đó tránh xa cô, vì anh là sư phụ mà.

Lệ Dĩnh mệt nhoài nẳm dài trên giường. Cũng không hề biết bên dưới có một ánh mắt đang ngóng lên căn phòng của mình.
“Nancy, em đây” – Điện thoại đổ chuông, là trợ lý của cô gọi, có lẽ là hỏi thăm tình hình từ hôm quay phim đến giờ.
“Lệ Dĩnh, không có chị ở đó em vẫn ổn chứ”
“Em ổn. Ở đây cái gì cũng có. Mọi người cũng rất tốt”
“Thế còn Hoa ca? Không phải em vẫn cố tình tránh Hoa ca như hôm họp mặt đấy chứ” – Cái biểu cảm của Lệ Dĩnh hôm gặp Kiến Hoa vẫn khiến Nancy lo lắng. Vẫn biết là Lệ Dĩnh như vậy vì ‘cẩn tắc vô áy náy’ nhưng như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của vai diễn. Hơn nữa, cô cũng không thể ở Giang Tử Đằng thường xuyên chăm sóc cho Lệ Dĩnh, thân thiết với bạn diễn vẫn sẽ tốt hơn. Mà đối phương lại là Hoa ca, một người nhiều kinh nghiệm diễn xuất, cũng rất tỉ mỉ. Chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều.
“Ai da, chị yên tâm đi. Lần này sẽ không có chuyện gì đâu. Giữa sư phụ và đệ tử có thế có chuyện gì được. Hơn nữa sư phụ cũng ít nói chuyện”. – Lệ Dĩnh vô tư nói như cô không biết phim cô đang đóng có nội dung là gì vậy. Nếu như giữa sư phụ và đệ tử không thể có chuyện gì thì lấy đâu ra bộ phim Hoa Thiên Cốt này. Mà bây giờ là thời hiện đại đó, cô cũng thật quá ngây thơ rồi.
Lệ Dĩnh có vẻ rất tin tưởng vào cảm giác của mình. Tâm tư cũng rất thoải mái. Cô coi anh là sư phụ. Anh gọi cô là “Tiểu Dĩnh”. Trông bên ngoài thấy hai người còn có cảm giác như chú – cháu ấy chứ, lấy đâu ra mà đồn đại này nọ. Chỉ như
vậy đã khiến cô có thể yên tâm rồi. Sẽ không có dị nghị hay tin đồn nào hết. Từ nay về sau cô có thể chuyên tâm vào vai diễn, không cần phải quá căng thẳng hay cố tạo khoảng cách khi gặp Kiến Hoa nữa. Đối với anh, cô kính trọng như một hậu bối. Còn đối với anh, cô giống như một đứa trẻ thôi, thế nên mới gọi cô là “Tiểu Dĩnh” chứ.
Ban đầu Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa cũng đối với nhau như vậy. Nhưng cuối cùng thì thế nào? Lệ Dĩnh và Kiến Hoa, hai người họ lấy danh nghĩa sư phụ – đồ đệ để đối đãi với nhau, có thể là do cách biệt tuổi tác, cũng là do Lê Dĩnh tự vạch ra ranh giới giữa hai người. Nhưng liệu có một ngày nào đó, cả hai sẽ cùng rơi vào con đường của nhân vật mà họ đang đóng hay không? Điều đó thời gian sẽ đem đến câu trả lời.
Hai tiếng ‘sư phụ’ đã gắn cả đời của Hoa Thiên Cốt với Bạch Tử Họa. Giờ nó vẫn sẽ lại làm công việc của nó, gắn quãng đường sắp tới của Kiến Hoa với Lệ Dĩnh. Chỉ có điều, liệu họ sẽ chọn lựa đi con đường đó như thế nào mà thôi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN