Quay lại vẫn thấy anh
Chương 35: Rơi
Kỳ Long là bạn của Kiến Hoa đã nhiều năm, Thi Thi cũng từng đóng chung phim với Kiến Hoa không ít lần…tính cách Kiến Hoa thế nào, đương nhiên bọn họ đều hiểu. Thế nên không khó gì để họ nhận ra sự thay đổi của bạn mình. Những người đang yêu không thể nào giấu được tâm tình của mình. Nhất là cái bộ mặt hạnh phúc đó của anh cứ trưng ra như muốn cho cả thiên hạ biết mình đang yêu. Cũng vì thế mà Hoa Thiên Cốt trở thành bộ phim đầu tiên người ta thấy nam thần Hoắc Kiến Hoa cười nhiều đến thế. Sau hậu trường cũng nhí nhố chụp bao ảnh tự sướng, mà Tố Thu cũng chẳng thèm lọc, cứ tóm được cái nào thì đăng cái đó lên weibo Hoa Kiệt. Cô cũng tinh ý nhận ra, những bức ảnh nào mà anh trai cô chụp chung với Lệ Dĩnh đều có nụ cười khác biệt, mà Lệ Dĩnh chỉ khi ở bên anh trai cô mới e lệ làm điệu bộ nựng hai má đáng yêu như thế. Cũng có một hôm không biết Tố Thu có chuyện gì vui mà nửa đêm đăng tấm ảnh chụp chung của Lệ Dĩnh và Kiến Hoa lên weibo Hoa Kiệt kèm theo câu nói “mọi người ngủ ngon” cùng icon quậy không biết trời đất. Chuyện sẽ chẳng có gì lạ nếu như đó chỉ là một tấm ảnh chụp cảnh quay bình thường. Đằng này nó lại là tấm chụp ảnh tự sướng của hai người bọn họ cùng cặp răng thỏ dài tới vài phân. Mà mấu chốt chính là trước nay Hoa Kiệt chưa từng đăng những tấm ảnh như vậy. Tuy nhiên, hầu hết người ta đều đoán rằng, có lẽ đoàn làm phim Hoa Thiên Cốt toàn là diễn viên trẻ nên Kiến Hoa cũng hòa theo sự nghịch ngợm của họ mà vui vẻ như thế. Nào có mấy người nghi ngờ trong bức ảnh có đầy rẫy gian tình.
Giang Chấn vẫn là biết trước được tình hình, cái gì có chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, nên Giang Tử Đằng của ông bốn tháng này đều dành cho đoàn làm phim. Ông chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để con gái ông và vị hôn phu từ năm bốn tuổi kia có thể thoải mái bên nhau mà không có trở ngại gì. Thậm chí bây giờ ông còn có chút hối hận vì sao năm xưa khi xây Giang Tử Đằng ông không xây hai dãy Hạ và Thượng sát vào nhau. Như vậy giờ đây khoảng cách giữa hai khung cửa sổ của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh sẽ sát hơn một chút. Thậm chí có thể từ đó mà qua được phòng của nhau thì thật tốt.
Kể từ đêm hôm biết Kiến Hoa ở phòng đối diện, trừ những lúc Lệ Dĩnh cần sự riêng tư ra thì cánh cửa sổ phòng cô đều mở. Hơn nữa, cô cũng biết Kiến Hoa có thói quen ngồi ở bên đó. Vì thế cứ không có việc gì Lệ Dĩnh lại mở cửa sổ ngóng sự xuất hiện của Kiến Hoa trên chiếc ghế tựa.
“Sư phụ, anh đang đọc gì vậy” – Hôm nay cũng như mọi khi, Kiến Hoa lại ở đó, đọc nốt cuốn cách ngôn vẫn còn dang dở. Lệ Dĩnh thấy tò mò liền lại gần, hơi ngóng cổ sang phòng anh xem xét.
“Một cuốn cách ngôn theo trường phái cổ xưa mà anh thích” – Lệ Dĩnh xuất hiện, Kiến Hoa liền gập cuốn sách lại cười với cô. Chỉ còn vài chục trang nữa là hết nhưng mấy ngày nay vì ở bên cô mà anh không cách nào đọc được đến trang cuối. Vậy mà anh lại thích như vậy.
“Em cũng rất thích cách ngôn cổ xưa” – Lệ Dĩnh gật gù với bộ mặt rất tâm đắc với những gì mình đang nghĩ, mà khi cô suy nghĩ cái gì lại vô thức chống cằm lên cửa sổ. Gương mặt ngây ngô dễ thương đó lại khiến Kiến Hoa không đừng được, kéo ghế của anh lại gần cửa sổ hơn, cũng là lại gần cô hơn một chút.
“Em thử ví dụ xem”
“Ừm…ví dụ…Cần hai năm để học nói nhưng cần cả đời để học im lặng” – Lệ Dĩnh lắc đầu qua lại. Đây chính là câu cách ngôn mà cô thích nhất. Cũng chính vì sự thâm thúy của nó. Cũng vì nghĩ như vậy nên bao năm nay, cô luôn lấy sự im lặng để đáp trả mọi chửi bới nhằm vào cô. Vì kẻ không nói mới chính là người khôn ngoan nhất.
“Chỉ một câu thôi sao?”
“Mmmm…Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao” – Đây cũng là câu là Giang Chấn hay nói với cô từ khi cô bắt đầu bước vào làng giải trí. Kinh nghiệm mấy chục năm trên thương thường của ông đã đúc kết lại được một chữ “Nhẫn” sẽ có thể khiến con người đạt được đến hạnh phúc cuối cùng.
“Á…sư phụ” – Không biết Lệ Dĩnh lại nghĩ vẩn vơ gì rồi mà nói câu đó. Kiến Hoa bật cười gõ vào trán Lệ Dĩnh. Cô giật mình phụng phịu, là sư phụ cũng thật không tốt. Chỉ cần thích là gõ trán cô, Lệ Dĩnh còn đang định cự lại thì đã bị Kiến Hoa cướp lời.
“Em lại đang nghĩ gì? Đó là thành ngữ đâu phải cách ngôn” – Kiến Hoa không còn ngồi tựa trên ra sau nữa mà cũng lại chống cằm lên cửa sổ y hệt Lệ Dĩnh. Bây giờ mắt của hai người hoàn toàn đối diện nhau. Kiến Hoa nhìn thẳng Lệ Dĩnh âu yếm, mà cô cũng tự nhiên không né tránh ánh mắt anh.
“Cái đó…không phải cũng giống nhau sao?”- Lệ Dĩnh ngượng ngùng lấp liếm. Cô vẫn là ngốc như thế. Nhưng cũng phải trách cách ngôn với thành ngữ cũng thật quá giống nhau đi. Dám chắc cũng nhiều người như cô lắm. Thế nên phân biệt được một câu cũng là tốt lắm rồi.
“Vậy em nói xem hoa đào và hoa mai có giống nhau không?” – Kiến Hoa bật cười vì sự chống chế của Lệ Dĩnh, nhéo má cô hỏi dồn.
“Sư phụ…không nên hỏi khó như thế. Nếu anh đã đọc gần hết cuốn đó rồi thì không bằng anh nói một vài câu đi” – Lệ Dĩnh cong môi thách thức. Sư phụ đã đọc cả một cuốn cách ngôn dày như thế, cũng phải chia sẻ với đồ đệ một chút chứ.
“Sống thật với những gì mình đang có” – Kiến Hoa túm đại lấy một câu, đấy chính là tựa cuốn sách đang nằm trên tay anh.
“Có đạo lý” – Lệ Dĩnh gật gù, câu này cô nghe nhiều rồi. Thì ra lại là một cách ngôn cổ xưa. Nếu sư phụ không nói, cô cũng không biết.
“Sự đơn giản chính là hạnh phúc” – Khi anh nói câu này, trong đầu lại khơi dậy những ký ức giản dị bên cạnh Lệ Dĩnh. Đối với anh, chỉ cần ở bên cô trong bếp cùng nấu ăn, hay đi xem hội như những cặp tình nhân bình thường khác chính là hạnh phúc.
“Ừm…cũng đúng”
“Cuộc đời mỗi người có ai đó để yêu hết lòng sẽ không có gì hối hận” – Kiến Hoa nhìn xoáy sâu vào Lệ Dĩnh. Từng câu nói của anh không chỉ đơn thuần là nói ra một câu cách ngôn, mà là đang nói với chính cô. Nói cho cô biết suy nghĩ trong lòng anh lúc này.
“Không sai” – Lệ Dĩnh lại gật đầu cảm thán, quả nhiên là sư phụ. Nói gì cũng đúng cả.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” – Kiến Hoa thấy Lệ Dĩnh dường như tự động gật gù khi anh nói, liền đột ngột đổi ý xem cô có thể nhận ra khác biệt hay không. Anh cũng muốn thử xem, liệu cô có cảm nhận được chút nào tình cảm của anh không? Liệu cô có biết, đối với anh người ngay trước mắt chính là người mà anh muốn nắm lấy không?
“Ai da, sư phụ, đó là thành ngữ mà” – Lệ Dĩnh theo quán tính còn định gật đầu nữa, nhưng bất ngờ la toáng lên. Kiến Hoa phải giơ ngón tay cái “suỵt” một tiếng cô mới nhận ra mình lỡ lời, liền im re, lại trưng ánh mắt thỏ con vô tội ra nhìn anh.
“Hạnh phúc phải tự nắm bắt” – Kiến Hoa thừa biết câu trên của mình nói là sai nhưng vẫn cố tiếp tục.
“Anh lại lừa em, đó là châm ngôn mà” – Lệ Dĩnh mải cự lại sai sót của Kiến Hoa mà không chú ý đến ý tứ của anh hiện tại. Anh là đang cố tình nói như vậy để muốn biết tâm ý của cô.
“Vậy em có hiểu tất cả những câu nói đó nghĩa là gì không?”
“Em đâu có ngốc, đương nhiên em hiểu” – Lệ Dĩnh lại bĩu môi, không lẽ anh nghĩ cô ngốc như vậy. Chính vì cô hiểu mấy câu nói đó, nên cô mới yêu anh. Chính vì cô hiểu câu nói đó, nên bây giờ cô đang ở đây nói chuyện với anh, mà một giây cũng không muốn rời khỏi.
“Anh vẫn còn một câu nữa muốn nói” – Kiến Hoa tiếp tục nói ra vẻ thần bí, đáy mắt ánh lên tia thích thú.
“Là gì vậy?”
Thấy biểu cảm mong đợi của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa lại càng muốn trêu chọc cô thêm nữa. Mà ngày mai anh phải về Đài Loan rồi, câu đó cứ để hai ngày sau nói thì hơn.
“Đợi lần sau anh trở lại sẽ nói em biết”
“Khi nào anh trở lại?” – Lệ Dĩnh tỏ rõ sự thất vọng. Cô đã quen có anh ở đây rồi. Hai ngày tới sư phụ đi mất, tối cô lại phải lang thang một mình ở Giang Tử Đằng. Cũng không có ai ngồi ở cửa sổ nói chuyện với cô.
“Chỉ hai ngày thôi”
Giọng điệu Kiến Hoa không khó để thấy thể hiện anh đang dỗ dành Lệ Dĩnh. Anh cũng không muốn đợi thêm chút nào nữa. Nhưng nếu bây giờ anh nói ra, hai ngày tới rời Giang Tử Đằng, không biết trái tim anh sẽ phải chống chọi khi không gặp cô.
“Sư phụ, nhất định hai ngày sau phải nói cho em biết”
“Anh hứa. Bây giờ thì em mau ngủ đi”
Kiến Hoa nhướn mày về góc phòng Lệ Dĩnh, ý muốn cô mau chóng về ngủ. Lệ Dĩnh cũng không cự nự nữa, đành miễn cưỡng về giường ngủ. Nhưng từ đó về giường của cô cũng chỉ có vài bước chân mà chần chừ cả mấy phút bóng Lệ Dĩnh mới chịu khuất sau tấm bình phong, rồi đèn căn phòng cũng tắt phụt.
Lúc đó Kiến Hoa cũng đặt cuốn sách sang một bên, trở về giường của mình, đầu môi còn trực một nụ cười. Anh chủ định hai ngày sau sẽ nói nốt câu mà Lệ Dĩnh đang mong đợi. Nó cũng là điều mà anh muốn làm, hạnh phúc không đứng yên để đợi ai cả. Anh muốn tự mình đuổi theo bắt lấy nó. Vì anh đã rơi vào tình yêu với cô mà anh tình nguyện không muốn thoát ra. Nhưng anh lại không không ngờ được rằng, đêm nay anh đã đánh rơi mất cơ hội để nói câu đó.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!