Quay lại vẫn thấy anh - Chương 5: Quên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Quay lại vẫn thấy anh


Chương 5: Quên


Lệ Dĩnh thoải mái chìm trong giấc ngủ sâu đến tận 7 giờ sáng. Ánh nắng lẽ lói đã chiếu tới đầu giường. Cô vẫn trùm chăn kín đầu, chỉ một vài lọn tóc lưa thưa thò ra bên ngoài. Đã bao lâu nay cô chưa có một giấc ngủ ngon như vậy. Mọi khi vẫn là ở một mình, vẫn chiếc giường đó…đêm qua cũng không có gì khác nhưng cô lại có cảm thấy dễ chịu. Cảm giác yên bình, lại rất an toàn, dù chân cô đang đau nhưng dường như cũng không hề gì.
“…Nếu tình yêu của chúng ta là một cuốn sách
Anh nhất định sẽ gặp em ở những trang đầu tiên…”
Tiếng chuông điện thoại của Lệ Dĩnh reo lên, cuối cùng cũng kéo được cô chui ra khỏi chăn. Rõ là trưng ra một bộ mặt phụng phịu vì đang được hưởng thụ giấc ngủ ngon mà bị tiếng chuông vô duyên phá hỏng.
– Ai lại gọi giờ này vậy?
Lệ Dĩnh túm lấy điện thoại đầu giường, còn chưa kịp mở mắt xem ai gọi đã mở máy:
– Alo.
– Lệ Dĩnh, là anh
Thanh âm nam giới vang lên trong điện thoại khiến Lệ Dĩnh tỉnh táo mở mắt, nét mặt thoải mái khi ngủ cũng tự nhiên biến mất.
– Có chuyện gì không? – Lệ Dĩnh đột ngột đổi giọng, âm điệu tỏ rõ sự ép buộc phải nghe cuộc điện thoại này.
– Hôm nay anh ở Bắc Kinh, có thể gặp nhau một chút không? – Người bên đầu dây giọng nói có vẻ khá trẻ, trong giọng điệu có chứa sự cầu khẩn lẫn kiên nhẫn.
– Không cần thiết. Những gì anh nói em đã nghe. Những gì em muốn nói cũng đã nói hết. Chúng ta về sau không cần phải gặp nhau nữa.
Lệ Dĩnh có vẻ rất cương quyết dứt khỏi những rắc rối này. Trái tim cô vốn đã bình an lạnh lẽo được một thời gian. Bây giờ cô không muốn bất cứ điều gì lại khiến nó dậy sóng nữa. Thế nhưng nam nhân này vẫn còn níu kéo không buông:
– Em vẫn còn giận anh?
– Giận nghĩa là còn tình cảm. Còn bây giờ đến một chút tình cảm để giận em cũng không có. Dù nói gì cũng không thay đổi được
Đến đây thì người bên đầu dây cũng biết dù anh có nói gì cũng không thể lung lay được trái tim sắt đá của cô. Cũng đúng thôi, vì căn bản tình cảm của cô đã sớm chấm dứt từ mấy tháng trước, chỉ có anh vẫn níu kéo thôi.
– Nếu em không chịu gặp, anh sẽ tới phim trường tìm em.
– Tùy anh thôi
Lệ Dĩnh buông một câu ngắn gọn rồi cúp máy cái rụp. Gặp hay không gặp cô đã vốn dứt khoát từ lâu rồi. Đã mấy tháng qua rồi, cô cũng không còn quan tâm nữa. Nếu bây giờ có gặp, cô cũng chỉ có thể gật đầu một cái coi như chào hỏi. Thế đã là tốt lắm rồi, dù gì trước đây ít nhiều cũng đã trải qua một đoạn tình cảm. Giờ tình cảm không còn thì hai người cũng có thể là bạn, hoặc chí ít cũng là đồng nghiệp.
Buổi sáng đẹp như vậy mà cuộc điện thoại gọi tới đã lấy mất hứng khởi của cô. Lệ Dĩnh thở dài một cái, ném chiếc điện thoại lên giường, kiểm tra chân của mình lần nữa. Quả nhiên đã hoàn toàn hết sưng tấy rồi, dù vẫn còn hơi đau một chút.
Tiếng cạch cửa từ bên dưới vọng lên kèm theo cả tiếng của trợ lý Nancy:
– Lệ Dĩnh, em dậy chưa, sáng nay có phỏng vấn với Instyle đó.
– Em ở trên này.
Lệ Dĩnh xuống giường, cẩn thận dùng tay đặt chân bị đau của mình xuống trước. Rồi từ từ đứng dậy men theo tường để vào nhà vệ sinh. Dù đã bớt đau nhưng vẫn còn phải đi cà nhắc. May cho cô hôm nay chỉ có phỏng vấn, nếu chụp hình ngoại cảnh mà chân đau như vậy chắc sẽ phải hoãn.
– Chân em làm sao thế? – Nancy vừa lên đến nơi bất ngờ vì Lệ Dĩnh đi tập tễnh, mà mới đêm qua cô còn cùng Lệ Dĩnh về tận đây xong cô mới rời khỏi.
– Không có gì, tối qua em sơ ý bị trật chân khi đi dạo ở hồ Y Đình.
Nancy thở dài lắc đầu, từ khi cô làm trợ lý cho Lệ Dĩnh, không biết đã được kiểm chứng cái tính bất cẩn của Lệ Dĩnh bao nhiêu lần. May đây chỉ có trật chân, chứ nếu nặng hơn, đêm qua phải tính làm sao.
– Sao em lại không cẩn thận gì cả. Chị đã nói là ban đêm đừng đi ở đó mà
– Ở nhà bức bối lắm. Không phải em vẫn khỏe mạnh sao. Chẳng qua em sơ ý một chút thôi mà. – Lệ Dĩnh vừa cười vừa đá cái chân đau ra trước mặt Nancy ra điều vẫn tốt lắm.
– Thế ra lọ thuốc để trước cửa nhà là do em mua à. Em cũng thật đãng trí. Mua thuốc rồi mà còn để quên ở cửa nhà.
– Thuốc? – Lệ Dĩnh ngơ ngác không biết Nancy đang nói tới chuyện gì. Đêm qua muộn như vậy cô còn đâu thời gian mà đi mua thuốc nữa chứ. Cũng vì thế mà Kiến Hoa mới phải tạm thời dùng đá chườm và nắn chân cho cô.
– Phải, chị có cầm lên đây. Cái này dùng để tan bết bầm mà. Lẽ nào không phải em mua?
– À không, là em mua, tối qua có lẽ vô ý làm rơi ở cửa. Đưa nó cho em. – Phản ứng nhanh chóng của Lệ Dĩnh là nói dối. Cô không muốn ai biết chuyện tối qua cô có gặp anh.
Lệ Dĩnh đã cố tạo khoảng cách với Kiến Hoa. Và dường như việc này có hiệu quả. Cô cũng không phải lo lắng nhiều. Có thể nhận thấy Kiến Hoa phong thái trầm ổn, có chút lạnh lùng, hướng nội. Đối với những người mà cô chưa thể nắm bắt được tính cách của họ thì Lệ Dĩnh cũng sẽ đối đãi với họ như vậy. Cô ít nói và thu mình với xung quanh. Nếu hai người quá giống nhau thì sẽ giống như hai đường thẳng chạy song song, không bao giờ có điểm giao nối. Hai con người như vậy hợp tác với nhau có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Dường như cô có vẻ lo quá xa rồi.
Thế nhưng chuyện tối qua vẫn khiến cô cảm thấy có chút khác lạ. Không hiểu sao khi anh bế cô trở về, nằm trong vòng tay anh cô cảm thấy rất an toàn. Đó là thứ cảm giác mà từ khi sống trong làng giải trí cô chưa từng cảm nhận được. Vậy ra là sư phụ đêm qua muộn như thế còn mua thuốc cho cô mới chịu về. Lệ Dĩnh mân mê lọ thuốc trên tay. Hai dòng suy nghĩ cùng lúc đấu tranh trong đầu cô. Nói là vậy nhưng nếu bây giờ cô có soi gương sẽ nhận thấy, từ khi cô biết lọ thuốc đó là của anh, nét mặt khó chịu khi nãy bất chợt đã không còn nữa.

Đảo Đài Loan…
Trong văn phòng nhỏ, một người đàn ông đang ngập trong đống giấy tờ, thỉnh thoảng lại phải nghe điện thoại xem chừng rất bận rộn. Có lẽ cũng vì công việc tốn chất xám này khiến nét mặt anh trông có vẻ mệt mỏi, nếp nhăn cũng nhiều hơn. So với cậu bạn thân cùng tuổi rõ là có sự khác biệt.
Trước mặt, trên ghế sofa còn có một cô gái, đáng vẻ đoan trang hiền dịu, trông còn rất trẻ. Thế nhưng nhìn cô có cảm giác không được thoải mái:
– Kiệt ca, có nhất thiết Hoa ca phải tham gia phim Hoa Thiên Cốt đó không. Phim đó tuy rất hay nhưng cũng có mấy kịch bản khác cũng rất hấp dẫn mà. Mấy năm nay lưng của anh ấy cũng không tốt lắm. Em lo…
Dù cô lo cho cái lưng của Kiến Hoa là một chuyện, nhưng còn một việc khác khiến nỗi lo của cô càng lớn hơn. Bình thường lịch trình của Kiến Hoa công ty đều nắm rõ. Nhưng đêm qua cô gọi Kiến Hoa mấy lần đều không được. Gặng hỏi mãi Khang Vũ đành nói là Kiến Hoa tình cờ gặp Lệ Dĩnh ở Bắc Kinh, rồi tường thuật lại chuyện Lệ Dĩnh bị trẹo chân. Nhưng Khang Vũ cũng khéo léo bỏ qua tình tiết Kiến Hoa bế Lệ Dĩnh về nhà, sau đó còn tự mình đi mua thuốc để trước cửa. Cũng cố tình quên luôn việc cả ba đêm ở Bắc Kinh, Kiến Hoa đều lặng lẽ theo sau Lệ Dĩnh.
– Dự án này chắc chắn sẽ có tiếng vang lớn. Công ty cũng có lợi, Kiến Hoa cũng thế. Hơn nữa, nếu như không có Hoa Thiên Cốt, hai người bọn họ chắc chắn vẫn sẽ gặp nhau. Không sớm thì muộn. Đã như vậy, không bằng gặp sớm hơn một chút.
Tố Thu cũng chẳng có tâm trạng mà suy xét đến từng ý tứ trong lời nói của Tuấn Kiệt. Nhận thấy sự lo lắng của cô, Tuấn Kiệt nhẹ nhàng trấn an. Thế nhưng dường như vẫn không khiến cô yên lòng.
– Nhưng mà…Lệ Dĩnh, em thấy xung quanh cô ấy cũng nhiều tin đồn lắm. Có khi nào Hoa ca cũng bị ảnh hưởng không?
– Tố Thu, chúng ta dấn thân vào giới này em không phải không biết tin đồn vẫn chỉ là tin đồn. Người ta còn trẻ như thế một mình không ai chống lưng, tự bước đi bằng bản lĩnh của mình. Ganh ghét đố kị đương nhiên không thiếu. Tin đồn quanh Kiến Hoa cũng đâu phải là ít. Cái đó em đừng lo.
Liên Tuấn Kiệt với Kiến Hoa là bạn thân từ nhỏ. Hoa Kiệt cũng là do hai người đồng sáng lập. Tố Thu cũng là người sát cánh cùng họ tới ngày hôm nay. Kiến Hoa chỉ việc chuyên tâm đóng phim, còn những việc khác từ pháp lý, hành chính, đến quản lý, truyền thông đều do Tuấn Kiệt cùng Tố Thu lo liệu. Trước đây khi còn là thực tập sinh trong một công ty giải trí, cô cũng đã biết được nhiều những góc khuất không hào nhoáng như người ta vẫn tưởng. Những mảng tối trong làng giải trí cô không còn lạ gì. Thực ra cô cũng không hề có thành kiến với Lệ Dĩnh, cũng biết tin đồn thì không thể tin được. Nhưng cốt yếu là Kiến Hoa vẫn cần đặt lên hàng đầu. Anh khó khăn lắm mới từ Đài Loan thành danh tại Đại lục. Chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến mọi công sức đổ xuống biển cả.
– Nhưng mấy tháng quay, lại ở chung một khách sạn, lúc nào cũng có phóng viên lởn vởn quanh đó. – Tố Thu cắn ngón tay cái suy ngẫm cẩn thận. Đây mới chính là điều cô lo nhất. Phóng viên lúc nào cũng rình rập quanh phim trường. Nhất là lần này đoàn làm phim do muốn tối đa hiệu quả và tiết kiệm chi phí nên tập trung tất cả tại phim trường Quảng Tây quay một lượt. Vì thế ba, bốn tháng tới bọn họ sẽ ở gần nhau.
– Ai nói với em họ sẽ ở khách sạn? Yên tâm đi, sẽ không có phóng viên nào ở đó được đâu. – Tố Thu lo là vậy nhưng Tuấn Kiệt lại phản ứng hoàn toàn khác. Nét mặt anh tràn ngập ý cười nhẹ ngàng nắm lấy bả vai cô trấn an. Anh hoàn toàn không những không lo lắng mà còn thích thú khiến cô thực rất khó hiểu.
– Họ còn có thể ở đâu?
– Nhà sản xuất mới thông báo. Tất cả sẽ ở tại Giang Tử Đằng.
*******************************************************************************************************
P/s: Có ai muốn biết ai là người gọi cho Tiểu Dĩnh ko? Đố mọi người đó ai! Đoán được: thưởng cho 2 chap mới
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN