Quay lại vẫn thấy anh
Chương 54: Niềm Tin
Chẳng mấy khi có thời gian đi dạo mà không bị ai để ý, Vĩnh Hà viên lại rất yên tĩnh, không ai nhòm ngó. Lệ Dĩnh cũng phải bốn năm tiếng nữa mới trở lại được, Kiến Hoa thả bước thong dong đi dạo ở Vĩnh Hà viên, mà chẳng cần lo lắng có ai sẽ hiểu nhầm anh đang soi mói gì khu nhà này.
Đi vài vòng Kiến Hoa đã thuộc tận ngóc ngách khu nhà của Lệ Dĩnh rồi ấy chứ. Còn may là lúc nào anh cũng có đem theo máy ảnh, nếu không những lúc như này anh không biết nên làm gì cả. Chụp ảnh chán, Kiến Hoa lại lôi điện thoại ra chơi game, bây giờ Lệ Dĩnh đang trên máy bay, dù anh muốn cũng không thể nói chuyện với cô. Mà cuộc gọi của Tố Thu lại cắt ngang hứng thú chơi game của anh.
“Anh hai, anh đang ở đâu vậy?” – Giọng điệu Tố Thu không phải tra hỏi mà là tò mò, dù cô đã biết sẵn câu trả lời.
“Bắc Kinh” – Kiến Hoa tỉnh bơ, anh đi đâu đã sớm nói cho Khang Vũ rồi. Dám chắc sau đó không đến một phút em gái anh cùng Tuấn Kiệt liền biết. Vậy mà còn bày đặt hỏi.
“Anh hai, Lệ Dĩnh chắc phải đêm muộn mới về tới. Anh nên tới khách sạn đi” – Tố Thu gọi điện cho anh trai cô, xem anh đang ở đâu. Nghe Kiến Hoa trả lời rằng mấy tiếng qua anh vẫn ở gần nhà Lệ Dĩnh, cô bất ngờ không ít. Nếu có ai chụp được hình anh lảng vảng ở đó thì hết đường chối cãi. Khang Vũ thì chắc đã chuẩn bị lễ phục cho Kiến Hoa, sẽ bay chuyến sau. Có thể sẽ bay cùng chuyến với Lệ Dĩnh không chừng. Vì hôm nay cũng chỉ còn một chuyến bay đó đến Bắc Kinh. Mà nó phải đêm nay mới hạ cánh. Đợi đến lúc đó thì Kiến Hoa đã đi mòn cả đôi giầy ở Vĩnh Hà viên, không chừng đã thành một tảng đá đông cứng ở đó rồi.
“Cô ấy sẽ về ngay thôi. Anh có cả một đời để đợi cô ấy. Vài tiếng hôm nay có là gì?”
Tố Thu rùng mình, không ngờ anh trai cô cũng có thể nói ra lời như vậy. Từ khi yêu Lệ Dĩnh, riêng việc liệt kê những thay đổi của anh trai cô cũng đã là một việc khó khăn. Mấy câu nói rợn gai ốc như thế, cô còn tưởng chỉ thấy trên phim. Mấy năm tới, anh nên bớt nhận phim ngôn tình đi thôi.
“Mặc anh vậy. Hai người phải cẩn thận đó. Tối mai xe sẽ đến đón anh. Mỗi người đi một hướng đi”
“Em khỏi nhắc”
Tố Thu nói nhiều thêm một chút, thì chắc chẳng mấy nữa sẽ giống mẹ anh thôi. Kiến Hoa nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện ở đó, lằng nhằng mãi gián đoạn việc anh chơi game, mà trên màn hình Bạch Tử Họa sắp rớt khỏi kiếm mất rồi.
…
May cho Kiến Hoa là dù Bắc Kinh đã bước vào mùa đông lạnh giá, nhưng đêm nay không có tuyết rơi. Nếu không dù anh mặc cái áo to cồ cộ thì vẫn không tránh khỏi rét khi bốn, năm tiếng lang thang bên ngoài. Anh không chịu nghe lời Tố Thu về khách sạn, cũng không thể tìm một quán cafe nào đó gần đây để vào, cẩn trọng vẫn hơn. May mắn, Lệ Dĩnh rồi cũng về kịp trước khi anh lạnh cóng trước hiên nhà cô.
Đáp chuyến bay muộn từ Thượng Hải về Bắc Kinh, Lệ Dĩnh tức tốc về nhà. Mấy tay phóng viên vẫn hay túc trực săn tin của sao ở sân bay được dịp ngơ ngác. Trong một ngày hôm nay Lệ Dĩnh đã bay qua, bay lại Thượng Hải-Bắc Kinh không rõ nguyên nhân. Hơn nữa lại rất vội vàng, không có trợ lý theo cùng. Nhưng có nằm mơ cũng không ai đoán được Kiến Hoa và Lệ Dĩnh vì đi tìm nhau mà mỗi người đến một nơi. Anh vừa đến thì Lệ Dĩnh rời khỏi. Chuyện nhỏ nhặt thế, cũng có người chú ý. Nhưng vô tình nó lại che giấu được việc hai người đang yêu nhau. Chuyện lùm xùm kia, rồi sẽ trôi đi trong im lặng.
Trên đường về nhà, Lệ Dĩnh liên tục thúc người lái xe đi nhanh hơn. Tới cổng Vĩnh Hà viên, cô còn không lấy tiền thừa, liền xuống xe, như sợ chậm một phút có thể Kiến Hoa sẽ đi mất. Lệ Dĩnh vừa chạy vừa thở hồng hộc, làn khói mờ thoát ra không ngừng do thời tiết quá lạnh. Mặc quá nhiều áo khiến cô di chuyển cũng rất khó khăn, bước di chuyển nặng trĩu, không gian tĩnh lặng trong đêm của Vĩnh Hà viên cũng vì tiếng bước chân của cô mà bị phá vỡ. Tiếng chạy ngày một lại gần, vội vàng như thế còn có thể là ai đây. Kiến Hoa biết Lệ Dĩnh đã về tới, ngẩng đầu lên, Lệ Dĩnh đã chỉ còn cách anh vài thước, chống hai tay lên đầu gối, thở dốc.
“Tiểu Dĩnh, anh chờ em ở đây một ngày, sắp chết cóng rồi”
Còn vài bước chân nữa là cô có thể chạm tới Kiến Hoa, Lệ Dĩnh không lãng phí thêm một giây nào nữa, cô chạy tới ôm chầm lấy anh, nép vào ngực anh nghẹn ngào.
“Sao anh không gọi trước, em còn tới Thượng Hải tìm anh”
Kiến Hoa mở vạt áo khoác, vòng qua ôm trọn Lệ Dĩnh vào trong, giọng điệu không giấu diếm sủng nịnh.
“Em đâu có nghe máy, nên anh thu âm xong liền đi tìm em”
“Vậy anh đã suy nghĩ kĩ chưa?” – Lệ Dĩnh chống cằm lên ngực Kiến Hoa, ngước lên nhìn anh ở. Ở cự li này, cô có thể cảm nhận từng hơi ấm của anh. Anh vội vã đi tìm cô, chắc hẳn đã có câu trả lời rồi.
“Anh xin lỗi” – Kiến Hoa siết chặp thân hình nhỏ bé của Lệ Dĩnh trong lòng. Cái lạnh lẽo suốt những lúc chờ đợi cô quay về đã tan biến. Lệ Dĩnh dường như đã hiểu tâm ý của anh. Khúc mắc trong anh đã được gỡ bỏ rồi. Nhưng cô còn chờ một câu nói khác.
“Em không cần anh xin lỗi. Em chỉ cần một câu nói của anh”
“Tiểu Dĩnh, anh tin em”
Từ nay về sau, có chuyện gì xảy ra, dù anh có gánh vác nhưng hai người sẽ cùng chia sẻ. Nếu anh mệt mỏi, cô sẽ ở bên lau những vệt mồ hôi trên gương mặt anh. Nếu anh có tâm sự, cô sẽ là người đầu tiên ở bên anh, nghe anh giãi bày. Mọi việc của đối phương, cả hai bọn họ đều muốn được biết. Ranh giới cuối cùng này, họ cứ thế mà bước qua.
Tình yêu xây dựng trên niềm tin tuyệt đối vào người mình yêu mới có thể bền chặt. Và bây giờ giữa họ chính là thứ tình yêu như thế. Hai người họ nhìn nhau đắm đuối, Kiến Hoa nhích lại gần hơn, môi anh nhanh như cơn gió nhẹ nhàng lướt trên môi Lệ Dĩnh. Khoảnh khắc cảm nhận được thân nhiệt từ làn môi của Kiến Hoa, Lệ Dĩnh khẽ rùng mình.
“Sư phụ, môi anh lạnh quá” – Ngón tay cô chạm vào môi anh, rồi áp lòng bàn tay vào hai má Kiến Hoa. Cả mấy tiếng đồng hồ anh ở ngoài này, người đã lạnh ngắt rồi.
“Chúng ta mau vào thôi” – Lệ Dĩnh kéo tay Kiến Hoa đi vào nhà, nhưng nụ hôn còn dang dở, đứt quãng giữa chừng. Đâu thể chỉ vì lạnh mà bỏ qua.
“Một lát nữa sẽ ấm thôi”
Kiến Hoa kéo Lệ Dĩnh trở lại, ghì chặt cô trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Mãnh liệt cướp đi lời phản kháng chuẩn bị thốt ra khỏi miệng Lệ Dĩnh lẫn hơi thở ấm áp của cô. Đôi môi thích thú trêu đùa. Lệ Dĩnh khẽ mở đôi môi đón nhận nụ hôn nồng nhiệt Kiến Hoa. Trong sự quấn quýt không rời, hai trái tim của họ, cuối cùng đều cùng chung một nhịp đập.
“Meoooo…” – Con mèo chui trong túi của Lệ Dĩnh chăm chú quan sát nãy giờ. Ngoài này lạnh như vậy mà hai người kia còn đứng đây mà hôn nhau, mãi không chịu vào trong. Mất kiên nhẫn, nó đành phải kêu lên một tiếng, cho họ thấy rằng ở đây đâu chỉ có hai người.
“Mập, sao mày lại ở đây?” – Kiến Hoa ngạc nhiên, không phải anh nói Khang Vũ khi nào đến Bắc Kinh thì mang nó theo sao. Vì sao lại đi cùng với Lệ Dĩnh?
“Khang Vũ đến cùng lúc em tới nhà anh. Em cho nó đi cùng luôn, không phải anh nói nó nhớ em sao?” – Lệ Dĩnh liếc mắt sang Kiến Hoa với điệu bộ trêu chọc. Chủ tớ họ cũng thật ngộ, nhớ người ta đâu cần phải chỉ sang con mèo. Bây giờ cả chủ lần mèo đều ở đây, xem là ai nhớ cô nhiều hơn.
“Anh cũng rất nhớ em” – Kiến Hoa không chối nữa. Anh thật sự rất nhớ cô. Kiến Hoa lại ôm Lệ Dĩnh chặt hơn, đến mức con mèo bị ép đến bực bội rồi. Nhảy phóc xuống ngồi chồm hỗm trước hiên nhà.
“Còn nữa…”
Lệ Dĩnh giơ chiếc chìa khóa mà Kiến Hoa đã cho cô đêm Trung thu lên trước mặt anh, mỉm cười hạnh phúc.
“Em đã biết nó dùng để làm gì. Hôm nay em cũng đã dùng nó rồi”
Đó là chìa khóa căn nhà của Kiến Hoa tại Thượng Hải, cũng là chìa khóa để bước vào trái tim anh. Kiến Hoa đã tặng nó cho cô, nghĩa là trái tim anh hoàn toàn đã trao cho cô. Hôm nay Lệ Dĩnh đã dùng chiếc chìa khóa đó để mở cửa vào nhà Kiến Hoa, có nghĩa là cô đã đồng ý cả một đời này, ở bên anh.
“Cái đó, em đã dùng rồi. Anh không cho phép em trả lại”
“Nó đã là của em. Chắc chắn sẽ không trả lại” – Lệ Dĩnh nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay khẳng định. Nó sẽ của cô, sư phụ cũng là của cô.
…
Lần này đến, Kiến Hoa có cơ hội nhìn rõ hơn bên trong căn nhà của Lệ Dĩnh. So với lần trước anh đến, vẫn không khác là bao. Nhưng nhà của một cô gái trẻ vẫn tốt hơn so với anh, vì vậy mà con mèo cuồng chân chạy qua chạy lại khắp căn nhà, thích thú với mọi thứ mà nó thấy. Không làm phiền Kiến Hoa và Lệ Dĩnh nữa. Xong đâu vào đó, nó lại cuộn tròn một cục trên sopha, rồi lại phải chứng kiến một cảnh tình cảm mà mấy năm nay ở cùng với Kiến Hoa, nó chưa hề thấy một lần.
“Tiểu Dĩnh, anh buồn ngủ rồi”
Lệ Dĩnh bật cười. Câu nói đó, mọi khi vẫn là do cô nói với anh. Vậy mà đêm nay liền đảo ngược. Có chút lạ lẫm, nhưng không thể nói là không thú vị.
“Vậy để em gọi taxi cho anh về” – Lệ Dĩnh vu vơ nói một câu khiến Kiến Hoa nheo mắt ngạc nhiên. Anh cất công từ Thượng Hải tức tốc đến đây. Còn đợi hơn năm tiếng rét căm căm bên ngoài, sao có thế cô nói về là về được.
“Khang Vũ chưa đặt khách sạn, anh không có chỗ để về. Đêm nay phải ở lại đây”
Lý do này của anh cũng thật ngộ. Bắc Kinh đâu thiếu khách sạn, cũng đâu đông đến mức phải đặt trước mới có phòng. Nếu muốn chỉ cần bắt taxi, đến khách sạn gần nhất, là anh có thể êm ái chui trong chăn ấm rồi. Nhưng đâu có kẻ ngốc nào như thế, anh lại chắc chắn không phải kẻ ngốc. Không biết Kiến Hoa thật buồn ngủ hay giả bộ. Nhưng khi Lệ Dĩnh nói cô gọi taxi để anh về khách sạn, Kiến Hoa liền ngả ra sopha, nhắm tịt mắt. Ra bộ mệt mỏi, hơn nữa còn cong người co ro dù rõ ràng trong phòng có bật máy sưởi.
Lệ Dĩnh liếc xéo một cái, cô cũng đâu nhẫn tâm đến mức đêm muộn thế này còn bắt anh về khách sạn. Cô giơ một ngón tay trước mặt anh, cong môi ra điều kiện.
“Vậy được. Anh ngủ sopha. Mập sẽ ngủ cùng với em”
Kiến Hoa cười thầm đắc ý, nhưng vẫn không quên vờ ngáp, miễn cưỡng đáp. Rồi trả lại không khí im lìm cho căn phòng.
“Chỉ cần em không bắt anh ở ngoài đó là được rồi”
Lệ Dĩnh vẫn nhìn chằm chằm Kiến Hoa thăm dò anh buồn ngủ thật hay vờ buồn ngủ. Kiến Hoa biết vậy nằm im, không hề mở mắt. Cố gắng điều tiết nhip thở đều đều, thả lỏng nét mặt…giống hệt như một người đã chìm vào giấc ngủ. Thế là anh đã thành công lừa Lệ Dĩnh. Cô lay anh mấy cái, đều không có phản ứng, hẳn là anh mệt quá mà ngủ rồi. Lệ Dĩnh lên lầu chốc lát liền trở lại, đem theo tấm chăn mỏng, cẩn thận đắp cho Kiến Hoa, để một chiếc gối êm ái dưới đầu anh. Cử chỉ của cô đơn giản như mọi cặp tình nhân khác, nhưng đối với người đã lâu rồi không biết đến sự ấm áp của tình yêu như Kiến Hoa thì chỉ một hành động đơn giản như vậy cũng đủ khiến anh xúc động. Phải rất cố gắng, anh mới ngăn mình lại không mở mắt, kéo Lệ Dĩnh vào trong lòng.
Trông nét mặt bình yên lúc này của Kiến Hoa, Lệ Dĩnh cảm thấy mọi chuyện đã từng xảy ra đều đáng lắm. Như vậy cô mới lại càng trân trọng những giây phút thế này.
Xong xuôi, còn mèo hiểu ý, nhảy vào lòng Lệ Dĩnh. Bàn tay Lệ Dĩnh vuốt ve bộ lông mềm mại của nó thì thầm.
“Chủ nhân của mày đang hạnh phúc đúng không?”
Mập dụi dụi đầu trong lòng bàn tay Lệ Dĩnh ra điều hưởng ứng.
“Tao cũng vậy”
Lệ Dĩnh bế con mèo trở lên lầu đi ngủ. Trước khi đi còn đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi Kiến Hoa chúc ngủ ngon. Cô gạt công tắc, ánh đèn phòng khách tắt phụt, nhưng cũng vẫn đủ để soi thấy một đường cong đầy mãn nguyện trên môi Kiến Hoa.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!