Quay lại vẫn thấy anh
Chương 61: Mừng Thọ(P1)
Ban đêm, đường ở Đài Bắc rộng thênh thang không một bóng người. Chẳng mấy chốc mà Kiến Hoa đã đưa Lệ Dĩnh về tới nhà anh nằm rìa trung tâm thành phố. Tất cả những ngôi nhà xung quanh đều tắt điện, mang đến không khí im lìm cho cả khu dân cư. Duy chỉ có ngôi nhà ba tầng màu xanh nhạt vẫn sáng đèn từ tầng một lên tận nóc. Hàng rào trồng nhiều hoa cẩm tú cũng duyên dáng, lung linh hơn bởi những sợi đèn nháy nhỏ nhắn, phát ra thứ ánh sáng nửa xanh nửa trắng kì ảo. Trước hiên tầng một còn treo một chiếc đèn lồng đỏ dán chữ “Thọ” rất lớn. Và ngay dưới chiếc đèn lồng đó, ba người đang đứng chờ một chiếc ô tô quay lại với vẻ mặt rất hào hứng.
Chưa về đến nhà, nhưng khi còn cách vài chục mét, nhờ ánh sáng của đèn pha ô tô cùng dàn đèn lớn của nhà Kiến Hoa mà Lệ Dĩnh đã nhìn thấy bóng dáng của ba người quen thuộc đối với cô: ba mẹ Kiến Hoa và Tố Thu.
“Sư phụ, đêm rồi sao ba mẹ anh còn chưa ngủ. Lại còn đứng ngoài đó nữa?” – Bỗng Lệ Dĩnh cảm thấy có chút căng thẳng, tim tự nhiên đập nhanh hơn, run rẩy lay cánh tay Kiến Hoa. Nhìn đồng hồ đã điểm nửa đêm rồi, xung quanh đã ngủ hết, vậy mà ở đó đầy đủ ba người đang đứng.
“Tất cả đều đang đợi em đó”
Kiến Hoa trông vẻ mặt căng thẳng của Lệ Dĩnh cười vui vẻ. Khỏi phải nói ba mẹ anh phấn khởi mức nào khi biết Lệ Dĩnh sẽ đến nhà anh đêm nay. Thế nên mới có chuyện mẹ anh bắt anh ra sân bay đón cô trước những ba tiếng đồng hồ. Đó là còn chưa kể, cứ mười lăm phút mẹ anh lại gọi điện để biết đã đón được người chưa. Không biết Kiến Hoa đã phải nhắc lại bao nhiêu lần “Máy bay còn chưa hạ cánh mẹ à” nhưng Hạ Tuyết Lan vẫn sốt ruột gọi hết lần này đến lần khác. Trước khi lên xe đưa Lệ Dĩnh về đây, Kiến Hoa cũng đã gọi điện báo cho bà biết đã đón được Lệ Dĩnh, ấy vậy mà bà vẫn gọi thêm hai lần nữa. Dám chắc, bốn tiếng vừa qua, ba anh và Tố Thu nhìn mẹ anh đi qua đi lại trong nhà đến phát chán. Mà hai bậc phụ mẫu chưa có ngủ, thì có cược bao nhiêu Tố Thu cũng không dám đi ngủ trước. Chỉ còn cách đứng bên ngoài này chờ anh trai cô đưa Lệ Dĩnh về. Thấy chiếc xe dần chậm lại trước cổng, Tố Thu mừng rớt nước mắt, cô sắp được giải thoát, hai mí mắt đã biểu tình lắm rồi. Nhưng vẫn cố căng lên vì cái liếc mắt của mẹ cô.
Chiếc xe dừng lại, trống ngực Lệ Dĩnh càng đánh liên hồi. Dù cô đã biết mọi người trong gia đình anh từ trước, cũng coi là thân thiết. Nhưng đây lại là lần đầu tiên tới đây, có chút ngượng ngùng. Cũng vì tất cả đều đang chờ để đón cô.
“Cuối cùng cùng đến rồi” – Hạ Tuyết Lan lay cổ tay chồng mình, vui mừng chạy xuống sân. Hoắc Ngạn – ba của Kiến Hoa cùng Tố Thu cũng theo sau.
Lệ Dĩnh hít một hơi thật dài, tự mở cửa xuống xe. Thấy mẹ Kiến Hoa, liền nở nụ cười bẽn lẽn như lần đầu gặp mặt.
“Chú, dì, con đến muộn. Hai người có khỏe không?”
“Chào con”
“Chúng ta rất khỏe, nhưng con thì gầy đi nhiều rồi đó”
Hoắc Ngạn vốn ít lời, Kiến Hoa cũng thừa hưởng tính cách đó của cha anh. Ông chỉ gật đầu, mỉm cười chào Lệ Dĩnh. Ngược lại, mẹ Kiến Hoa lại lo lắng, xoay Lệ Dĩnh một vòng. Không biết đóng phim vất vả thế nào mà lại khiến Lệ Dĩnh gầy rộc đi so với Trung thu năm trước bà mới gặp.
“Tố Thu, Thành ca không có tới được. Gửi lời chào cậu đó” – Lệ Dĩnh quay sang Tố Thu đang che miệng ngáp ngắn ngáp dài, đến chảy nước mắt, buông lời trêu chọc. Mai Giang Chấn có tới, nhưng Lạc Thành bận việc gì đó nên Giang Chấn sẽ đi một mình. Tố Thu cũng biết trước việc này, cô đâu có hy vọng gì. Nhưng lời chào mà Lệ Dĩnh nói, cô lại tò mò không biết bao nhiêu phần là thật.
“Lệ Dĩnh, cậu đến muộn chút nữa là mình ngất ở hiên nhà rồi” – Tố Thu mếu máo trong đau khổ. Lệ Dĩnh đã đến rồi, mẹ cô cũng không nguýt con gái mình nữa. Thay vào đó tất cả mọi người cùng cười sảng khoái, cùng nhau vào nhà.
Ngày mai chính là ngày sinh thần của mẹ Kiến Hoa tròn sáu mươi tuổi. Thường thì mọi năm cũng làm rất đơn giản, cả nhà cùng ăn bữa cơm là được rồi. Tuy vậy nhưng năm nào cũng thiếu Kiến Nguyên vì con trai cả của bà làm cảnh sát ở Đài Trung. Một năm cùng lắm cũng chỉ về được vào Tết Nguyên Đán. Nhưng năm nay đã khác, Hạ Tuyết Lan không chỉ trùng phùng được với hai người bạn thân nhất của mình, mà ngay cả con dâu bà nhắm được từ hơn hai mươi năm trước cũng ở đây. Song hỉ lâm môn, mừng thọ lần này, chắc chắn không qua loa như mọi khi nữa. Vừa làm mừng thọ, mà cũng coi như ra mắt gia đình hai bên của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Một công đôi việc, chẳng thế mà Hạ Tuyết Lan cất công thúc giục mọi người dành thời gian nghỉ vào ngày mai cách đây cả tháng trời. Và cuối cùng bà cũng được như ý nguyện. Lệ Dĩnh đã ở đây, còn những người bạn của bà, sáng mai cũng sẽ tới. Mừng thọ năm nay, chắc chắn sẽ rất đáng nhớ.
…
Người vui nhất đêm hôm nay, không phải là Lệ Dĩnh, không phải là ba mẹ Kiến Hoa, càng không phải là Tố Thu mà chính là Kiến Hoa. Khoảnh khắc nhìn thấy Lệ Dĩnh trong tình yêu thương của mọi người trong gia đình anh, đó chính là giây phút Kiến Hoa chờ đợi bao năm nay. Chỉ thiếu Kiến Nguyên là mọi thứ sẽ trọn vẹn.
Dù đêm đã muộn, nhưng Hạ Tuyết Lan vẫn kêu Kiến Hoa đưa Lệ Dĩnh xem một vòng trong nhà. Quả nhiên căn nhà dưới bàn tay của một người phụ nữ cũng khác. Không nhàm chán như ngồi nhà ở Thượng Hải của Kiến Hoa mà cách đây không lâu vì Lệ Dĩnh nên anh đã thay đổi bài trí của ngôi nhà.
Điểm cuối cùng là phòng của Kiến Hoa, ở tầng cao nhất. Khung cửa sổ bốn cánh mở toang hướng nhìn ra cái hồ lớn của khu dân cư. Cả ngôi nhà, duy có phòng của anh là đơn giản nhất, khiến cho chậu hoa oải hương trước thềm cửa sổ chính là điểm nhấn của toàn bộ gian phòng.
Giá sách bằng gỗ sậm màu ghim trên bức tường trắng bóc, mà nhìn qua gáy một cuốn cũng có thể đoán được tựa đề những cuốn tiếp theo. Tất cả đều là cách ngôn, sách về quan niệm sống…và lạc lõng đâu đó là hai tập tiểu thuyết Hoa Thiên Cốt chơ vơ so với những cuốn sách còn lại.
Con mèo Mập cũng có dịp được trở về cái giỏ ấm áp của nó trên nóc kệ, đã ngủ say như chết. Lệ Dĩnh bước vào, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên mà nó không cũng không hề hay biết.
Lệ Dĩnh chú ý đến tấm ảnh đã bạc màu trên kệ gần con mèo. Bên trong tấm ảnh đó, ba đứa trẻ nở nụ cười rất tươi, có vài phần giống nhau. Một thứ cảm giác quen thuộc nào đó trào dâng trong ký ức của Lệ Dĩnh, có lẽ cô đã từng nhìn thấy tấm hình này ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể tìm được đáp án. Ba đứa trẻ, hai nam một nữ, bé gái hẳn là Tố Thu, vẻ cương quyết bất kham của Tố Thu bây giờ, rõ ràng ẩn giấu trong đôi mắt của cô bé đó. Đứa bé trai lớn nhất, là Kiến Nguyên, điềm đạm, cứng rắn. Còn đứa bé ở giữa, chắc chắn là Kiến Hoa. Lệ Dĩnh vuốt đi vuốt lại trên gương mặt của đứa bé đó, miệng cong một nụ cười. Dù có nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn chắc chắn đó là sư phụ của cô, liệu trên đời còn có người đàn ông nào có lông mi dài đến như vậy nữa không. Nụ cười đẹp đến rụng tim kia, xương hàm đẹp đến hoàn hảo…đối với cô cũng chỉ có một mình anh.
“Em thích anh như vậy sao?”
Không biết từ lúc nào Kiến Hoa đã ở sau Lệ Dĩnh, kê cằm lên vai cô, vòng tay nhanh chóng ôm lấy Lệ Dĩnh từ phía sau. Anh phát hiện Lệ Dĩnh chăm chú nhìn tấm ảnh đó từ khi vào phòng đến giờ, ánh mắt dừng lại rất lâu vào đứa bé ở giữa, chính là anh. Phải chăng, đó chính là lý do Lệ Dĩnh không ngần ngại chọn anh vào hai mươi tư năm trước, dù khi đó cô chỉ mới bốn tuổi.
“Rất thích” – Lệ Dĩnh theo tự nhiên, thả trọng tâm mình ra phía sau, e lệ gật đầu. Chuyện này bây giờ còn phải nói sao.
“Vậy em nói xem, anh và Nguyên ca, ai đẹp trai hơn?” – Câu chuyện hai mươi tư năm trước, Lệ Dĩnh đã vô tư chọn anh, với lý do rất dễ thương “anh ấy đẹp trai hơn”, mẹ Kiến Hoa cũng đã kể cho anh. Và đó chính là câu chuyện luôn khiến anh thoải mái, vui vẻ những lúc không có Lệ Dĩnh ở bên. Lần này, nhìn thấy tấm hình đó một lần nữa, Kiến Hoa muốn hỏi lại một lần, dù anh biết câu trả lời vẫn không thay đổi.
“Sư phụ, anh hỏi kì vậy?”
Lệ Dĩnh quay lại, đối diện với Kiến Hoa thắc mắc. Anh đã từng này tuổi rồi, còn lấy một câu hỏi của trẻ con ra để so đo. Mà người kia lại là anh trai của mình. Thậm chí Lệ Dĩnh còn chưa gặp Kiến Nguyên bằng xương bằng thịt một lần nào.
“Em cứ trả lời đi”
Đã lâu rồi không được ở bên Kiến Hoa ở khoảng cách gần như vậy, Lệ Dĩnh bất giác đưa ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt anh, từ sống mũi, hai má, xương hàm,vầng trán…rồi dừng lại ở hàng mi dài đặc trưng của anh. Mỗi hình ảnh đều đã được khắc sâu trong trái tim cô. Ngoài anh ra, đâu thể có ai khác.
“Đương nhiên là anh rồi”
“Trước kia em chọn anh, giờ cũng chỉ có thể là anh” – Kiến Hoa hài lòng khi nghe đáp án mà mình vốn đã biết từ trước. Câu nói úp mở đó của Kiến Hoa lại khiến tính tò mò của Lệ Dĩnh nổi lên. Cùng với cảm giác quen thuộc ban nãy khi nhìn vào tấm hình, Lệ Dĩnh đang định hỏi thì Kiến Hoa đã kéo sát eo cô về phía mình. Lệ Dĩnh biết chuyện gì đang tới, khẽ rướn cổ lên, đợi chờ nụ hôn của Kiến Hoa. Khoảng cách cũng chỉ còn vài li, nhưng đâu phải hai người muốn gì là được nấy. Trong căn nhà còn có một cô gái độc thân quái tính nữa.
“Lệ Dĩnh, chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi”
“M…ình đây”
Tố Thu gõ cửa mấy tiếng thật mạnh, khiến cả Kiến Hoa và Lệ Dĩnh giật mình. Lệ Dĩnh lập tức rời khỏi Kiến Hoa mở cửa phòng, lúng túng đáp lại, còn Kiến Hoa nhìn em gái mình với ánh mắt bất mãn. Tố Thu đã ở đó, nhìn cô với ánh mắt tinh quái, biết thừa chuyện gì mới diễn ra bên trong. Tố Thu nắm lấy cổ tay Lệ Dĩnh, kéo cô xuống phòng mình dưới tầng hai, thì Kiến Hoa ngăn lại.
“Đợi đã, ngủ ở đâu?” – Câu hỏi vốn bình thường nhưng qua ngữ điệu bất ngờ của Kiến Hoa lại thành ra rất ngộ. Việc Lệ Dĩnh sẽ ở trong phòng anh hôm nay như mặc định trong đầu anh, mà Tố Thu đâu có nghĩ vậy.
“Còn ở đâu, đương nhiên là phòng em. Nam nữ thụ thụ bất thân, không lẽ để cô ấy ở phòng anh. Hơn nữa phòng em lại rất rộng”
“Không lẽ chỉ phòng em rộng thôi sao. Cô ấy ở đây, anh có thể ngủ sopha”
Kiến Hoa nói dối mà cũng không biết đỏ mặt, làm gì có chuyện anh tình nguyện ngủ ở sopha chứ. Là ai đã từng lấy điều kiện chung giường với Lệ Dĩnh, là ai khi có bất kỳ cơ hội nào đều muốn ôm cô trong lòng…không phải đều là anh hết sao. Lý do “trong sáng” này của anh, ai mà tin được, mà đặc biệt người đó lại là Tố Thu.
Tố Thu kiên quyết không buông Lệ Dĩnh. Tố Thu và Kiến Hoa, mỗi người một tay kéo Lệ Dĩnh, khiến cô không biết phải theo ai, mà mặt đã ửng đỏ. Nhìn nét mặt của Kiến Hoa tranh giành với Tố Thu, cô thực chưa bao giờ thấy vẻ mặt con nít đó của anh trước đây, nhưng vô cùng thích thú.
“Sư phụ, em cho anh kẹo thỏ trắng nhé. Em tới phòng Tố Thu. Ngủ ngon!” – Lệ Dĩnh không còn cách nào khác, dúi vội vào tay Kiến Hoa mấy chiếc kẹo, nắm tay anh an ủi như dỗ dành một đứa trẻ, khiến Tố Thu dù đang cố tình kéo Lệ Dĩnh đi cũng không khỏi bật cười. Đây coi như trả đũa anh trai cô những lúc ngăn không cho cô đi tìm Lạc Thành. Nếm trải rồi mới biết cảm giác của cô lúc đó. Kiến Hoa chưa nói được câu nào thì Tố Thu đã kéo Lệ Dĩnh đi mất. Tầng ba chỉ còn lại một mình anh chơ vơ.
“Hoắc Tố Thu, sao Lạc Thành không đưa quách em đi cho rồi. Khỏi cản đường anh” – Kiến Hoa lẩm bẩm nhìn Lệ Dĩnh bị Tố Thu kéo xuống tầng hai. Thế này thì thật quá phá đám rồi. Lạc Thành không tới, không lẽ em gái anh cũng bắt anh phải nếm trải cảm giác “chia giường cách tầng” với Lệ Dĩnh đêm nay sao?
Cánh cửa đóng sập trước mặt Kiến Hoa, anh hậm bực đi vào, liếc hai chiếc kẹo thỏ trắng Lệ DĨnh mới đưa. Tâm trạng không được tốt, thảy một chiếc vào miệng. Kẹo ngọt như vậy, mà vào tới miệng anh tự nhiên lại trở nên đắng ngắt
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!